Chương 49: Bay Lượn Trên Bầu Trời
- Ta đã dịch được một nửa cuốn Tinh Hà Thiên Đô Quyết, còn một nửa phía sau ta chép lại nguyên bản, ta không dịch được vế sau, nếu có cơ duyên chưa hẳn là không thể dịch.
Trần Thiên Nam nghe vậy cũng không có để ý, hắn có JD một trí tuệ siêu việt, chỉ cần thời gian hắn cùng JD bắt tay không tin là không lật nổi phần sau Tinh Hà Thiên Đô Quyết.
- Vâng cụ.
- Tự mình lĩnh ngộ đi, ta đã ghi chú những tâm đắc của mình thấu hiểu về Tinh Hà Thiên Đô Quyết.
Trần Thiên Nam một mình ở trong hang động tự mình xem quyển sách Tinh Hà Thiên Đô Quyết, chữ của cụ ngoại thật sự rất đẹp, nét thanh nét đậm vừa vặn hài hòa, chữ cụ giống như chữ thư pháp vậy, mặc dù là chữ quốc ngữ. Một mình ngồi đọc Tinh Hà Thiên Đô Quyết, tu luyện đơn giản là hấp thu năng lượng trời đất vào trong cơ thể, có rất nhiều loại năng lượng có cái có tên, có cái không, Trần Thiên Nam tu luyện Tinh Hà Thiên Đô Quyết hấp thu chính là năng lượng của vũ trụ, năng lượng của những vì sao.
"JD ghi chép lại hết đi."
"Đã hoàn thành xong đại ca."
"Ừm tốt."
Trần Thiên Nam đem toàn bộ quyền Tinh Hà Thiên Đô Quyết mở xem, ngay cả phần chữ không biết kia cũng nhìn một lượt, chủ yếu là để JD tự mình lưu trữ lại, thế giới mô phỏng đã có thể sánh một phần so với thế giới thực, có kĩ thuật số, có khả năng đồ họa, ở bên trong căn phòng của hắn bên trong thế giới mô phỏng JD cũng đã sao chép một quyển sách y nguyên mà cụ ngoại Lê Khải đưa cho Trần Thiên Nam.
Trời bắt đầu trở tối, Trần Thiên Nam có thể nhìn thấy những vì sao lấp lánh ở bên trên đỉnh hang động, nơi này có một lỗ trời khá rộng rãi, Trần Thiên Nam ngồi xếp bằng ở dưới trung tâm lỗ trời, thử cảm nhận tinh thần năng lượng vũ trụ, không mất một phút hắn có thể cảm nhận được vô số hạt năng lượng màu trắng ở xung quanh mình, cơ thể hiện tại đã so với trước khi thông mạch khác biệt một trời một vực, thân thể mạnh lên không chỉ một phần, mà là thay đổi vượt bậc, sức mạnh, thính giác...các phương diện cơ thể đều tăng lên, hiện tại Trần Thiên Nam một quyền cảm tưởng có thể đấm vỡ một bức tường bê tông, tuy là hắn chưa từng thử, chỉ là có chút ảo tưởng.
"Tinh thần nhập Bách Hội, hạ khẩu niệm tinh thần, ý vị đem dẫn lôi, tụ hội tại khí hải..."
Trần Thiên Nam theo những gì chỉ dẫn bên trong Tinh Hà Thiên Đô Quyết tu luyện, một đêm trôi qua Trần Thiên Nam đứng dậy cảm nhận được tinh thần mình tăng mạnh, dị năng niệm lực được tăng lên không ít, Trần Thiên Nam kích động tâm tình, không thể chờ đợi thêm nữa dùng niệm lực bao phủ thân thể mình, bản thân hắn hiện tại sáu mươi bốn cân, trước kia đã có thể khống chế gần năm mươi kg, hiện tại tu luyện Tinh Hà Thiên Đô Quyết, niệm lực mạnh lên một mảng lớn, thân thể Trần Thiên Nam loạng choạng bay lên không trung, nhìn bàn chân đã cách mặt đất một đoạn Trần Thiên Nam kích động.
- Bay? Mình thật sự có thể bay ha ha...
Nâng chân nhắc tay làm quen với việc không trọng lực, ánh mắt Trần Thiên Nam lóe sáng cười lớn.
- Bầu trời tao tới đây.
Trần Thiên Nam thân thể bay vọt lên thông qua lỗ trời, ở bên ngoài Lạc Ảnh đang ngồi nhàm chán ngậm cọng cỏ dại trên mồm quăng quăng đuôi tóc đuôi tóc chợt mở lớn nhìn Trần Thiên Nam đang bay lượn thỏa thích trên bầu trời, cái miệng nhỏ xinh xắn không nhịn được kinh ngạc há hốc.
- Nam chị ở đây, chị cũng muốn bay.
