Chương 38: Một Dao Nguy Hiểm

Trần Thiên Nam nhanh như cắt nghiêng đầu né được quả đấm của đối phương, tay phải cũng không có chậm chạp đã vung lên nắm chặt tung một đấm thẳng mặt Tuấn mõ.
"Bụp."


Một đấm hất văng cả người Tuấn mõ ngã về phía sau, mũi mũi trào ra, gương mặt trong nháy mắt máu me be bét, Tuấn mõ đưa tay lau đi máu mũi, cười lên một điệu cười tức giận.
- Giỏi giỏi, mày cũng có chút võ vẽ đấy, lâu lắm rồi tao mới hiểu cảm giác bị đánh là như thế nào.


Trần Thiên Nam nhìn động tác đối phương bật nhẹ một cái từ dưới đất lên, ánh mắt cũng nheo lại, quả nhiên là thân thủ tốt, không hổ là trùm trường đi, tên này cứng nhất mà hắn từng gặp trong các trận đánh nhau giữa các học sinh, chịu một đấm của hắn mà vẫn tỉnh bơ chỉ trào chút máu mũi chịu đòn rất khá, đã như vậy hôm nay hắn đánh nhừ người trùm trường luôn.


Tuấn mõ lao tới nắm đấm liên tục tung ra với tốc độ chóng mặt, Trần Thiên Nam cũng không có yếu liên hồi né tránh, thỉnh thoảng lại tung đòn đánh trả, hai người cuốn lấy nhau liên tục tung đòn thế, bên ngoài đám học sinh khác cuốn lấy mà xem, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy đánh nhau giống như trong phim võ thuật, chứ không phải vài ba cái tát rồi xong chuyện.


Càng đánh Tuấn mõ càng khó nhìn, gương mặt đã tím bầm một bên mắt do vừa trúng một đấm của Trần Thiên Nam, hơi thở nặng nề, Trần Thiên Nam cũng dính một cước ở bụng, áo trắng in hằn lên một dấu giày, hắn tốt hơn tên Tuấn mõ, Trần Thiên Nam lần đầu gặp được đối thủ ngang tay chạc tuổi mình.


- Mày tên Nam đúng không? Ha ha mày đáng để kết bạn.


available on google playdownload on app store


Tuấn mõ lúc này không còn gương mặt tức giận nữa, thay vào đó là một gương mặt bình tĩnh tươi cười, mặc cho gương mặt hiện tại có chút khó coi, Trần Thiên Nam cũng nhẹ gật đầu, võ có võ đức, người có tri kỉ, trong võ đạo cũng vậy Tuấn mõ nhìn nhận hắn võ thuật, Trần Thiên Nam cũng như vậy, tên Tuấn mõ này trình độ võ thuật rất cao hẳn cũng giống hắn rèn luyện từ bé.


- Đánh xong trận này, chúng ta có thể làm bạn.
- Được, tao thích mày rồi đấy, nhưng trước hết tiếp tao một cước đá rồi nói, mày thua thì hôm nay vẫn là tránh xa con Nga ra.


Trần Thiên Nam cười nhạt, tên Tuấn mõ tính tình cũng rất sảng, vì bạn bè thật có thể bỏ đi cái tôi của mình, tên này rất trọng nghĩa trọng tình.
- Đến đi.


Tuấn mõ lao tới nhanh như một con trâu điên, Trần Thiên Nam hít một hơi sâu hai tay nắm chặt, Tuấn mõ lao tới chân trái đảo một vòng trên không quét tới mặt Trần Thiên Nam, chân trái chưa tới chân phải đá theo sau thậm chí tốc độ còn nhanh hơn chân trái, Trần Thiên Nam khiếp sợ.
"Làm sao có thể?"


"Nam Sơn Thủ Quyền Đạo."
Trần Thiên Nam cả người co lại, tay trái co lại tay phải vung ra một quyền, một quyền một cước đụng nhau, Trần Thiên Nam bị đánh bật về sau suýt chút nữa ngã trên đất, cánh tay phải tê rền run rẩy, Tuấn mõ cũng loạng choạng mới có thể đứng vững.
"Rẹt."
- Nam cẩn thận.


Trần Thiên Nam con ngươi co rút lại, cả người như bị một luồng điện áp khủng bố công kích, cơ bắp co quắt, nghe thấy tiếng hô hoán của mấy thằng bạn cũng không thể phản ứng, cả người chuẩn bị đổ xuống, bên hông một cảm giác da thịt bị vật nhọn đâm vào khiến cho Trần Thiên Nam vô thức triệu hoán Nam Thiên Chiến Giáp tới vị trí bị đâm.


"Cạch."
Con dao rơi trên mặt đất, Trần Thiên Nam đổ gục xuống, hắn trợn mắt nhìn kẻ vừa đâm mình, hắn thật sự không có ngờ tới tên đó tỏ tình thất bại với Nga vì cái gì lại mất hết đi lý trí dùng cảm dao găm đâm mình, thằng này điên rồi.
"Không đúng, cảm giác điện giật này là ai?"


Trần Thiên Nam cả người co quắt ngã trên đất con ngươi như muốn nứt ra, vừa rồi là cảm giác bị điện giật đột nhiên ập tới mới khiến hắn mất đi khả năng phòng ngự, bị một dao đâm lén, dị năng của hắn vừa rồi cũng không có điều động được, chỉ chậm một giây thôi nhưng rất có thể khiến hắn mất mạng, cũng còn may còn có Nam Thiên Chiến Giáp kịp thời triệu hoán ngăn cản một dao, vị trí là ngay bên hông đâm sâu vào một khoảng nữa thì đại la kim tiên mới có thể cứu được.


