Chương 26: Trời Sinh Lân Tại Sao Còn Sinh Nam!
Trong lòng Tuyết có chút gì đó rất khó tả, đối diện với ánh mắt của Trần Thiên Nam không chút nào ngần ngại, ở trong mắt của hắn Tuyết nhìn thấy con ngươi đen láy không chút gợn sóng, hay nói đúng hơn là mắt của hắn rất trong và sáng, một loại cảm giác thần kỳ Tuyết không thể miêu tả bằng lời, chỉ cảm thấy Trần Thiên Nam trưởng thành hơn các bạn.
- Vậy mẹ cậu hẳn là rất xinh đẹp?
- Mẹ là người đẹp nhất trên đời.
Trong lòng hắn chỉ có người xinh đẹp nhất không ai khác chính là mẹ, tuyệt đối không thể nào thay thế, đây là kí ức hắn chôn vùi vào sâu trong lòng, hoài niệm về mẹ lớn tới mức tất cả những chuyện hồi nhỏ hắn nhớ được rất nhiều chuyện, còn về phần bố kí ức của hắn phai nhạt hơn mẹ rất nhiều.
- Tớ muốn gặp mẹ cậu ghê, tò mò thật.
Tuyết nói nhẹ một câu, nhưng sau đó lập tức cảm thấy không ổn, mình chưa gì đã muốn gặp mặt mẹ của Nam, đây là muốn làm con dâu sao? Tuyết ơi mày còn có liêm sỉ không? Có chút xấu hổ nhưng lại nghe được câu nói của Trần Thiên Nam khiến gương mặt Tuyết cứng đờ.
- Mẹ tớ mất khi tớ năm tuổi, cũng đã mười năm rồi.
Không biết vì sao Trần Thiên Nam lại muốn tâm sự với Tuyết, có lẽ sắp đến ngày giỗ của bố mẹ khiến cho tâm trạng của hắn không được tốt, nói ra một chút hắn cảm giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
- Tớ xin lỗi nhé, không biết mẹ cậu đã...
- Suỵt, đừng nói mấy lời đó, tớ còn phải cảm ơn cậu đã nghe tớ nói.
Cả hai người không nói thêm gì nữa, Trần Thiên Nam nhắm mắt lại đè nén đi cảm xúc trong lòng, tiếng trống vào lớp vang lên bắt đầu một tiết học mới, Trần Thiên Nam nghiêm túc ghi chép, lắng nghe thầy giáo giảng trên bảng, môn Toán là một trong những môn học hắn yêu thích nhất, rất nhanh tiết thứ hai đã trôi qua, giờ ra chơi giữa giờ là mười lăm phút, trong trường cũng có căng tin bán hàng, trường học không cấm nhưng chỉ bán những thứ như bút vở, nước ngọt, mấy loại phổ biến không bán mấy loại đồ ăn vặt linh tinh.
- Xuống căng tin làm chai nước không mày?
- Thôi nay tao mệt, đi ngủ.
- Ok, uống gì không tao lấy cho.
- Cái gì cũng được.
- Ờ.
Thằng Lân cùng mấy thằng khác đi xuống căng tin, Tuyết cũng cùng mấy bạn nữ đi ra khỏi lớp, trong lớp chỉ còn lại vài người, chủ yếu là mấy đứa chăm học đang giải quyết nốt mấy bài toán khó lúc trước thầy dạy, Trần Thiên Nam gục mặt xuống bàn đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nơi này là tầng hai có thể nhìn thấy những tán cây bàng trong khuôn viên sân trường, mấy con chim sâu kêu líu ríu truy lùng bắt mấy con sâu nhỏ, Trần Thiên Nam thở dài một hơi, cứ như vậy nhìn bọn chúng một cách vô hồn.
- Cho mày này.
Một chai nutifood được đặt trên mặt bàn, Trần Thiên Nam đưa mắt nhìn chủ nhân của chai nước, con My ngồi xuống bên cạnh Trần Thiên Nam chỗ của Tuyết.
- Ừm, tao xin nhé, lần sau mời lại mày.
- Xì, bạn bè cần gì khách sáo thế.
- Nay thấy mày mặt như kít ngâm, có chuyện gì à?
- Cái con này, ví mặt tao như hoa cũng được, mày cần gì ví dụ nó khó nghe thế.
Trần Thiên Nam mặt càng đen thêm, con My được mệnh danh là kẻ hủy diệt câu chuyện, lời nói từ miệng nó bung ra thì đều muốn dập tắt tâm trạng của người đối diện.
- Bạn bè với nhau không cần phải giả tạo.
Con My cười rộ lên một tràng, nói chuyện với con My vào câu làm cho tâm trạng của Trần Thiên Nam cũng thay đổi, từ buồn buồn chuyển qua muốn đánh người, nếu con My mà là con trai không khéo bị đấm không biết bao nhiêu lần rồi, cái tính của nó nhiều lúc cứ như con trai vậy.
