Chương 52: Kết Thúc Mọi Chuyện

Thằng Khánh đứng nghiêm túc đối diện với Trần Thiên Nam, cả hai người đối diện không nói gì chỉ đưa mắt nhìn nhau, Trần Thiên Nam đầu lông mày cau lại một cái, thằng Khánh này không lẽ định động thủ thật, nếu là người nước ngoài thật sự hắn không hề cố kị mà động thủ, chẳng may sảy ra án mạng thì phiền phức lớn, lại thêm hắn sẽ có lo ngại trong lòng đánh xuống không tốt.


- Không phải, tao muốn xin lỗi mày về sự việc lần trước, mày bỏ qua hay không thì tao không biết, thêm vào đó tao muốn báo cho mày một tin tức quan trọng.


Trần Thiên Nam nghe thấy thằng Khánh nói vậy gương mặt khẽ giãn ra, không đánh giết liền tốt, hắn ngại phiền phức, còn thằng Khánh nói lời xin lỗi hắn cũng có chút bất ngờ, thằng này tự nhiên lại giác ngộ sao? Chuyện này hẳn là có ẩn khúc, bất quá Trần Thiên Nam cũng không có rảnh rỗi mà đi tìm hiểu, chỉ im lặng chờ thằng Khánh nói tiếp.


- Có một kẻ tên Eudora muốn bắt mày, thậm chí là giết mày.
- Eudora, món quà tốt lành sao? Vì sao nói cho tao.
Trần Thiên Nam cuối cùng không nhịn được tò mò trong lòng mà đặt ra câu hỏi.
- Người của tổ chức đặc biệt nhà nước đã tìm tới tao, chuyện này của chúng ta kết thúc ở đây.


Trần Thiên Nam sững sờ trong chốc lát, người của tổ chức đặc biệt tìm tới thằng Khánh, còn nguyên nhân thì chính là vì nó thức tỉnh dị năng rồi, hắn biết người có dị năng cũng hiếm có như võ giả chân chính vậy, không tồn tại nhiều, dĩ nhiên có thêm một người là thêm một phần mạnh mẽ. Nhưng vì cái gì họ không tìm mình, không phải là không biết hắn là dị năng đấy chứ?


Có lẽ là vậy nếu thằng Khánh không thể hiện ra năng lực của mình Trần Thiên Nam không thể nhận ra nó là dị năng giả, võ giả còn có thể nhận thức bởi khí, còn về phần nhận biết dị năng giả tồn tại như thế nào Trần Thiên Nam không biết, hiện tại có thể khẳng định một chuyện là hắn không thể cảm nhận được thằng Khánh là dị năng giả, và thằng Khánh cũng vậy chi khi Trần Thiên Nam thể hiện năng lực thằng Khánh mới kinh ngạc, còn người khác có thể nhận biết theo một cách nào đó hay không thì hắn chịu.


available on google playdownload on app store


- Mày có thể mở cửa được không?
Thằng Khánh đã đi quay lại nhìn Trần Thiên Nam mở miệng.
- Chìa khóa đâu?
Thằng Khánh chỉ chỉ chìa khóa cắm trong lỗ, rồi dùng tay vặn vặn cũng không mở được, Trần Thiên Nam nhún vai dùng năng lực của mình mở cửa, thằng Khánh đi ra rồi nói.


- Ra luôn đi tao còn chả chìa khóa.
Trần Thiên Nam cũng đi ra trước thằng Khánh, đi xuống đầu cuối cầu thang Trần Thiên Nam nói.
- Chúng ta kết thúc ở đây, hi vọng sau này không phải đối đầu nhau vì bất cứ vấn đề gì, học tập hay tình cảm linh tinh, tao không muốn giết người.


Cùng với lời uy hϊế͙p͙ đó niệm lực của Trần Thiên Nam khóa chặt thằng Khánh nhấc bổng nó lên kéo tới mặt mình, một đấm thúc mạnh vào bụng thằng Khánh.
- Hự.
- Trả lại hôm đó mày đánh lén tao, tí nữa là bị mày hại ch.ết rồi.


Thằng Khánh kêu lên một tiếng đổ gục ở giữa cầu thang, sau khi Trần Thiên Nam rời đi thằng Khánh mới có thể lấy lại khả năng khống chế thân thể, thằng Khánh ôm bụng một lúc mới đứng lên, không nói gì mà đi xuống, đi ngang qua lớp học có một tiếng nói vang lên.


