Chương 32: Nam Thiên Chiến Giáp Hiện

- Anh Hùng, bọn chúng tìm đến thằng bé rồi, có cần...
- Nhìn một chút đã, thằng bé cần phải trưởng thành, nếu không được thì kêu người của chú ra tay.
- Dạ vâng anh.
Tắt điện thoại Trần Bá Hùng rót cho mình một chén nước chè, nâng chén lên nhâm nhi vài ngụm lẩm bẩm một mình.


- Bình yên nhiều ngày, cũng đã có bão rồi.
Ở cột mốc ngoài đường có một người mặc một bộ đồ da đen, đầu đội mũ lưỡi chai, đang ngồi dựa vào cột mốc, trong tay là một khẩu súng lục bạc quay tròn, khóe miệng khẽ nhếch nhếch, ánh mắt lộ ra thú vị nhìn về tầng thượng căn nhà bỏ hoang.


- Người em rể này có thể nhận được à nha, không biết con bé Loan định yêu đương thật hay là trêu ghẹo con trai nhà lành nữa đây...


Trần Thiên Nam hít một hơi thật sâu nhìn đối phương, không thấy tên tóc trắng xuất hiện nhưng Trần Thiên Nam chắc chắn tên đó đang đứng nấp ở đâu đó, ăn đau khổ trong tay mình lần trước tên Tom này không cảnh giác hay sao? Hẳn là không phải, có lẽ tên tóc trắng chờ bản thân mình lộ ra sơ hở liền đánh lén, dù sao tốc độ của đối phương chính là điểm mạnh, vừa phải đối mặt với tên to con trước mặt, lại phải phòng bị tên nhỏ con đánh lén trong tối, Trần Thiên Nam tinh thần có chút căng lên.


- Tôi rất tò mò một chuyện, nếu hai người các ngươi ch.ết, tổ chức của các ngươi vẫn có người tới tìm tôi sao?
- Haha, tạm thời thì không, cậu sẽ được bình yên một thời gian, nhưng rất ngắn thôi, bất quá lần này cậu có vẻ mang theo tự tin nhỉ?


Trần Thiên Nam không có nói nhảm thêm, đã quyết định ra tay trước chiếm tiên cơ, cả hai tay vung lên, một đám tăm nhọn làm từ gỗ quế bay ra bắn thẳng tới chỗ Tom.
- Hừ.


available on google playdownload on app store


Tom thấy đối thủ ra tay, cũng không chậm trễ bụi đất đá gạch vỡ, bê tông, tựa như một cỗ máy hút bụi lao tới cơ thể Tom, những mũi tăm nhọn Trần Thiên Nam bắn tới bị hất văng bay tứ tán rơi xuống mặt đất, cái thì gãy vụn, dưới năng lực điều khiển của Trần Thiên Nam những cái tăm tựa như những lưỡi dao găm sắc bén bay điên cuồng công kích tới chỗ Tom.


"Xoạt...xoạt..."


Những chiếc tăm nhọn bị ngăn cản bởi lớp đất đá bê tông bao phủ xung quanh người Tom, chỉ còn hai mắt là chỗ duy nhất hở ra, Trần Thiên Nam trầm xuống lại phóng ra thêm tăm gỗ, hai hộp tăm gỗ mà hắn chuẩn bị đã dùng gần hết, Tom như điên lao tới chỗ Trần Thiên Nam, một quyền đánh thẳng xuống, Trần Thiên Nam chỉ có thể tránh né, hiện tại đối phương cả người là một bộ giáp bằng đất đá, bê tông, bảo hắn đánh kiểu gì bây giờ đây, chẳng lẽ lấy da thịt của mình đi ngăn cản, Trần Thiên Nam không cho rằng da thịt mình đủ giày để chịu đựng sự dày vò đó.


"Ầm."


