Chương 50: Cách Nhìn Nhận Vấn Đề
Ông bà nội vui vẻ mổ gà chào đón chị Lạc Ảnh trở về, Trần Thiên Nam nhìn con bé Thư cùng chị Lạc Ảnh thân nhau liền nhăn mặt hỏi.
- Hai người trước kia quen nhau rồi à?
- Vâng anh.
Trần Thiên Nam xoa xoa cằm, đúng là có nhiều chuyện hắn không biết được, vẫn bị giấu, một nhà bốn người có mỗi hắn là người bình thường, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy bình thường, cả nhà quây quần bên mâm cơm tối cùng những cuộc trò chuyện về cuộc sống thường nhật, nhiều nhất chính là ông bà nội cùng con bé Thư hỏi thăm về cuộc sống du học sinh của chị Lạc Ảnh, thời đại thay đổi võ giả dần dần hòa nhập vào trong cuộc sống bộn bề, nếu cứ bo bo giữ mình trốn ở núi sâu khi ra ngoài tưởng mình vô địch rồi thì "pằng" một tiếng, thế là ch.ết toi.
"Tớ trở về rồi."
Trần Thiên Nam nhắn tin cho Loan, không cần chờ lâu tin nhắn trả lời đã vang lên.
"Vẫn mạnh khỏe chứ?"
"Tớ vẫn khỏe, thậm chí là còn khỏe hơn trước hehe."
"Vậy à? Tớ có chuyện muốn kể cho cậu á..."
Trần Thiên Nam vừa nhắn tin vừa cười, hắn cảm giác thật sự thoải mái khi trò chuyện với Loan, cô ấy không tò mò cố hỏi hắn đã làm gì, kể cho hắn cuộc sống gần đây có chút thay đổi của mình, ngoài việc học ra còn nói thêm việc mình học đàn piano, việc này là sở thích của cô ấy mong muốn, bố mẹ của Loan không có quá mức nghiêm khắc với con cái, để cho con cái có không gian riêng của mình, dĩ nhiên chuyện đó không dưỡng Loan thành một cô gái buông thả, ở Loan hắn cảm giác được sự nhẹ nhàng chăm chú, không thiếu đi sự thấu hiểu có lẽ đây là lý do hắn thích Loan.
Trò chuyện một hồi lâu Trần Thiên Nam liền cất điện thoại soạn lại sách vở ngày mai hắn còn đi học trở lại, xong xuôi mọi chuyện liền nằm xuống giường tiến vào không gian mô phỏng.
"Hi đại ca, làm ván không?"
"Thôi cho tao xin, JD mày để đại ca chút mặt mũi nào."
"Vô địch thật cô đơn."
Trần Thiên Nam thân thể trong không gian mô phỏng tiến vào phòng chiến đấu, mục tiêu được cài đặt là hai người nước ngoài lần trước hắn đã thu thập dữ liệu, lần này hắn dùng chính võ đạo để đối kháng, thân thể mô phỏng của Trần Thiên Nam đã được nâng cấp theo hệ số thực tình trạng thân thể của hắn hiện tại, ngay cả những đường kinh mạch, kinh lạc cũng đã được tạo ra bên trong thân thể mô phỏng, càng ngày Trần Thiên Nam càng cảm thấy độ chân thật ở bên trong không gian mô phỏng, hắn chờ mong một ngày nào đó sáng tạo ra một thế giới rộng lớn bên trong này, có thể làm mọi chuyện giống thế giới thật, hắn nghĩ tới một giả thuyết điên rồ của rất nhiều người chính là thế giới mà chúng ta đang sống là một thế giới giả lập.
Có rất nhiều người theo quan điểm trái đất hình vuông, và cũng có không ít người sống với quan điểm trái đất là hình dạng một cái đĩa, Trần Thiên Nam dĩ nhiên là không có mấy quan tâm tới người khác nghĩ như thế nào, hắn sống đúng với quan điểm nhận thức của mình mà thôi, và những chuyện có thể làm tất nhiên hắn sẽ làm, còn những chuyện không thể thử cố gắng nếu làm được thì tốt, còn không được thì quăng nó vào một góc thế là xong chuyện.
Mang theo triết lý cuộc sống Trần Thiên Nam chìm vào trong giấc ngủ, sáng sớm hôm sau lại quay lại cuộc sống hằng ngày, bốn giờ sáng dậy chạy bộ lên hang động, luyện một bộ quyền pháp, tĩnh tâm dưỡng dĩ, rèn luyện khả năng điều khiển niệm lực, sáu giờ trở về tắm rửa ăn sáng, sáu rưỡi bắt đầu đi học.
- Mé tưởng mày cạo đầu đi tu rồi.
Vừa tới lớp thằng Lân đã lao ra với vẻ mặt kinh ngạc đánh giá Trần Thiên Nam, đột nhiên nó ngửi ngửi vẻ mặt nghi ngờ nói.
- Sao tao ngửi thấy một mùi tự tin quanh người mày nhở? Quyến rũ đối với cả nam giới.
