Chương 43: Cụ Ngoại Từ Trên Trời Rơi Xuống

Xe dừng ở trung tâm xã, Trần Thiên Nam nhảy khỏi xe đi vào nhà thằng Minh, bạn học của Trần Thiên Nam những năm cấp hai, chơi không thân lắm nhưng vẫn nhận biết nhau, cũng không có xích mích gì cả, Trần Thiên Nam gửi xe máy ở đây, vào nói một tiếng xin xe, cảm ơn rồi nổ máy xe đi về.


Cất xe vào nhà sau Trần Thiên Nam nhảy chân sáo đi vào trong nhà, đi lại chọc con bé Anh Thư đang nấu cơm làm con bé xách dao đuổi theo may mà hắn chạy kịp không là có án mạng rồi, đi qua phòng khách thấy ông bà nội đang cùng một người lạ nói chuyện.
- Ông bà, cháu chào chú.


Người ngồi ở đối diện với ông bà độ hơn bốn mươi, gương mặt rất thanh tú, hồi trẻ chắc hẳn siêu cấp đẹp trai, bất quá ăn mặc một phong cách khá quái dị, một bộ đồ làm Trần Thiên Nam rất khó tả, ông nội Trần Bá Hùng đang nâng chén nước chè lên miệng uống nghe cháu nội nói tay run lên, suýt chút nữa đổ cả chén nước chè trong tay, bà nội ngồi cạnh ông nội cũng trợn mắt khẽ len lén liếc mắt người ngồi ở đối diện, quả nhiên còn không kịp.


- Chú cái thằng ông mày, láo đáng đánh.
Trần Thiên Nam bị quát cũng hết hồn giật lùi về sau nhìn ông chú trợn trắng mắt nhìn Trần Thiên Nam, con mắt ngập tràn nguy hiểm.
- Đây là cụ ngoại, là bố của bà nội cháu.
- Bố...? bố của bà nội?


Trần Thiên Nam thấy huyết áp của mình tụt không thể kiểm soát vội vàng đưa tay ấn huyệt nhân trung, hai mắt trợn trừng nhìn ông chú ngồi vắt chân ở trên ghế, trong lòng hắn như đang có bom nguyên tử oanh tạc, ông nội nhìn mặt không giống nói đùa, lại thấy thái độ của ông bà như vậy Trần Thiên Nam có một chút tin tưởng trong lòng một chút, nhưng cũng chỉ là một chút chứ đếch thể nào mà tin nổi hoàn toàn, bố của bà nội, vậy tức là cụ, mà cụ nhìn mặt còn non choẹt hơn cả con gái lẫn con rể, nhìn thế quái nào cũng không thể phán đoán ra cái bối cảnh nó máu chó như vậy được.


- Kìa bố, cháu nó không biết làm sao bố lại nặng lời như thế với nó, bố thật là bằng tuổi này rồi tính tình còn không tốt.


available on google playdownload on app store


Bà nội nói vào một câu, ông nội thì cười nhẹ khóe miệng hơi cong cong lên, Trần Thiên Nam nhìn một cái liền đoán được gia vị luôn, sống từ bé với ông nội mọi cử chỉ của ông mang ý vị như thế nào hắn liền hiểu, lông mày của ông mà dựng dựng tức là ông đang tức giận, lơ nga lơ ngơ xác định no đòn với ông, còn mỉm cười cong cong khóe miệng thế kia là ông đang hí hứng vui mừng, tại sao lại hí hứng vui mừng khi bà nội nói như vậy, cái đầu thông minh của hắn tiến hành tưởng tượng tình tiết, chắc là không phải cười hắn, vậy chỉ có thể là?


"Bố vợ với con rể xích mích? Xong ghét sang cả cháu chắt, ôi cái tình tiết gì đây?"
- Cụ ngoại, cháu chắt bất hiếu, có mắt mà không thấy thái sơn, không biết cụ là cụ của chắt, cụ quá trẻ quá làm chắt tưởng tượng không nổi, cụ là thần tiên sao?


Trần Thiên Nam lập tức trưng ra cái bộ mặt từ ngỡ ngàng ngơ ngác chuyển sang kinh dị khó tin, rồi lại biến thành kinh kỉ sùng bái, vuốt vuốt mông cụ ngoại một cái, ông nội là võ giả, vậy thì rất có thể cụ ngoại cũng như vậy, thậm chí cảnh giới còn như trong phim, tam hoa tụ đỉnh cải lão hoàn đồng chẳng hạn, đây là triệt để phá vỡ nhận thức của Trần Thiên Nam.


- Còn dễ dạy hơn ông mày, hừ.


Cụ ngoại khinh bỉ ông nội ra mặt, bất quá Trần Thiên Nam nhận ra cái này không phải là thật sự khinh bỉ ở trong lòng, mà chỉ là ở lời nói mặt ngoài mà thôi, nhìn ông nội xem da mặt thật là dày, bị cụ ngoại nói như vậy mặt không có nhăn lấy một cái, ông nội vẫn rất trâu bò.


Trần Thiên Nam không còn biết nên nói gì liền nhận được lời giải của bà nội.
- Tắm rửa thay quần áo rồi dọn cơm, lấy luôn bình rượu mà ông nội cháu cất lên đây.
- Vâng bà nội.
Trần Thiên Nam vội vàng chạy vào trong phòng, đổ lăn ra giường dơ tay vả vả mặt mình mấy cái lẩm bẩm.


