Chương 33: Sử Dụng Tư Thế Nào?

Trần Thiên Nam trở về nói qua ông nội một tiếng, chỉ nhận được cái gật đầu của ông cùng một câu nói.
- Cháu đã bước vào con đường này, bàn tay không thể không dính máu.


Chỉ một câu nói của ông nội làm Trần Thiên Nam an tâm lên rất nhiều, hắn không biết người nước ngoài kia có mất mạng hay không, trong lòng dám chắc tới bảy phần, bị Nam Thiên Chiến Giáp nhẹ nhàng xuyên phá lớp giáp đất đá bê tông, vạch một đường dài từ bụng lên ngực, tên đó hẳn là sẽ ch.ết.


Trần Thiên Nam thở dài một hơi đi vào nhà tắm, dùng dòng nước suối lạnh buốt chảy từ bể chứa dội lên người, cảm giác mát lạnh làm cho đầu óc của hắn có một chút nhẹ nhàng, xong xuôi hắn không có ăn cơm mà vào trong phòng, nằm lên giường, hắn muốn ngủ một chút cho nhẹ nhàng đầu óc, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn những ngôi sao sáng trên bầu trời đêm, vô thức đưa bàn tay lên trước mặt lẩm bẩm.


- Bố mẹ, con đang làm đúng hay làm sai? Hai người có thể nói cho con biết như hồi con còn bé được không...
Dần dần Trần Thiên Nam chìm vào giấc ngủ, không biết hắn mơ màng chuyện gì cả người ướt đấm mồ hơi, liền giật mình bật dậy.
"Hờ hờ"


Trần Thiên Nam thở dốc trên giường lau đi mồ hôi trên mặt, hắn vừa mơ một con ác mộng, tay hắn dính đầy máu bên cạnh một cái xác, hắn hoảng sợ bỏ chạy trong vô vọng, rồi cuối cùng hắn bị vô số người dùng dao găm đâm vào cơ thể hắn nhiều nhát, sau đó hắn bừng tỉnh, lặng người ngồi giữa phòng nhìn màn đêm u ám bên ngoài.


"Cạch."
Tiếng cửa phòng mở ra, Trần Thiên Nam hơi giật mình quay lại nhìn, con bé Anh Thư mang theo một cái bát con đựng hai quả trứng gà đi vào, thấy hắn ngồi trên giường cả người ướt đấm, gương mặt tái nhợt liền lo lắng hỏi.
- Anh Nam anh thấy không ổn ở đâu? Để em gọi ông bà.


available on google playdownload on app store


- Không sao đâu, anh mơ thấy ác mộng thôi, không có chuyện gì đâu.
- Có chuyện gì anh phải nói với em với ông bà đấy, đừng có giấu.
- Ừ, anh biết rồi.
- Anh lại đánh nhau à, nằm im để em lăn trứng gà cho nào.


Giống như bao nhiêu lần trước, cứ mỗi lần đánh nhau có thương tích đều là em gái lăn trứng gà, lần này cũng không phải ngoại lệ, con bé Anh Thư bóc trứng gà còn nóng rồi lăn nhẹ trên vết tìm bầm nửa gương mặt của Trần Thiên Nam.
- Ui za, nhẹ thôi em.
- Cho anh chừa.


Nhìn gương mặt em gái ân cần lăn trứng gà cho mình Trần Thiên Nam khẽ cười dơ tay xoa xoa đầu con bé.


- Này anh nghe mấy thằng đệ nói thằng Cường mới chuyển về trường nó thích em, tán tỉnh các kiểu, anh là anh cấm đấy, tí tuổi không yêu đương gì đâu, mà sau này có yêu anh cấm yêu mấy thằng tên Cường, anh chúa ghét mấy thằng tên đấy.


- Ai thèm, thằng đấy phiền ch.ết đi được, có mấy lần em định tẩn cho mấy phát, nhìn mặt phát ghét.
- Thế còn được, chuyện em gái không làm được thì để anh làm he he....
- Anh trai mãi đỉnh.
- Nhẹ thôi, đau ch.ết anh mất.


Hai anh em nói chuyện một lúc rồi con bé Anh Thư đóng cửa phòng để Trần Thiên Nam nghỉ ngơi, hắn nhướn nhướn mày rồi mở điện thoại lên vào nhóm chát Zalo có tên là Nam Thiên Bang, do mấy thằng ch.ết giẫm kia tạo nhóm.
"Các ái khanh, hôm nay trẫm có một việc muộn phiền."


Tin nhắn vừa gửi đi đã có mấy thằng nhao nhao vào trả lời.
"Hoàng Thượng có chuyện gì ở trong lòng? Kể cho thần nghe đi."
"Bệ hạ việc gì khiến người long thể bất an?"
"Kẻ nào dám sinh sự với Hoàng Thượng, chỉ cần người nói thần nguyện thông nát đít nó cho người."


"Chúng ái khanh có lòng, trả là có một thằng nhóc tên Cường mới chuyển về trường cấp 2, nó làm phiền tới em gái bản hoàng, chúng ái khanh có cao kiến gì không?"
"Đấm nó Hoàng Thượng."
"Thông đít nó đi bệ hạ :))"


Trần Thiên Nam đọc tin nhắn của đám bạn dở hơi của mình mặt càng đen thêm, cái gì mà thông đít nó đi bệ hạ, cảm giác như bọn dã thú này suy nghĩ chẳng sạch sẽ một tí nào, làm liên tưởng tới hình ảnh không lành mạnh một chút nào trong đầu Trần Thiên Nam.


"Được rồi nào chúng ái khanh, chúng ta thảo luận nên sử dụng loại tư thế nào đi...."


