Chương 47: Tự Mình Thông Mạch

Ngày hôm nay cụ ngoại dẫn Trần Thiên Nam ra phía hậu sơn, hai cụ chắt dọn dẹp mấy ngôi mộ ở đây, Trần Thiên Nam nhìn cụ ngoại cẩn thận dọn một ngôi mộ được khắc tên Nguyễn Như Quỳnh, hắn không nhịn được tò mò mà hỏi.
- Cụ ngoại, đây là bà cụ ạ?


- Ừm, họ bà nội mày là cụ đặt theo tên bà cụ, ngày sinh con bé Nhàn là ngày bà cụ lìa xa nhân thế, lúc đó cụ không ở đây, vì nỗi ân hận đó cụ đã đặt tên con gái theo họ mẹ.


Trần Thiên Nam không ngờ tới cố sự lại như vậy, hắn cũng kì quái vì sao bà nội lại không theo họ cụ ngoại, thì ra là như vậy, hai cụ chắt nhổ cỏ xong xuôi liền trở về, đồ ăn không biết được Lạc Ảnh lấy từ đâu, đã nấu nướng mấy món ăn.


- Sư tổ thử tay nghề của con xem đã tiến bộ chưa? Thằng nhóc có phúc đấy nhé, chị mày lâu rồi chưa vào bếp.


Trần Thiên Nam cũng không có tỏ thái độ làm gì cả, chỉ có ngu mới đi tỏ thái độ thôi, miếng ăn dâng tới tận mồm thì dĩ nhiên là ngoan ngoãn ngậm miệng lại mà thưởng thức đồ ăn, nói một câu không hay liền bị đánh không chừng, ít nhất là hắn nhận ra bản thân mình đánh không có lại bà chị Lạc Ảnh này.


- Hở thịt gì đây?
Nhìn thịt trong bát đang bốc khói nghi ngút Lê Khải gương mặt vặn vẹo hỏi, Lạc Ảnh cười hì hì nói.
- Nãy con xuống chân núi lượn, bị một con bạch xà tập kích, con thịt nó luôn.
- Bạch...xà...?


available on google playdownload on app store


Lê Khải loạng choạng bám vào bên cạnh cửa, gương mặt xám xịt mếu máo thì thào.
- Lạc Ảnh con giết ta đi, giết ch.ết sư tổ ta đi, rắn của ta, ôi ông bạn bạch xà của ta...


Trần Thiên Nam nghe được lời cụ ngoại thì thảo cũng nổi da gà, cụ ngoại lại chơi với đám máu lạnh đó, hắn cực ghét mấy con rắn, hắn mỗi lần nhìn thấy chúng đều là đi vòng qua, hắn thấy chúng rất đáng sợ, Lạc Ảnh thấy thần sắc của sư tổ cũng thầm đổ mồ hôi lạnh, biết mình gây chuyện phiền toái liền nháy nháy mắt với Trần Thiên Nam đang đứng đó, hắn biết ý liền đỡ lấy cụ ngoại.


- Cụ không cần phải như vậy, chị Lạc Ảnh hẳn là không định thịt nó đâu, nhưng nghe nói nó tập kích chị ý nên mới bất đắc dĩ mà cụ...
- Ờm, cũng đúng ta vốn định thịt nó rồi.


Trần Thiên Nam thấy cụ quay ngoắt một trăm tám mươi độ lật mặt cũng trợn mắt há mồm, cái này không phải quá không biết xấu hổ đi, giây trước còn vừa đau thương, giây sau đã lộ ra ý định thịt con bạch xà đó, Lê Khải ngồi vào bàn ăn nói với Lạc Ảnh.
- Máu tươi của nó còn giữ lại không?


- Dạ còn sư tổ, biết người sẽ cần con cất vào trong chai rồi.


Lê Khải thở dài rồi khẽ gật đầu ngồi vào bàn ăn, còn không quên sai Trần Thiên Nam đi lấy một ít rượu, buổi chiều Lê Khải mang theo Trần Thiên Nam ra phía sau tòa nhà, một thùng nước đen sì sì đã được chuẩn bị từ trước, cụ ngoại liền nói.
- Thằng Nam cởi quần áo nhảy vào thùng nước đi.


Trần Thiên Nam cũng không biết cụ ngoại định làm gì, chỉ biết nghe theo lời cụ, cởi hết quần áo mặc đúng chiếc quần đùi trong rồi nhảy vào thùng nước đen, mùi thuốc pha tạp tạo thành một loại mùi hương khó tả, nói dễ ngửi thì cũng đúng vì có rất nhiều mùi thơm, nói khó ngửi cũng phải vì cũng có khá nhiều mùi khó ngửi.


- Sư tổ máu bạch xà đây.
Lạc Ảnh mang một chai máu lớn đến đưa cho Lê Khải, nhìn thấy Trần Thiên Nam đã ngâm mình ở trong thùng ánh mắt Lạc Ảnh nheo lại một lúc rồi nói.
- Sư tổ đây là người muốn thông mạch? Chuyện này ảnh hưởng rất lớn tới người...