- Thôi tao khép đít ạ mày, tha cho tao đi.
Tự tin sao? Có thừa hắn hiện tại có thể bay, dĩ nhiên là phải tự tin một chút rồi, người khác có thể bay sao, nếu có thể chắc bọn họ cũng tự tin như hắn, ngồi vào chỗ trước mấy lời hỏi thăm của mấy đứa bạn, hắn à ơi bốc phét một hồi mới giải tán được đám đông, tiếng trống vào lớp vang lên học sinh mới ồ ạt vào lớp, thấy hắn đi học Tuyết vẻ mặt vui vẻ ngồi xuống chỗ vẻ mặt mang theo tr.a hỏi lên tiếng.
- Cậu nghỉ học đi đâu một tuần?
- À mình cưới vợ, rồi đi hưởng tuần trăng mật.
- Không tin.
- Tớ mà nói điêu cậu làm con cún con.
- Đấm vỡ mồm giờ.
- Con gái bạo lực ai nó thèm lấy cậu.
- Không ai lấy tớ ám cậu hừ hừ.
Trần Thiên Nam ngậm mồm không dám tiếp tục dây dưa với Tuyết, chỉ đành mượn vở tranh thủ chép bài cũ, bắt đầu vào giờ học Trần Thiên Nam chăm chú lắng nghe thầy giáo giảng bài, hắn phát hiện ra cái đầu của mình sáng ra không ít lần, mức độ tiếp thu kiến thức, trí nhớ tăng lên, hắn đoán chừng việc này liên quan tới sự tình tu luyện Tinh Hà Thiên Đô Quyết.
Giờ ra chơi tiết đầu Nga đã kéo Trần Thiên Nam đi ra hành lang nói chuyện, chủ yếu là Nga nói quá trình hoàn thành bản vẽ của mình, hỏi thêm chi tiết về tính cách nhân vật để Nga dựa theo đó mà vẽ nên hồn của nhân vật, Trần Thiên Nam có chút ngoài ý muốn với tài năng hội họa của Nga.
- Có nên gọi cậu là thiên tài hội họa không đây?
- Cậu có thể gọi như vậy với tớ khi chỉ có chúng ta, gọi chỗ đông người tớ ngại.
Nga cười tươi rói nói, Trần Thiên Nam không biết vì sao hắn cảm nhận thấy Nga đã khác so với trước đây, có lẽ là hai người đã quen thân nhau nên hắn mới nhận ra con người, tính cách của cô bạn học, chứ không phải thông qua ánh mắt cùng những đánh giá của người khác về Nga, hắn cũng đã nghe không ít chuyện về Nga, bố mẹ ly hôn từ nhỏ, giống với ông bà ngoại, yêu đương chơi bời, những chuyện có thể là tồi tệ đối với một học sinh ngoan ngoãn, nhưng đối với Trần Thiên Nam thì không, hắn được đọc một câu nói rất hay ở trên mạng "Nếu bạn không gặp được người tốt, hãy trở thành họ."
Trần Thiên Nam thích cái cách mà người Mỹ nói chuyện, đơn giản chuyên sâu, đúng chỗ, và chất lượng, so sánh một chút với cường quốc thứ hai thế giới hiện tại là Trung Quốc, người trung cách nói chuyện của họ khá dài, vòng vo một hồi, và một điều quan trọng là họ thích sự tự mãn, giả như một câu chuyện đơn giản là một nhân vật phụ đụng vào nhân vật chính, người Trung Quốc có cách giải quyết khá là dài, gọi người này người kia, tới đều là những nhân vật phụ khác để tâng bốc nên hình ảnh cao thượng của nhân vật chính, còn người Mỹ cách giải quyết đơn giản hơn rất nhiều, đơn giản tới mức chỉ có một âm thanh vang lên "Pằng."
Một phát súng từ nhân vật chính, kết thúc câu chuyện, xung đột, diễn biến, cao trào, và kết thúc người Trung Quốc làm rất đầy đủ và bài bản, người Mỹ thì đơn giản hơn là xung đột và kết thúc, Trần Thiên Nam thích sự đơn giản nhanh chóng, tuy nhiên nơi này là Việt Nam, văn hóa ảnh hưởng tới con người rất lớn, người ta thường nói người Việt nói một đằng làm một nẻo, ở đây đúng hay sai không quan trọng, giá trị đạo đức tạm gác sang một bên, ở đây con người đủ ý chí dẻo dai để không bị đồng hóa cho dù có là ngàn năm đô hộ, cũng đủ sự anh dũng bất khuất để chiến thắng nước Mỹ, nơi được cả thế giới công nhận là cường quốc số 1.
Trần Thiên Nam tiếp thu tinh hoa văn hóa của cả ba, hắn muốn nhìn nhận mọi vấn đề, mọi sự việc từ nhiều góc độ khác nhau, cách giải quyết mang tính hiệu quả, chuẩn mực, và đơn giản, có lẽ vì thế hắn giống như một người trưởng thành bên trong thân xác của một cậu thiếu niên trẻ tuổi.