- Mẹ thằng chó này dám đâm bạn tao.
- Đấm ch.ết mẹ nó đi.
Mấy thằng An, Tú cận lao vào đấm bùm bụp thằng vừa đâm Trần Thiên Nam, thằng Lân thì lao lại kiểm tr.a vết thương của Trần Thiên Nam, định vạch áo lên kiểm tr.a thì Trần Thiên Nam ngăn lại.
- Mau đưa tao về, nhanh không bị túm cả lũ bây giờ.


Tuấn mõ cũng chạy lại gương mặt xám ngoét nhìn cao dao găm dính máu trên đất, vội vàng lo lắng nói.
- Đưa nó đi bệnh viện, mẹ thằng chó Vinh này hôm nay gan thế? Dám dùng cả hàng mẹ nó chứ.


Đám học sinh cũng hét toáng lên, Trần Thiên Nam được mấy thằng đỡ lấy đưa ra xe của thằng An, Tuấn mõ hỏi dồn dập.
- Có nặng lắm không?
- Không sao, yên tâm chỉ xước ngoài da.
- Mày nói thật không?


Trần Thiên Nam lúc này đã lấy lại được khả năng cơ thể, hắn nhẹ gật đầu trong lòng lại đang thầm hoảng, không muốn dây dưa lên liền nói.
- Không sao đâu, dọn dẹp đi, tao không chấp.
- Ừm, yên tâm.
- Nam hu hu...cậu có sao không? Hức...


Nga từ đâu chạy lại nước mắt tèm lem nhìn Trần Thiên Nam, hắn bất đắc dĩ nói.
- Tớ không sao đâu, về trước đây.
Trần Thiên Nam nói xong liền giục mấy thằng bạn nổ máy xe phóng đi, Tuấn mõ cau chặt lông mày đi lại chỗ thằng Vinh gằn giọng.
- Mày bị điên à Vinh?


- Tao không biết, tao không nhớ gì hết, tao bị cái gì điều khiển, con dao tao cũng không biết có được từ đâu...không phải tao...


Trong một góc quán nước, một người đàn ông kéo cái mũ lưỡi chai xuống che mặt, mắt nhìn lướt qua Khánh, ánh mắt lộ ra vẻ thích thú. Khánh cảm giác như có ai đang nhìn liền quay người lại, bắt gặp một ánh mắt sắc bén khiến cho toàn thân da gà Khánh bất giác nổi lên, trong lòng hoảng loạn nhanh chóng vít ga xe rời đi.


- Mua hộ tao ít bông băng với thuốc sát trùng.


Trần Thiên Nam nhờ thằng Lân đi mua thuốc, bản thân thì xổm xuống bên vệ đường, mấy thằng khác cũng túm vào xem, Trần Thiên Nam vạch áo lên, máu đã đông lại không còn chảy nữa, một vết rách ra độ hai phân, cũng không có sâu lắm chỉ là ở ngoài da, nhìn thấy như vậy cả đám bạn mới thở phào nhẹ một hơi.


- Mẹ nó thằng chó đó liều thật, dám chơi cả dao, nãy đấm nó có chút nhẹ nhàng.


Quang rambo bóp bóp tay vẻ mặt tức giận không thôi, mấy thằng khác cũng phụ họa không ngừng, Trần Thiên Nam thì cau chặt lông mày lại, trong lòng dâng lên cảm giác bất an, chẳng lẽ đám người nước ngoài kia lại xuất hiện, lần này không chừng còn muốn mạng của hắn chứ không có đơn giản là bắt sống.


Nhát dao đó hắn có thể đỡ được, dị năng vẫn còn đó không lý nào bị một người bình thường đâm ch.ết được, nhưng bản thân bị tê liệt co quắt lại đúng lúc như vậy làm Trần Thiên Nam sợ hãi trong lòng, nếu không phải hắn có Nam Thiên Chiến Giáp triệu hoán kịp thời thì lúc này hắn đã ngáp ngoải rồi, nghĩ tới đây hắn vẫn còn sợ hãi.


- Nào tránh ra để tao sát trùng cho nó.
Thằng Lân mua mấy thứ linh tinh về sát trùng rồi băng lại vết thương cho Trần Thiên Nam, hắn thở nhẹ một hơi nói.
- Chuyện này đến đây thôi, bọn mày đừng làm gì cả, đừng nói cho người nhà đấy, tao thì không lo bọn mày không khéo bị quất cho nở hoa.


Cả đám đồng ý gật đầu, rồi nhanh chóng nổ máy xe vít ga phóng về, Trần Thiên Nam cất cặp sách nằm dài ra giường, khẽ vén áo bên trong vẫn còn quấn băng gạc, hắn nhíu nhíu mày không thôi, cũng không nói chuyện này cho ông nội biết, hắn rất sợ đám người kia ảnh hưởng tới người thân bạn bè của mình, ông nội thì không lo lắng, còn bà nội, con bé Anh Thư hắn thật sự sợ bọn họ xảy ra chuyện.


"Khốn kiếp thật, tổ chức ch.ết tiệt gì gì đó thực lực mạnh mẽ ông đây nhổ cả bọn chúng mày lên..."






Truyện liên quan