Không để Lạc Ảnh nói hết Lê Khải đã cắt lời.
- Ta tự có tính toán của mình.


Trần Thiên Nam nghe được lời của Lạc Ảnh gương mặt nhăn lại, hắn bình thường rất ghét cảm giác liên lụy người khác, từ bé hắn đã có tính cách như vậy rồi, rất sợ phiền phức của mình ảnh hưởng tới người khác, hắn không nhịn được mà nói.


- Cụ ngoại chuyện này ảnh hưởng tới người rất lớn?
- Khả năng lớn cũng có thể là khả năng nhỏ, còn tùy thuộc vào tính chất cơ thể.
Trần Thiên Nam nghe xong cau mày lại, đột nhiên linh quang trong đầu khẽ lướt qua, hắn ngẩng đầu hỏi.


- Cụ ngoại, cụ dùng nội lực của mình cùng dược liệu dẫn dắt tiến vào bên trong cơ thể chắt rồi thông mạch? Đại loại như vậy phải không cụ? Nếu chắt có tự mình lực lượng dựa theo sự chỉ dẫn của cụ tự mình thông mạch được không?


Lạc Ảnh nghe xong đôi mắt lớn mở ra một vòng, tuệ tính của Trần Thiên Nam rất cao, nói một câu liền có thể suy đoán ra chuyện khác, Lạc Ảnh tự nhận mình thông minh nhưng so với Trần Thiên Nam vẫn còn kém một bậc.
Lê Khải ánh mắt cũng sáng lên nhìn về phía Trần Thiên Nam.


- Quả thật biện pháp này có thể, chỉ là bản thân lực lượng không phải niệm lực dị năng.


Trần Thiên Nam đột nhiên vừa nghĩ tới Nam Thiên Chiến Giáp, hiện tại hắn có thể tùy ý khống chế một bộ phận, hắn thật sự cũng không biết chúng tồn tại ở đâu trong cơ thể mình, nhưng từng nghe JD nói là ở khắp trong cơ thể hắn, bám vào tế bào, bám vào hồng cầu...vậy có thể hay không dùng chúng để thông mạch cho mình, hắn nóng lòng muốn thử nhưng vẫn chưa biết bắt đầu như thế nào.


- Cụ nói cho chắt biết đi, để chắt thử nếu không được liền nhờ cụ.
Lông mày của Lê Khải khẽ cau lại, nhìn gương mặt đầy tuệ tính của Trần Thiên Nam trong lòng Lê Khải trong lòng tựa như nhìn thấy bản thân mình trong quá khứ.


- Được rồi, cơ thể con người có hai loại kinh mạch, cùng kinh lạc, gồm mười hai đường kinh mạch chính, vô số đường kinh lạc nhỏ nối tiếp, tạo thành một mạng lưới khổng lồ trải dài khắp cơ thể...


Trần Thiên Nam nghe cụ ngoại nói say xưa, hắn liền hiểu ra một thế giới mới, cảnh giới hạ luyện quyền chính là dùng động công thúc đẩy cơ năng sinh ra năng lượng lưu thông khắp kinh mạch, người có thiên tư võ đạo rất nhanh liền có thể thông mạch tiến vào tầng thứ tụ khí, còn người kinh mạch bít tắc bẩm sinh rất khó tự thông, tu luyện võ đạo ngay cả cánh cửa đầu tiên cũng khó bước vào chứ đừng nói tiến về tầng thứ phía sau.


- Cụ ngoại để chắt thử.
Trần Thiên Nam nhắm mắt lại, bắt đầu chú ý hơi thở, lắng đọng suy nghĩ hỗn tạp trong đầu, rất nhanh liền tiến vào trạng thái tịnh tâm, một lúc sau hắn thử điều động Nam Thiên Chiến Giáp trong cơ thể, trong đầu tưởng tượng ra đường kinh mạch mà cụ ngoại nói.
"Không tìm thấy?"


Trần Thiên Nam trong đầu mơ hồ, hắn sờ không đến cái gọi là đường kinh mạch, thử ba bốn lần đều không được, Trần Thiên Nam lông mày cau lại đúng lúc này giọng của cụ ngoại vang lên.


- Chú ý hơi thở, chú ý vào khí, bình tâm cảm nhận, kinh mạch bít tắc khí vẫn thông, khí mạch không thông người không thể sống...
Trần Thiên Nam bình tĩnh lại, lực chú ý tất cả dồn vào hơi thở, bản thân như rơi vào vong ngã, trong đầu một mảnh đen tối đột nhiên như có ánh sáng bừng tỉnh.


"Thấy rồi? JD phác thảo lộ tuyến."
"Đã xong đại ca."
"Hay lắm, Nam Thiên Chiến Giáp xông về phía trước, thông mạch cho tao."
Gương mặt Lê Khải đột nhiên biến đổi, ánh mắt co lại nhìn về phía Trần Thiên Nam, trong lòng khiếp sợ không thôi.
"Thằng bé tự mình làm được? Chuyện này thật quá khó tin."


- Sư tổ chuyện này? Chuyện này, nhị mạch rồi, tam mạch...không lẽ định một hơi mười hai đại kinh mạch...






Truyện liên quan