Lạc Ảnh thân thể phóng đi trên những kiến trúc, đạp qua mấy ngọn cây nhẹ như một cơn gió đứng ở đỉnh Nam sơn la hét lên trên bầu trời với Trần Thiên Nam, ở trong tòa chính điện Nam sơn đi ra, Lê Khải nhìn Trần Thiên Nam bay nhảy trên bầu trời ánh mắt cũng sáng lên lẩm bẩm.
- Ách, có dị năng thật tốt nha, có khi nào mình nên nghiên cứu sâu về dị năng không nhỉ? Thật là muốn bay nhảy tự do trên trời giống như thằng bé Nam, hazzz.
Trần Thiên Nam dừng giữa không trung nhìn xuống chị Lạc Ảnh đang vẫy vẫy tay liền hạ xuống, đứng ngang với chị Lạc Ảnh trên không cười tươi nói.
- Chị bao nhiêu cân đã?
- 48.
- Gọi một tiếng em Nam thân yêu nghe nào chị.
- Em Nam yêu dấu của chị, cho bị bay với, đi mà.
Nghe giọng chị Lạc Ảnh nũng nịu Trần Thiên Nam liền tan chảy, hắn thề cho dù bất cứ người con trai nào nghe cái giọng nũng nịu cùng cái mặt như cún con của chị Lạc Ảnh đều tan chảy, còn nếu không động lòng thì chỉ có đường tăng hoặc là người đàn ông mang trong mình tâm hồn thiếu nữ.
- Không ngại thì đưa tay em nắm mới được.
- Chị em trong nhà dĩ nhiên chị không ngại đâu nhóc.
Lạc Ảnh đưa tay nắm lấy tay Trần Thiên Nam, hắn cảm nhận bình thường không có gì khác lạ, đúng như chị ấy nói, hắn cũng xem chị như người trong nhà, hắn cười nói.
- Khả năng tự cất cánh thêm cả chị nữa thì quá sức, vì thế cần một chút lực, chị biết máy bay cất cánh cần gì không?
- Lực nâng khí động lực học, máy bay chuyển động chịu tác dụng của bốn lực, lực kéo, lực cản của không khí, lực hấp dẫn và lực nâng.
- Chị là một học sinh giỏi.
- Không cần khen, chị đang du học bên trường đại học Thanh Hoa Trung Quốc.
- Èo vậy à, em thích mấy đại học Mỹ, chẳng hạn như Harvard, Oxford của Anh.
- Chị đợi nhóc, hoàn thành xong chương trình bên đấy chị cũng thử qua Mỹ.
Trần Thiên Nam cùng Lạc Ảnh chạy thẳng từ đỉnh Nam sơn phi thẳng xuống chân núi, giữa đường Trần Thiên Nam sử dụng dị năng mang theo hai người lao lên phía bầu trời, càng lên cao lực hấp dẫn càng giảm, Trần Thiên Nam cố gắng vẫn có thể mang theo chị Lạc Ảnh bay cùng.
- Oa cảm giác thật thoải mái, bay lên cao nữa đi nhóc.
- Tuân lệnh.
Trần Thiên Nam mang theo Lạc Ảnh bay vụt lên bầu trời, xuyên qua những đám mây trắng, lao mình vào trong những đám mây, cảm giác cực kỳ thoải mái, trên gương mặt Lạc Ảnh tươi cười không thôi, rút ra chiếc điện thoại của mình tự sướng mấy kiểu, dĩ nhiên cũng có mặt hắn ở trong đấy, đột nhiên vẻ mặt Trần Thiên Nam cau có như bị tiêu chảy.
- Chị không ổn rồi.
- Hả? Có chuyện gì.
- Em dùng hết năng lực mất rồi.
- Thì sao?
- Thì là như vậy đó chị.
Hai người rơi từ trên bầu trời xuống, gương mặt Lạc Ảnh nháy mắt thay đổi kêu lên.
- Chị chưa muốn ch.ết, chị còn chưa có người yêu.
- Em cũng thế.
- A a a...
Trên hai ngọn câu lớn treo lủng lẳng hai thân ảnh, Trần Thiên Nam thở phào nhẹ nhõm, còn may là còn dư chút niệm lực nếu không thì hai chị em nát xác rồi.
- Lần sau bay bảo chị trước để chị mang theo dù, kích thích thật nhưng suýt làm chị rơi tim ra ngoài rồi.
- He he chưa mất miếng da nào.
Ở lại Nam sơn đã đến buổi chiều ngày thứ bảy, Lê Khải liền đuổi cả hai người Lạc Ảnh cùng Trần Thiên Nam rời đi, đưa tận ra bên ngoài đường lớn, cả hai chị em bắt xe về nhà, chị Lạc Ảnh cũng về cùng để thăm ông nội Trần Bá Hùng, ông nội là sư phụ của chị Lạc Ảnh.
- Ông bà nội cháu về rồi.
- Sư phụ con về thăm người nè, bé Thư lớn nhanh quá, cho chị sờ má xem nào...