Chương 42: Vinh Quang Hay Địa Ngục
Chỉ khoảng năm phút sau chị nhân viên đã gọi quản lý ra, một người đàn ông độ hơn ba mươi tuổi, mặc trên người một bộ đồ tây trẻ trung lịch lãm, điều mà Trần Thiên Nam để ý nhất ở người quản lý chính là ánh mắt, một ánh mắt rất sắc, không phải là sắc như cao thủ võ đạo, mà là một loại ánh mắt sắc sảo lành nghề.
Nguyễn Thanh Tùng cũng đang đánh giá Trần Thiên Nam, trong suy nghĩ của anh ta có chút bất ngờ về độ tuổi của người tới bán ngọc, gương mặt non nớt ở độ tuổi học sinh, nhìn một cái rất dễ để nhận ra, hai người ánh mắt giao thoa trong nháy mắt.
"Cậu nhóc này rất bình tĩnh, không đơn giản."
- Chào em, anh tên Tùng, quản lý cửa hàng, em muốn bán ngọc, là hai miếng phỉ thúy tử la lan?
- Chào anh, em mang ngọc tới còn chưa biết có nên bán hay không nữa, vẫn nhờ người có ánh mắt như anh xem.
Nguyễn Thanh Tùng cười cười, trong lòng thầm nghĩ cậu nhóc này thật khéo đưa đẩy, lời nói tựa như một người trưởng thành, nếu chỉ nói chuyện qua điện thoại chẳng ai nghĩ tới sẽ là một cậu nhóc còn đang ngồi trên ghế nhà trường.
- Mời em, chúng ta vào bên trong phòng, trước tiên nghỉ ngơi uống nước rồi mình nói chuyện.
Trần Thiên Nam cũng không có thêm lời khách sáo, đơn giản gật đầu rồi đi theo quản lý cửa hàng, đi vào bên trong theo cầu thang đi lên tầng hai, Trần Thiên Nam phát hiện ra ở bên dưới trưng bày nhiều vàng bạc trang sức, lên tầng hai lại là một phong cảnh khác, trên này là trang sức đá quý là chủ yếu, rất nhiều chủng loại, thậm chí Trần Thiên Nam còn nhìn thấy phỉ thúy đế vương lục, loại ngọc quý giá bậc nhất bên Trung Quốc, còn là hàng thật hay giả hắn lười đi phân biệt, cơ bản là hắn không có tiền để mua.
"Cạch."
Một căn phòng được mở ra, bên trong là một bộ bàn ghế sofa rất sang trọng, Thanh Tùng nhìn Trần Thiên Nam bấy giờ mới nói.
- Mời em ngồi, à quên mất còn chưa hỏi tên em.
- À em cũng quên giới thiệu, em tên Nam.
Trần Thiên Nam cười nhẹ trả lời, ánh mắt cũng không có che dấu mà đối diện với ánh mắt của Nguyễn Thanh Tùng, trong việc kinh doanh có hai tiêu chí cơ bản, là mua và bán, chỉ đơn giản là như vậy nhưng cũng không phải muốn bán được giá tốt liền được, muốn mua được giá thấp bán với giá cao, kiếm lợi về mình cần rất nhiều thứ liên quan, tuyệt không có đơn giản, đây là đang muốn đánh đòn tâm lý với Trần Thiên Nam, bất quá mặt hắn non là thật nhưng mà tâm trí lại không có non nớt như gương mặt.
Giống như buôn bán ngoài đường, chẳng ai hỏi tên người bán, cũng chẳng ai hỏi tên người mua, một khi hỏi tên đơn giản là khoảng cách giữa hai người xa lạ được kéo gần hơn, người chủ động sẽ là người nắm trong tay phần cán, còn muốn khuấy như nào liền xem bản lĩnh của người đó tới đâu, không phải cứ cầm cán là sẽ khuấy tung bọt được.
- Em uống nước lọc hay trà?
Nguyễn Thanh Tùng lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp nhìn Trần Thiên Nam hỏi, trong lòng lại có thêm nhận biết mới đối với vị khách trẻ tuổi nhưng không đơn giản.
- Cho em nước lọc là được rồi.
Nguyễn Thanh Tùng đứng dậy đi lấy nước lọc chai cùng một cái cốc thủy tinh đặt ở trước mặt bàn chỗ Trần Thiên Nam.
- Em cảm ơn.
- Được rồi, chúng ta bắt đầu vào việc chính nhỉ! Trước kia em có trao đổi tin nhắn với bên anh rồi đúng không?
- Em có trao đổi qua.
- Anh cũng đã nắm được về cơ bản, cần xem hàng và kiểm tr.a chất lượng, xong xuôi mọi chuyện anh em mình mới nói vào việc mua bán.
Trần Thiên Nam gật đầu thò tay vào trong balo lấy ra hai mảnh ngọc cuộn đơn giản trong một tờ giấy báo cũ của ông nội ra đặt lên mặt bàn.
- Đây anh.
- Ok, vậy em chờ chút để anh kiểm tra.
Trần Thiên Nam gật đầu để mặc anh Tùng gỡ giấy báo ra cầm đèn pin chuyên dụng kiểm tra, ánh mắt hắn thì đưa đi đánh giá khắp căn phòng, quả nhiên là phòng tiếp khách VIP nó khác bọt, từ đồ trang trí, cho tới không gian ánh sáng của căn phòng đều hết sức chú trọng, hắn có cảm giác rất có mùi tiền, hay nói cho chất thì là rất sang trọng.