- Say xe khách hay sao ta? Hình như mình vừa mơ mơ màng màng gặp cụ ngoại.
"JD đâu rồi? Ta vừa mơ à?"
"Không có đại ca là sự thật, không cần phải sốc, xem ra bối cảnh của đại ca cũng không có đơn giản, không chừng giống như trong tiểu thuyết mạng, là nhân vật có siêu cấp đại bối cảnh cũng không chừng."


Trần Thiên Nam sốc thật sự, hắn dơ tay lên tính toán, ông bà nội đã hơn bảy mươi tuổi, cụ ngoại dù mười lăm mười sáu tuổi sinh ra bà nội hiện tại cũng phải cỡ chín mươi một trăm rồi, vậy mà còn nhìn trẻ như vậy không phải thần tiên cũng là cao thủ, hắn có bắp đùi lớn ôm rồi, nghĩ thôi cũng thấy kích động, sau đó vội vàng mang quần áo đi tắm xong xuôi vào bếp với con bé Anh Thư.


- Em gái, có sốc không?
Trần Thiên Nam hỏi nhỏ, con bé Anh Thư thành thật gật đầu lén nhìn lên trên nhà nói thì thào.
- Sốc toàn tập luôn anh, tự nhiên có một cụ ngoại rơi từ trên trời xuống, lại nhìn trẻ như vậy, em không biết phải miêu tả như thế nào nữa.
- Tụt huyết áp, khó thở, thế giới quan tan vỡ.


- Chuẩn luôn anh.
- Hay là con nuôi của cụ kị bà nội?
- Em hỏi bà nội rồi, là bố ruột của bà.
Trần Thiên Nam biểu hiện : (0__0!!)
Tin được không? Tin thế quái nào được.


Bữa cơm thịt gà, thịt cá, lợn đủ cả, ngay cả bình rượu nhân sâm với mấy củ hoàng đào, thủ ô gì gì của ông nội cất kĩ cũng được mang lên, Trần Thiên Nam là người rót rượu ra chén cho ông nội với cụ ngoại.
- Ơ thằng chắt, chén mày đâu?
- Hả cụ? À à dạ dạ để chắt đi lấy.


Bị cụ hỏi làm Trần Thiên Nam luống cuống vội chạy vơ lấy thêm một cái chén khác rót cho mình, cụ ngoại hài lòng gật đầu cầm chén lên trước.
- Nào nào, nâng chén cạch một cái, bố con cháu chắt mình uống, phụ nữ không nên uống rượu này, hại nhiều hơn bổ.
- Con mời bố.
- Chắt mời cụ.


Trần Thiên Nam líu hết cả lưỡi, bình thường toàn xưng cháu là cùng, nay còn phải xưng làm chắt, có chút đau mồm không thích ứng kịp. Cơm no rượu say ba người lớn ra ngoài vườn ngồi nói chuyện, còn hai anh em dọn dẹp rửa bát, Trần Thiên Nam đã cảm thấy lâng lâng, hắn uống rất ít, cụ ngoại không cho uống nhiều, chủ yếu là bố vợ con rể uống với nhau.


- Bố, ngộ tính của thằng bé Nam rất cao, luận về tư chất võ đạo con bé Thư rất tốt, nhưng ngộ tính lại thiếu một phần, nếu thằng Nam tư chất tốt liền hay rồi, thậm chí có thể đi rất xa.
- Hai đứa đã quyết định rồi?


Lê Khải nâng chén nước chè lên nhâm nhi, Trần Bá Hùng gật đầu, thở nhẹ một hơi nhìn lên bầu trời đêm đen xen lẫn những vì sao lấp lánh nói vu vơ.


- Tương lai có chuyện gì sảy ra không ai biết được, con cũng chỉ muốn nó có thể sống tốt trong thời đại sắp tới, thế giới này thay đổi nhanh hơn những gì bố nghĩ.
- Được rồi, à quên nó còn có dị năng điều khiển đồ vật, tinh thần rất mạnh, tinh thần à?


Lê Khải đột nhiên lâm vào trong trầm tư, trước kia rất lâu ngao du sơn thủy Lê Khải phát hiện ra một hang động, bên trong có rất nhiều thứ, có bí tịch được khắc lên vách hang động, có cái lại khắc trên những tấm da không rõ là vật gì, có một cuộn da mỏng trắng, được cất cẩn thận trong vách đá, nếu không phải cẩn thận tìm tòi Lê Khải cũng không có phát hiện, bên trong ghi chép rất nhiều đồ án hình vẽ, chữ viết, một loại chữ được gọi là văn tự thời kỳ tiền Hồng Bàng, trước Xích Quỷ là Hồng Bàng, sau mới tới Văn Lang các đời vua hùng, rồi đến các triều đại phong kiến, sau bao nhiêu năm tìm tòi nghiên cứu Lê Khải mới có thể hiểu một phần ý nghĩa của các văn tự kia, cũng đã dịch cuộn da trắng được một nửa, trong đó bao nhiêu khó khăn gian khổ chỉ có Lê Khải tự mình hiểu được.


Chuyện này Lê Khải cũng không nói cho người thứ hai biết, từ đó âm thầm tìm kiếm cội nguồn lịch sử, tìm kiếm dấu vết của văn tự cổ, hơn sáu mươi năm cuộc đời mới vén ra một nửa bức màn che trên những tấm da, bên trong gian khổ đó cũng có may mắn mới thành chuyện.


- Ta sẽ đưa nó đi một tuần, tự sắp xếp đi.
- Vâng bố.






Truyện liên quan