Chương 51: Võ Giả Cùng Dị Năng Giả
Tiết thứ hai là môn Toán, hôm nay có bài kiểm tr.a một tiết Trần Thiên Nam nhìn đề bài mà co quắt, hắn nghỉ học một tuần mà trong đề kiểm tr.a lại toàn bài mới, khẽ huých vai Tuyết cười hì hì nói nhỏ.
- Cho tớ chép bài với nhá?
- Không cho, ai bảo cậu trốn học, đáng đời.
Miệng nói là không cho chép nhưng Tuyết vẫn hé bài đưa sang cho Trần Thiên Nam xem, hắn nhanh chóng xem đáp án, tuy có thay đổi thứ tự đáp án nhưng cũng không làm khó được hắn, chín mười điểm thì không chắc nhưng mà sáu bảy điểm cũng đủ rồi, ở trên bục thầy giáo nhìn Trần Thiên Nam một cái cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Giờ ra chơi tiết hai thằng Lân đã kéo hắn đi căng tin mua nước uống, xuống tới nơi đã thấy đám thằng Tú cận, thằng Quang ba bốn đứa tụ tập ở dưới, thấy Trần Thiên Nam thằng Tú cận hỏi.
- Mày đi đâu nghỉ học cả tuần thế? Bỏ qua bao nhiêu chuyện vui.
- Ách, đi công tác bí mật không thể nói, có chuyện gì vui kể nghe phát.
- Chuyện vui thì nhiều, vui nhất là chuyện thằng An lại bị đấm ha ha.
Trần Thiên Nam nghe thằng Tú cận nói thì mặt ngu ra, thằng An học dốt này là cục nam châm hay sao thấy suốt ngày bị đấm.
- Ai đấm nó?
- Người yêu nó.
Trần Thiên Nam mặt ngu lần thứ hai, thế là mấy thằng kể đầu đuôi sự tình thằng bé An, thằng cu An lại được chị khối mười một tỏ tình, đơn giản là chị khối trên cho nó mấy thanh socola, chuyện này để người yêu nó biết được thế là cu cậu bị người yêu đấm cho tím một mắt, thằng An coi như đợt này chui đầu vào thòng lọng, người yêu nghe đâu đã đai đen karate, thằng bé ủy khuất nhịn nhục chịu đòn không có mảy may lực phản kháng, mới đầu còn tưởng là con gái nhà lành nhẹ nhàng hiền dịu, sau thằng cu An bị đấm cả bọn mới tá hỏa nhận ra đệ tử của Lý Mạc Sầu.
Nghe mấy thằng kể lể như kiểu chứng kiến hiện trường án mạng từ đầu tới cuối vậy, đột nhiên thằng Quang nói.
- Xuỵt, thằng An với con ghệ nó, nhỏ mồm không chừng nó thủ tiêu cả đám bây giờ.
Trần Thiên Nam nhìn lại khẽ chép chép miệng, người yêu thằng An cao phải hơn một mét sáu, tóc để ngắn kiểu tomboy, dáng đi như kiểu chị đại, thằng cu An đi bên cạnh lại yếu đuối tựa như một thiếu nữ, đúng là làm người ta cay con mắt, không hiểu giữa hai người là ai cưa ai đây, làm sao Trần Thiên Nam lại cảm thấy thằng An bị người yêu nó cưa trước.
- Đại ca!
Thấy đám Trần Thiên Nam thằng An lập tức lao đến điệu bộ ủy khuất nhìn Trần Thiên Nam với ánh mắt cầu cứu, cả đám cười ha ha vui vẻ nhìn điệu bộ như con chó con bị nhúng nước sôi của thằng An.
- Chào mọi người, chào Nam.
Bạn gái thằng An cũng đi đến chào một vòng rồi chủ động đưa tay ra bắt tay với Trần Thiên Nam, hắn đột nhiên trong khoảng khắc sững sờ, ánh mắt hai người va chạm trong lòng Trần Thiên Nam kinh ngạc.
"Võ giả?"
Thế giới thật nhỏ, trước kia khi chưa thông mạch Trần Thiên Nam cảm nhận võ giả chân chính cũng không khác người bình thường là mấy, nhưng sau khi thông mạch tu luyện Tinh Hà Thiên Đô Quyết hắn cảm nhận rõ ràng sự khác biệt giữa võ giả với người thường, ở trên người võ giả có một cỗ khí khác thường, hắn không cảm nhận được khí này ở trên người cụ ngoại, hay ông nội, điều này nói rõ là họ mạnh hơn hắn có lẽ vì thế hắn không cảm nhận được, con bé Anh Thư hay chị Lạc Anh hắn có thể cảm nhận mơ hồ thấy, cụ ngoại với ông nội so với người thường có gì khác biệt hắn lại không thể phân biệt, có lẽ đạt tới tầng thứ cao họ có thể chủ động ẩn khí của mình đi, trước mắt khí của bạn gái thằng An lộ rõ như vậy Trần Thiên Nam đơn giản ở gần liền có thể nhận ra.
- Chào bạn mình còn chưa biết tên bạn?
- Mình tên Hoàng Thị Hương Hà.