Buông điện xuống, Trần Thiên Nam nhẹ lòng đi không ít, tuy còn chưa lắng xuống ám ảnh trong lòng, nhưng cũng không còn như lúc trước, dù sao chuyện này cũng là bọn họ tìm tới bản thân mình trước, có ch.ết thì cũng chỉ trách bọn họ quá đáng, nếu nhân từ chỉ sợ người ch.ết lại chính là mình.


Lúc này ở một căn nhà bỏ hoang tồi tàn, Leoner thả Tom xuống, ánh đèn đường mơ hồ chiếu vào bên trong, trước ngực Tom một mảng máu tươi đã ngừng chảy, gương mặt Tom đã biến thành màu xám tro, trong bóng tối đi ra một thân ảnh.


- Lúc trước tôi đã cảm nhận được sự ra đi của anh, đã chuẩn bị một ít đồ.
Lina châm cho Tom một điếu thuốc lá Thăng Long, Tom khó khăn hít một hơi thật sâu thả nhẹ ra một làn khói trắng, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười thanh thản.


- Trước kia tôi đã tưởng tượng mình sẽ ch.ết như thế nào, rất nhiều phương thức, ch.ết trên chiến trường, ch.ết vì đụng phải kẻ mạnh, ch.ết vì bệnh tật, bị đồng đội ám toán...khụ...khụ...nhưng tôi không nghĩ đến mình ch.ết vì khinh thường đối thủ, ch.ết vì sự tự mãn của mình, Leoner lần này cậu đúng, Lina báo tin tức về tổ chức đi, sau đó hai người trở về, nơi này hai người không thể ở lại nữa, cậu nhóc đó mạnh hơn những gì chúng ta nghĩ.


- Được tôi nghe lời anh.
Lina nhẹ gật đầu, ánh mắt cũng không có mấy phần bi thương, bọn họ chính là những người sống trong lằn ranh sinh tử, chuyện sống ch.ết đã nhìn thấy quá nhiều, trong tay cũng đã giết không ít sinh mạng.
- Leoner, thật sự xin lỗi cậu...
"Phựt."


Tom còn chưa nói hết lời một lưỡi dao găm đã đâm xuyên trái tim, Leoner phủi phủi tay dơ chân đá văng thân thể Tom ngã ra đất, máu tươi trào ra mặt đất nhuộm đỏ cả một mảng, mùi máu tươi nồng đậm trong không khí, Tom con ngươi đã giãn ra trợn trừng ch.ết không nhắm mắt.


- Đồ chó ch.ết, đừng tưởng tôi không biết chính anh là kẻ bóp ch.ết bạn gái tôi, khốn kiếp thật...
Lina có chút bất ngờ nhìn Leoner, nhận được ánh mắt của Lina nhìn tới, Leoner đốt một điếu thuốc rít thật sâu rồi phun ra làn khói trắng.
- Ney bạn gái tôi bị hắn giết, biết vì sao không?


Lina trầm mặc không có lên tiếng, Leoner hút hết điếu thuốc lá trong tay cười nhạt.
- Thuốc lá Thăng Long sao? Rất thú vị.


- Bởi vì Ney có thai, Tom sợ ảnh hưởng tới nhiệm vụ của tôi, điểm yếu của những kẻ như chúng ta chính là người thân ha ha, anh ta đã bóp ch.ết cả hai sinh mạng, Lina cô có hiểu cái cảm giác đó không? Tưởng chừng như không có gì đúng không? Không phải, nó rất tồi tệ.
- Từ lúc đó anh đã muốn giết Tom?


- Đúng vậy, anh ta giết bạn gái, giết con của tôi, cô nghĩ xem tôi sẽ tha thứ được sao, ha ha có cơ hội tôi nhất định sẽ giết anh ta, và cuối cùng tôi đã chờ được.
- Leoner cậu điên thật rồi, tổ chức...
- Biết vì sao tôi lại nói chuyện này cho cô nghe không?


Lina lùi về phía sau mấy bước, suýt chút nữa đạp lên thi thể của Tom, Lina có khả năng tiên đoán, hồi ức, nhưng cũng không nghĩ đến bản thân sẽ ch.ết, hay nói đúng hơn là cảm nhận thấy nguy hiểm.
- Bởi vì Ney là em gái cô.


Nghe được lời này đầu óc Lina có chút trống rỗng, chuyện bản thân có một cô em gái Lina rất rõ ràng, năm mười tuổi cả nhà cô bị thảm sát khi đi du lịch bởi một cuộc nổ súng, cô may mắn sống sót khi viên đạn sượt qua đầu, cả nhà bốn người chỉ có cô may mắn thoát ch.ết, dị năng tiên đoán, hồi ức, cũng từ lần đó xuất hiện, thi thể của bố mẹ và em gái không thấy, sau này Lina đi tìm hiểu chỉ nhận được thông tin những người đó bị hỏa thiêu, còn danh sách những cái tên được hỏa thiêu đã không còn, từ đó Lina đã không còn chút hi vọng nào, nghe được Leoner nói ra Lina lắc đầu không tin.


- Ảnh gia đình trong chiếc vòng cổ của Ney, Lina cô rất giống hồi bé, chẳng có mấy thay đổi, Ney cũng vậy, hai người rất giống nhau.


Leoner ném cho Lina một chiếc vòng cổ, Lina ch.ết lặng từ trong cổ mình lôi ra một sợi dây chuyền, giống hệt cái mà Leoner vừa đưa, gương mặt của Lina đã xuất hiện những giọt nước mắt, mở cả hai chiếc mặt vòng cổ ra, bên trong là một tấm ảnh gia đình nhỏ.


- Tại sao cậu không nói cho tôi biết trước, tại sao không nói cho tôi về em gái.
- Đây là di vật cuối cùng tôi nhận được khi thân xác Ney được đem đi hỏa táng...






Truyện liên quan