Chương 46: Tiến Về Nam Sơn

Trời đã chuyển tối, Trần Thiên Nam cũng không biết mình đang ở chỗ nào nữa, nếu để hắn một mình trở về hắn đảm bảo bản thân sẽ bị lạc trong rừng, đêm tối có những âm thanh động vật kêu lên một cách inh ỏi, thỉnh thoảng còn vài tiếng kêu như kiểu dã thú, Trần Thiên Nam không khỏi nuốt nước bọt không thôi, tiến vào trong một hang động vòng vèo một hồi cuối cùng cũng tới đích, Trần Thiên Nam nhìn một màn sáng màu trắng nhạt tỏa ra ánh sáng giống như một quả bong bóng liền trở nên kinh dị hô.


- Cụ ngoại, chẳng lẽ Nam sơn ở trong một tiểu thế giới giống như tiểu thuyết mạng?
Lê Khải nhẹ gật đầu.
- Cái này ta cũng không rõ ràng, nhưng hẳn là tương tự như vậy, nơi này là lịch đại tông tổ đời thứ hai của Lạc Hồng Nam Sơn phát hiện, từ đó mới cư ngụ trở thành Nam sơn.


Trần Thiên Nam trong lòng là một trận động đất lớn, quả nhiên thế giới rộng lớn, chuyện thần kì đều có thể sảy ra, Lê Khải dẫn Trần Thiên Nam đi vào bên trong, cảm giác như vừa chui qua một lồng nước ấm áp, trước mắt cảnh tượng đêm đen tương tự như bên ngoài không có gì khác lạ, điều duy nhất hắn có thể cảm nhận được chính là không khí ở đây cảm giác thoải mái hơn ở bên ngoài, một cảm giác tươi mát khó nói nên lên làm cho hắn thoải mái hít thở không thôi, Trần Thiên Nam chưa từng nghĩ tới chỉ hít thở thôi lại có cảm giác thoải mái như vậy.


Cụ ngoại dẫn Trần Thiên Nam đi qua một cánh rừng lớn, hắn mơ mơ hồ hồ nhìn sương mù giăng khắp nơi, cảnh vật có chút giống nhau không rõ phương hướng, hắn không biết cụ ngoại làm sao có thể đi được trong hoàn cảnh như vậy, mà không bị nhầm hướng, nếu để một người lần đầu tới đây như hắn, chỉ có thể đi lạc mà thôi, còn nguy hiểm ẩn tàng có hay không thì hắn không biết.


Đi một lúc lâu Trần Thiên Nam thấy một ngọn núi cao, bên trên núi có kiến trúc lầu các bằng gỗ, có ánh sáng điện phát ra, ở dưới chân núi cụ ngoại túm cổ hắn xách lên nhảy lên núi.
- Sư tổ người về rồi?


Một giọng nói trong veo vang lên, Lê Khải nhướn nhướn mày nhìn sang thân ảnh đang đánh tới cười mắng.
- Hỗn láo.
Một chưởng đánh hụt thân ảnh kia không dừng lại, biến chiêu một lần nữa đánh úp tới ngực Lê Khải.
"Bụp...vèo..."


available on google playdownload on app store


Lê Khải tung chân một đạp đá văng thân ảnh kia bay ra ngoài, nhanh tới mức Trần Thiên Nam còn chả nhìn thấy động tác chỉ thấy một cái bóng lao tới chỗ cụ ngoại xong bay vèo về sau rơi loảng xoảng vào trong những bụi cây.
- Sư tổ người không thể nhẹ tay sao? Đau ch.ết mất.


- Hừ hừ, con nhóc ngươi tính tình thối như sư phụ ngươi, định khi sư diệt tổ sao?


Thân ảnh kia đi ra cuối cùng Trần Thiên Nam mới nhìn rõ, là một cô gái độ hơn hai mươi, xinh đẹp khí chất, nếu so sánh với cô gái lúc chiều này là một chín một mười, đều rất xinh đẹp, cô gái cũng đang đánh giá Trần Thiên Nam, hai người ánh mắt dò xét lẫn nhau.
- Hihi chào nhóc, chị tên Lạc Ảnh.


- Chào chị, em tên Trần Thiên Nam.


Chị gái chủ động bắt tay, Trần Thiên Nam dĩ nhiên cũng phải chìa tay ra bắt, dù sao nắm tay người đẹp hắn cũng không có lỗ, bất quá suy nghĩ đó vừa thoáng qua hắn đã cảm thấy suy nghĩ của mình sai lầm, tay hắn bị chị gái bóp cho đau đớn, hắn phản kháng nhưng lực đạo của hắn tựa như muỗi đối inox vậy, chẳng có chút sức lực.


- Cụ ngoại cứu mạng, chị ý muốn hãm hại chắt.
Không còn cách nào khác Trần Thiên Nam liền mở mồm cầu cứu cụ ngoại, Lạc Ảnh thấy Trần Thiên Nam đã ăn vạ liền bĩu môi buông tay cười hi hi quay sang Lê Khải nói.
- Sư tổ con không có.