Một quyền nện xuống bức tường xuyên thủng một lỗ lớn, bê tông, gạch đá rơi xuống một mảnh lớn, Trần Thiên Nam nhảy nhót tránh né, trong lòng thì như rơi xuống đáy vực sâu, đối phương tựa như chiến thần với bộ giáp đất đá bê tông, sức mạnh lại lớn cứ một quyền rồi lại một cước đánh tới, không có chậm chạp khiến cho Trần Thiên Nam say sẩm mặt mày.


Trần Thiên Nam thấy tránh né không phải là biện pháp, càng đánh lâu dài hắn lại càng nguy hiểm, đối phương không chỉ có một người, bản thân lại chỉ có một thân một mình, trong tình huống hiện tại càng kéo dài thể lực của bản thân không đủ chèo trống, như vậy ch.ết là cái chắc, ch.ết còn không được yên.


"Phản công."
- Nam Sơn Nhu Hải Quyền.


Trần Thiên Nam thi triển Nam Sơn Quyền Pháp mà ông nội đã dạy, hai tay nhu hòa như nước mềm mại uyển chuyển, đem đòn tấn công hóa giải, nước có thể nhu cũng có thể cương mãnh, hai tay Trần Thiên Nam đột nhiên bùng nổ, vừa mượn lực đạo của đối phương đánh tới gạt một vòng tròn tay phải, hai chân dẫm mạnh xuống mặt sàn nhà, cả người tựa như một cây cung kéo căng.


- Nam Sơn Mãnh Hải.
Một chưởng vỗ thật mạnh vào bụng đối phương, lực đạo mạnh mẽ đánh văng Tom về phía sau hơn hai mét lảo đảo mấy bước mới có thể dừng.


- Nhóc con, còn tưởng ngươi là một võ giả nữa thì... còn may không có nội lực, nếu không một chưởng vừa rồi của ngươi thật sự đánh vỡ bộ giáp này rồi.


Tom dừng lại một nhịp nhìn Trần Thiên Nam cười một tiếng, sau đó thân thể lao tới tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều, liên tiếp là những cú đấm như trời giáng về phía Trần Thiên Nam.
"Hự..."


Trần Thiên Nam có chút tránh né không kịp, dính một quyền vào bụng cả người văng về phía sau ngã đập vào vách tường, bộ quần áo lập tức phủ một đống bụi bẩn nhếch nhác, Trần Thiên Nam ôm bụng đứng dậy gương mặt nghiêm túc.
- Vì sao các ngươi cố chấp như vậy? Không ch.ết không thôi đúng không?


- Lý do đơn giản chính là cậu tiếp xúc với người ngoài hành tinh mà thôi, ngoan ngoãn thì sẽ không ch.ết.
- Hừ, ngoan ngoãn đi với mấy người, các ngươi biến tôi thằng một kẻ sống dở ch.ết dở, ai cho mấy người cái quyền ch.ết tiệt ấy.


- Ha ha, không ai cho cả, thế giới này là như vậy, nắm đấm của tôi lớn hơn cậu, vì thế cậu không có quyền lựa chọn, im lặng chịu đựng là thứ mà cậu phải chấp nhận.
- Nhận cái cmm.


Trần Thiên Nam chửi một tiếng rồi lao về phía đối phương, những cái tăm rơi trên mặt sàn một lần nữa bay lên lao thẳng tới hai mắt lộ ra của đối phương, Tom vung tay che đầu, Trần Thiên Nam vọt tới tay chân là một trận loạn quyền.
"Đau ch.ết mất."


Giống như một người bình thường đi đá đấm vào một đống bê tông đất đá, Trần Thiên Nam chân tay đã có chút tê dại, Tom một chân đá văng Trần Thiên Nam về sau, nhịn đau hắn lại một lần nữa lao lên, ánh mắt hiện lên sát ý nhàn nhạt.
- Vô ích thôi.