Hương Hà bắt tay Trần Thiên Nam hai người đều nhận ra thân phận võ giả của nhau, đây là lần đầu tiên Hương Hà tiếp xúc với võ giả cùng tuổi với mình, sư phụ nói cho cô biết võ giả chân chính rất hiếm, cô cũng là kì tài võ đạo ở độ tuổi này đã thông được tám đại kinh mạch, nhưng đối mặt với Trần Thiên Nam trong lòng cô tự nhận mình không bằng đối phương, một cảm giác rất rõ ràng.
Cả đám nhìn hai người Trần Thiên Nam cùng Hương Hà bắt tay nhau còn chưa buông, hai mắt đối diện nhìn nhau thằng Tú khẽ nói với thằng An.
- Này không phải thằng Nam với bạn gái mày vừa gặp đã yêu đấy chứ?
Thằng An trợn mắt lắc đầu thì thảo.
- Hà nó muốn đánh đại ca, tao mấy lần bị bắt nạt đều lấy đại ca ra làm bia nói một ngày đòi lại công đạo.
Thằng Tú cũng trợn mắt theo dơ ngón cái với thằng An.
- Tớ nghe An nói Nam đánh nhau rất giỏi, trước kia tớ không cho rằng cậu thật sự giỏi, lần này tớ phải thừa nhận là cậu siêu giỏi.
Nhận được lời khen Trần Thiên Nam cười đáp.
- Cậu cũng vậy, rất siêu.
Sau đó cả đám lấy ghế ngồi xuống gọi nước ra uống nói chuyện phiếm lung tung, khi tiếng trống vào lớp vang lên cả đám mới giải tán ai về lớp đấy, Trần Thiên Nam ngồi vào chỗ hơi nhăn mày nhìn ở bên dưới quyển vở của mình có một mẩu giấy, mở ra ở bên trong có ghi "Hết giờ gặp nhau ở tầng thượng."
Trần Thiên Nam vo tờ giấy vứt đi sau đó lấy sách vở ra chuẩn bị cho tiết học mới.
Hết năm tiết học Trần Thiên Nam nói với Tuyết.
- Cậu biết xe tớ rồi đúng không? Dắt ra cổng chờ tớ có chút chuyện nhé.
- Ờm, mình đợi.
Tuyết nói muốn đi chung với Trần Thiên Nam, tiện đường vì thế hắn cũng không có từ chối, hắn sống đúng câu nói "Không gặp được người tốt hay trở thành họ." Hắn làm người tốt không từ chối giúp đỡ bạn bè.
Đi lên tầng thượng của tòa nhà lớp học, trên này có một tầng ngoài trời, cánh cửa vốn đã được đóng chặt không cho học sinh đi lên sợ sẩy chân ngã xuống đã được mở bung, Trần Thiên Nam không có chút sợ hãi nào mà đi qua, dù sao hắn biết bay có đẩy hắn từ trên nóc nhà rơi xuống cũng không ch.ết được, hắn sợ cái đếch gì, chủ nhân của tờ giấy kia Trần Thiên Nam không lạ.
Khánh đứng dựa vào tường, một tay đút vào trong túi quần một tay khẽ xòe ra, trên lòng bàn tay có những tia điện màu xanh lam lập lòe ở đầu ngón tay, nhìn thấy Trần Thiên Nam xuất hiện cũng không có ý tứ dấu diếm.
- Wow, thì ra hôm đó mày ra tay à, tí nữa thì đắc thủ rồi.
Trần Thiên Nam lông mày cau lại nhìn thằng Khánh, hắn cũng không ngờ tới thằng này vậy mà lại là dị năng giả, trong mắt có chút ngạc nhiên, hôm này là ngày gì không biết, gặp được một võ giả chân chính là bạn gái thằng An, lại thêm thằng Khánh ch.ết tiệt này là dị năng giả, lần trước bị cảm giác tê dại do điện giật kia chính là kiệt tác của thằng Khánh, còn may có Nam Thiên Chiến Giáp, bị một dao đâm chúng không ch.ết cũng lòi ruột.
- Mày không kinh ngạc?
- Vì sao?
Khánh nhìn về phía Trần Thiên Nam nhếch miệng hỏi, nhận được câu trả lời không như ý thằng Khánh im lặng, một lúc mới nói.
- Vì năng lực của tao.
Trần Thiên Nam cười nhạt dơ tay ngang đầu khẽ cong cong ngón tay, sử dụng niệm lực trực tiếp đóng cánh cửa tầng thượng một cái thật mạnh.
- Đơn giản thôi tao cũng giống mày.
Khánh nhìn cánh cửa đã đóng chặt lại gương mặt trầm lặng, cả hai cứ như vậy im lặng một lúc, cuối cùng thằng Khánh lên tiếng.
- Tao muốn kết thúc mọi chuyện.
- Ý gì? Muốn giết tao à, tao nói thật năng lực của mày hiện tại không đủ.
Trần Thiên Nam cau mày, con hàng này không phải ßú❤ đá hỏng đầu rồi đấy chứ, muốn cá ch.ết lưới rách đồng quy vu tận với mình, trong lòng bày ra tư thế cảnh giác, lời nói kia là mạnh mồm thôi, ai biết được năng lực của thằng Khánh này đến đâu, lớ ngớ nó búng tay một cái hắn biến thành cái xác cháy đen thì bỏ mợ.