- Đúng là chất ngọc rất tốt, chỉ thiếu một chút nữa là loại cao cấp nhất rồi, hai mảnh ngọc này là em tách ra từ một tảng ngọc lớn?
Nguyễn Thanh Tùng tay cầm hai miếng ngọc sờ sờ không thôi, ánh mắt nhìn tới Trần Thiên Nam dò hỏi, nghe được câu hỏi Trần Thiên Nam gật đầu trả lời.
- Đúng là em tách ra, đem hai miếng này bán.
- Vậy miếng còn lại em có định bán không? Chất lượng ngọc hẳn là thuộc loại thượng đẳng, ở đây còn có một đường vân ngọc thượng đẳng, em muốn bán cửa hàng sẽ thu cho em với một giá cả hợp lý.
Trần Thiên Nam lắc đầu.
- Em tặng người khác rồi.
Nghe được câu trả lời của Trần Thiên Nam, gương mặt của Nguyễn Thanh Tùng hiện rõ vẻ thất vọng, ánh mắt lại lộ ra vẻ thưởng thức nồng đậm đối với Trần Thiên Nam, cậu nhọc này tuổi còn trẻ lại có một mặt bình tĩnh như vậy thật là hiếm có, ở tuổi như cậu nhóc Nguyễn Thanh Tùng tự nhận bản thân không bằng.
- Vậy trước tiên anh em mình bàn về giá cả đi, nếu em muốn bán cửa hàng sẽ thu mua với cái giá 650 triệu cho hai miếng ngọc này.
- Ok anh, em bán.
Trần Thiên Nam nhẹ gật đầu, đối với cái giá này hắn cũng thấy hợp lý, cũng chẳng cân đo đong đếm nhiều làm gì cho phiền phức.
- Vậy chúng ta xuống quầy làm thủ tục.
Xuống quầy Trần Thiên Nam chọn lựa một lúc cũng không thấy có bông tai hợp ý mình liền nhăn mặt, dù sao hắn muốn đính ngọc lên bông tai để làm quà tặng, chứ không phải mua lấy một cặp bông tai đắt tiền là xong, như vậy không phù hợp với hoàn cảnh của hắn, Loan mà không nhận, lại suy nghĩ hắn là một người tiêu xài phung phí, hay sĩ diện hão nữa thì mất cả chì lẫn chài.
- Em định mua gì? Nếu mua cửa hàng sẽ chiết khấu phần trăm cho em.
Nguyễn Thanh Tùng đi tới chỗ Trần Thiên Nam, đối với cậu nhóc tên Nam này Nguyễn Thanh Tùng có hứng thú rất lớn, cũng là muốn đào thêm ngọc trong tay Trần Thiên Nam, hai miếng ngọc kia hẳn là được tách ra từ một miếng ngọc lớn, Nguyễn Thanh Tùng vấn nhớ thương tới, hai miếng ngọc vừa nãy chỉ được xem như loại hàng cao cấp, còn loại thượng đẳng nói không chừng cậu nhóc Nam này vẫn còn giữ, nhìn ở vân ngọc bị tách ra Nguyễn Thanh Tùng liền biết, làm ăn trong và ngoài nước nhiều năm, ánh mắt không thể nào kém được.
- Bên anh có chế tác gia công theo hình dạng không anh?
- Dĩ nhiên là có rồi em, bọn anh chế tác theo yêu cầu của khách hàng, chỉ cần khách hàng đưa ra yêu cầu, bọn anh sẵn sàng phục vụ theo yêu cầu của khách, đây là tiêu chí để cửa hàng anh phát triển.
Trần Thiên Nam xoa xoa cằm gật gù, rồi nói.
- Vậy em muốn đặt một vài thứ.
- Cửa hàng sẽ chiết khấu cho em, chúng ta ra kia nói.
Đi ra khỏi cửa hàng trời đã về chiều, tài khoản ngân hàng của Trần Thiên Nam đã có chín số, trừ đi số tiền mà hắn đặt gia công bông tai với mặt dây chuyền hắn mất hơn hai mươi triệu, vẫn còn tới hơn sáu trăm ba mươi triệu, nói không vui mừng trong lòng là nói điêu, hắn có chút vui mừng chứ không phải hạng vui quá hóa rồ.
- Có tiền rồi nên mua máy tính.
Trần Thiên Nam búng tay một cái đi sang đường đi vào cửa hàng FPT Shop ở đối diện, mua sắm một hồi rồi bắt taxi ra bến xe Mỹ Đình bắt xe khách về quê, đúng là có tiền thật đấy nhưng vẫn phải tiết kiệm, trong balo là một chiếc máy tính macbook pro, cùng với hai chiếc ipad pro mới nhất, hắn đây là đầu tư để phát triển, mua hai chiếc ipad là muốn đưa cho Nga một cái để làm việc thuận lợi hơn, còn một chiếc là để bản thân dùng, hắn đã có chút định hướng phát triển cho tương lai của mình, ít nhất phải làm việc kiếm được nhiều tiền để ông bà nở mày nở mặt vì hắn, để bố mẹ trên trời cao an lòng.
Trần Thiên Nam nhìn khung cảnh đang trôi đi bên ngoài ô cửa sổ xe khách, quá khứ cũng sẽ trôi qua như vậy, tương lai chờ đợi là cái gì cần chúng ta nỗ lực bước tới, quang cảnh là đỉnh vinh quang hay địa ngục giông bão, câu trả lời cần thời gian quyết định.