Tom gồng hai tay hất văng những cái tăm lao tới công kích mắt mình, nhìn Trần Thiên Nam lao tới cười gằn một tiếng, lại một chưởng đánh tới ngực lần này Tom không thèm để ý, một quyền hướng thẳng mặt Trần Thiên Nam hạ xuống.
"Nam Thiên Chiến Giáp, Hiện."
"Xoẹt."
"Bụp."


Trần Thiên Nam bị một quyền đập trúng mặt văng về sau, bò dậy lau đi máu mồm ánh mắt lạnh lẽo nhìn đối phương đang đứng ở đối diện, trước ngực Tom lúc này là một vết rạch dài từ bụng lên tới ngực độ hơn hai mươi phân, máu tươi đã chảy ra, lớp giáp đất đá bê tông không biết đã bị thứ gì cắt qua, ánh mắt của Tom co rút khó tin nhìn xuống ngực mình.


- Tôi đánh giá cậu quá thấp rồi...
Trần Thiên Nam khóe miệng lộ ra một nụ cười khó khăn.
- Đúng vậy, tôi cũng không ngờ khả năng của mình lại cao như vậy đấy.


Hai ngón tay của Trần Thiên Nam vừa rồi được bao bọc bởi Nam Thiên Chiến Giáp, lần trước ở bệnh viện thử một cái nhẹ nhàng chọc cho thành giường bằng sắt thủng ra một lỗ, chứ đừng nói tới lớp đất đá bê tông, độ dày của lớp đất đá này cũng không phải quá dày, chỉ có ba bốn centimet, ngón tay Trần Thiên Nam thon dài cỡ mười hai mười ba centimet, phá hủy lớp giáp bên ngoài của đối phương, rồi đâm vào bên trong da thịt bên trong, chẳng khác nào một con dao sắc bén đâm vào rạch ra một đường dài.


- Tom.
Đất đá bê tông trên người Tom từ từ rơi xuống để lộ ra toàn bộ cơ thể, một thân ảnh màu trắng lóe lên một cái đã đỡ lấy thân thể vạm vỡ của Tom, ánh mắt nhìn Trần Thiên Nam đầy e ngại.
- Lần sau nhất định tôi còn tới tìm cậu.


Leoner nói xong liền mang theo Tom nhảy từ tầng ba xuống, lóe lên mấy cái đã chạy mất dạng trong bóng tối đang phủ xuống, Trần Thiên Nam thẫn thở nhìn theo đối phương rời đi cũng chỉ có thể thời dài, hắn không thể ngăn cả được, tốc độ của tên tóc trắng rất nhanh, lúc này cơ mặt mới giật giật lên từng cơn đau, Trần Thiên Nam ôm mặt kêu rên.


- Ôi mẹ ơi nó đau...


Thở dài một hơi phủi qua quần áo trên người cho đỡ bụi bẩn, rồi quay người đi xuống cầu thang, nhưng chỉ đi được mấy bước lại quay đầu nhìn lại đống máu trên mặt sàn cùng đám tăm gỗ của mình, hơi hơi nhíu mày một cái sử dụng năng lực của mình đem tất cả máu tươi, bụi đất, tăm gỗ tất cả vo thành một quả cầu liếc mắt một cái liền đem ném vào trong cái cống nước thải dân cư gần đấy, nước trong cống đem tất cả cuốn trôi, Trần Thiên Nam mới rời đi.


- Cho em xin cái xe nhá chị.
- À ok e.
Nhìn Trần Thiên Nam rời đi, ở một góc người mặc đồ đen mới lộ ra, gương mặt xinh đẹp dưới mũ lưỡi chai hơi giật giật khóe miệng, đang điện cho ai đó.
- Ông không lừa cháu chứ? Thật sự Nam nó không tu luyện võ đạo?


- Không có, căn cốt của thằng bé không thể tu luyện.
- Vậy ạ, tên to con đó có vẻ không xong rồi, bị Nam nó giải quyết rồi.
- Vậy sao? Mau kể ông nghe xem nào...






Truyện liên quan