- Mấy hôm trước Tuyết nó hỏi tao về mày đấy?
- Hở, hỏi cái gì? Không nói xấu tao đây chứ.
- Nó hỏi về mày có người yêu chưa.
- Ách.
Trần Thiên Nam gãi gãi mũi, không phải chứ? Không lẽ Tuyết lại thích mình, chuyện này nghĩ thế quái nào cũng thấy không hợp lý cho lắm, nhìn gương mặt đần thối của Trần Thiên Nam, trong lòng My hả hê hết sức cười một cách ti tiện nói.
- Tao nói mày chưa có, cái này hẳn là đúng đi, à không phải ảnh đại diện của mày là bạn gái à? Thằng Lân cũng không có biết.
- Thôi tao xin, bạn bình thường thôi.
Trần Thiên Nam nói thật, hắn cảm nắng Loan là thật, còn sau này có thể phát sinh chuyện yêu đương giữa hai người hay không, chuyện này cứ để thời gian trả lời, Trần Thiên Nam không phải là cái loại cứ gặp gái xinh là tán tỉnh yêu đương, đối với hắn tiêu chí về một người vợ đơn giản là cả hai có thể thấu hiểu nhau, đơn giản là thế, xinh đẹp cũng không thể bù đi chỗ trống về tính cách.
- Tao đang nghĩ tới một chuyện tình tay ba, cái Tuyết nó thích mày, rồi mày lại thích người con gái khác, ôi chuyện này có thể viết thành một tiểu thuyết ngôn tình mất, ý tưởng hay nha.
- Mày bệnh nặng lắm rồi My à, tha cho tao đi, để tao bình yên sống những tháng còn lại của cuộc đời.
- Người ta còn mua nước cho mày luôn kìa, chai nước của tao có lẽ bị bỏ đi mất.
Con My nháy mắt với Trần Thiên Nam mấy cái đầy thâm ý, sau đó nhảy tót đi về chỗ của mình, để lại gương mặt như bò đá đằng sau.
- My mua nước cho cậu rồi à?
Tuyết ngồi xuống chỗ của mình chu môi nói, Trần Thiên Nam gật đầu.
- Ừ, cái My nó vừa đưa cho tớ.
- Tớ cũng mua hai chai mất rồi.
- Cậu uống nhiều một chút, tuy không tốt còn hơn bỏ phí.
Trần Thiên Nam nói xong mới ý thức được câu nói của mình có ý xa cách với cô bạn cùng bàn, gương mặt hiện lên vẻ xấu hổ.
- Cậu có thể nói lời nào dễ nghe hơn chút không? Lời này quá khó nghe.
- Tớ là người thật thà từ bé.
Đâm lao thì phải theo lao, lời nói ra miệng không thể sửa, lúc này thằng Lân đi vào lớp thấy Trần Thiên Nam liền nhún vai.
- Hết nước rồi, tao còn chẳng có mua được, ách, tao đúng là quá bi thảm đi, mày đã được người đẹp mua nước cho rồi.
- Còn dư một chai, cho bạn này.
Tuyết đưa cho thằng Lân một chai nước, Trần Thiên Nam gãi gãi mũi chỉ biết cúi đầu vào trong sách không có tiếp lời thằng bạn, nhìn một cái thằng Lân liền ý thức có gì đó sai sai ở đây, đang khát cũng không ngại nên nhận lấy chai nước từ trong tay Tuyết.
- Mình xin, thank nhá.
- Không có gì đâu, không ai uống thì bỏ phí mất.
Tuyết nhẹ nói, ý tứ rõ ràng là đang đâm tới Trần Thiên Nam ngồi bên cạnh, hắn im re ngồi tại chỗ chăm chú đọc sách, thằng Lân nheo mắt lại một cái gật đầu cười rồi đi về chỗ, vừa đặt mông xuống chỗ con My ở bên cạnh đã nói nhỏ.
- Nước của người đẹp đưa cho, có vui không?
- Dĩ nhiên là vui rồi, không khéo cái Tuyết nó thích tao cũng không chừng.
Thằng Lân tự sướng một câu, nhận lại là vẻ mặt khinh bỉ của con My.
- Nãy tao cho thằng Nam một chai, cái Tuyết lại mua cho nó, nhưng mà nó không lấy mới tới lượt mày, ở đấy mà mơ tưởng.
Thằng Lân vẻ mặt đau khổ, đưa lên lên ôm lấy ngực trái của mình, hít thở khó khăn rồi lẩm bẩm.
- Biết ngay mà, tao đã thấy có cái gì sai sai ở đây, trời sinh Lân tại sao lại còn sinh Nam! Ôi thương tâm ch.ết mất.