- Hừ, tới đây làm gì? Không trở về thăm sư phụ ngươi lại tới chỗ của ta tính ăn vạ chuyện gì?
- Con tới thăm người thôi, tuyệt không có mục đích.


Lạc Ảnh cười tươi nói, khịt mũi coi thường Trần Thiên Nam rồi mới chạy theo Lê Khải nũng nịu, Trần Thiên Nam bàn tay đau đớn đưa lên miệng thổi phù phù, trong lòng thì tò mò về chị gái tên Lạc Ảnh kia, tên rất đẹp, mặt cũng đẹp, người cũng vậy, nhưng tính tình thì hơi thối thì phải, tay hắn bây giờ vẫn còn đau không biết có gãy không nữa.


Đi vào bên trong Trần Thiên Nam mới ngẩn người nhìn, kiến trúc cổ kính ở đây làm hắn không thể tưởng tượng nổi là nơi này đã tồn tại từ bao lâu, cảm giác tang thương cổ kính ập vào mặt, hắn được cụ ngoại sắp xếp cho một căn phòng đơn giản, rồi chỉ chỗ hắn tắm rửa ở phía sau, còn nhà vệ sinh thì ở tít phía sau núi.


Trần Thiên Nam gật gù rồi mang quần áo đi tắm, chạy cả ngày theo cụ ngoại mệt bở cả hơi tai, tắm rửa xong còn ăn uống ngủ nghỉ, hắn thật sự là mệt, xong xuôi vào trong phòng hắn mới bỏ nước với bánh mì mua ở trạm nghỉ chân ra ăn, vơ lấy cái điện thoại thấy chẳng có chút tín hiệu nào thì trong lòng Trần Thiên Nam chán nản, tưởng là có thể nói chuyện với Loan, nhưng xem ra không được rồi, no nê hắn lười không thèm dọn lăn ra chiếc giường cổ ngáy khò khò.


Ở bên kia.
- Sư tổ con sắp đột phá rồi huyệt vị thứ một trăm, nhưng dù cho cố gắng như thế nào nội lực đánh không vào cửa huyệt.
Lê Khải nhìn Lạc Ảnh khẽ gật đầu nói.


- Cảnh giới thượng phá huyệt chính là tích lũy nội khí thông quan huyệt đạo, 108 huyệt đạo chính có yếu huyệt, tử huyệt, thông Bách Hội, Thần Đình, Nhĩ Môn...mà huyệt vị thứ 100 này chính là đại tử huyệt, muốn thông chính là sinh tử một đường.


Gương mặt xinh đẹp của Lạc Ảnh cau có lại, suy nghĩ một lúc mới ngẩng đầu nói.
- Ý của sư tổ là con phải tiếp cận sinh tử, nội khí hóa nguyên, trăm huyệt đồng thông?
- Hiểu được là tốt, chỉ có tự mình giúp mình, người khác không giúp được.


- Vâng con hiểu rồi sư tổ, cảm ơn người đã giảng giải.


Sáng sớm hôm sau Trần Thiên Nam thức dậy vươn người một cái đầy mệt mỏi, mang theo dụng cụ cá nhân ra bên ngoài chỗ giếng nước vệ sinh cá nhân, tay không hề động, niệm lực điều khiển tất cả từ khăn lau mặt cho tới bàn chải đánh răng, đây không phải là hắn lười mà hắn đang rèn luyện năng lực của mình.


- Wow, không nhìn ra nhóc là dị năng giả cơ đấy.


Lạc Hồng cũng mang theo vật dụng cá nhân ra giếng nước, Trần Thiên Nam liếc qua rồi không thèm nhìn tới nữa, hắn sợ nhìn nữa sẽ chảy nước miếng ướt hết áo mất, chị gái Lạc Hồng này cũng thật là cứ như ở nhà không bằng, áo phông quần đùi, đầu tóc thì rũ rượi nhìn chẳng có chút hình tượng gì cả.


- Em lớn rồi không có nhỏ mà nhóc đâu nhé.
- Lớn chỗ nào cơ?
Lạc Hồng ánh mắt dò xét nhìn tới, nhất thời khiến cho Trần Thiên Nam không tự chủ được nổi da gà, ánh mắt của bà chị này mang theo tính xâm lược rất lớn, cực kì nguy hiểm.


- Nhóc con cũng biết ngại ha ha...không trêu nhóc nữa không lại khóc ra đấy chị không dỗ nổi, múc hộ chị cốc nước đi...nhá?


Giọng nói chuyển giọng một cái ngọt như mía lùi, Trần Thiên Nam bĩu dài môi, bà chị này không đi làm diễn viên thì uổng phí thiên phú của mình, niệm lực liền động dùng cốc nước của Lạc Ảnh thò xuống giếng múc cho bà chị nước, tiện thể dùng niệm lực múc lên một xô gỗ khỏi bà chị lại sai hắn tiếp.


- Cảm ơn em.
- Không có gì đâu cô.
Nói xong liền cong mông chạy đi mất, ở phía sau Lạc Ảnh nhướn nhướn mày, lẩm bẩm.
- Dám chê mình già, nhóc con tìm ch.ết rồi hừ hừ.






Truyện liên quan