- Cậu ta cùng cậu thức tỉnh dị năng cùng lúc, hiện tại có lẽ đã bước vào dị năng giả cấp C, còn cậu chỉ là một tên cấp D, nếu muốn giết cậu hoàn có có thể.


Khánh mặt khẽ nhăn lại không nói gì, tất cả mọi chuyện thay đổi từ người tự xưng là tới từ tổ Đại này, lúc trước Khánh còn nghĩ tới việc mình mạnh mẽ ngông cuồng, hay tự tin ra sao đối mặt với người này ngay cả một cái tát cũng không chịu được, dị năng còn trả đánh trúng cọng lông của người ta.


- Đi thôi, kí kết vài thủ tục nào.
Trần Thiên Nam không biết chuyện sau khi hắn rời đi, ra ngoài thấy Tuyết đợi ở bên cạnh xe liền nói.
- Về thôi.
- Ừm.
Tuyết ngồi lên sau khi Trần Thiên Nam nổ máy liền phóng đi, được một đoạn Tuyết thỏ thẻ lên tiếng.


- Cậu với Khánh có chuyện gì thế? Mình thấy bóng dáng hai người trên tầng thượng.
Trần Thiên Nam nghe Tuyết hỏi hơi kinh ngạc, ở ngoài cổng trường đúng là có thể thấy một phần tầng thượng, hắn cười nói.
- Nói Khánh tỏ tình với tớ cậu có tin không?


Tuyết nghe xong cười như được mùa, mất một lúc lâu mới dừng lại được khẽ véo eo Trần Thiên Nam mắng.
- Toàn nói chuyện kinh tởm, có liên quan đến tớ phải không?
- Nghĩ nhiều rồi cô nương, trưa về ngủ kĩ nhé.


Tuyết bĩu dài môi cũng không tiếp tục thăm dò, về đến cổng nhà Tuyết hắn liền thả Tuyết xuống.
- Bye nhé.
- Bye mai nhớ đón tớ nhá.
- Rồi rồi, quên thì thôi nhé.
- Đấm ch.ết giờ.


Trần Thiên Nam mở cửa phòng cất cặp sách rồi ra rửa mặt dọn cơm, ông bà vẫn chờ hai đứa cháu đi học về mới cùng ăn cơm, trên bàn cơm mọi người trò chuyện vui vẻ nói chuyện học hành, Trần Thiên Nam cùng con bé Anh Thư rửa bát đột nhiên hắn nói.
- Tối solo không?
- Anh muốn đánh em?


Con bé Anh Thư khinh thường cười nhìn Trần Thiên Nam nói.
- Ừm thế nào sợ à.
- Đến lúc thua cấm khóc nhè nhé anh.
- Khóc làm chó.
- Bà ơi anh Nam bắt nạt cháu...
Trần Thiên Nam: (T0T))


Buổi chiều rảnh rỗi Trần Thiên Nam liền bắt tay vào công việc, hắn ôm lấy cái máy tính bắt đầu từ trên mạng học những kiến thức về máy tính, thuật toán, code...tri thức không bao giờ là đủ, vì vậy Trần Thiên Nam cố gắng học hỏi tìm tòi phát triển bản thân mình, chiều tối Trần Thiên Nam cùng Anh Thư quần áo thoải mái đứng ở sau vườn, một khoảng đất trống.


- Thua cấm khóc nhé anh Nam.
- Hừ, cẩn thận đấy.


Trần Thiên Nam lao lên tung thẳng một quyền hướng về đầu con bé Anh Thư, nắm đấm chưa tới ngực của Trần Thiên Nam đã trúng một cước cả người văng về phía sau loạng choạng tí ngã, hắn nhướng mày, quả nhiên võ giả chân chính phân biệt sức lực giữa trai gái không đáng kể, tu luyện võ giả chân chính cơ năng mạnh lên rất nhiều, con bé Anh Thư nhìn người nhỏ nhắn yếu đuối lực lượng bạo phát lại mạnh mẽ hơn cả Trần Thiên Nam, lúc trước có đánh ch.ết hắn cũng không tin một người con gái yếu đuối có thể hạ gục mấy tên to cao côn đồ, mở ra cánh cửa giới siêu phàm hắn mới nhận ra hiểu biết mình nhỏ bé, người bình thường rất khó có thể làm được điều đó, những đối với những siêu phàm giả đơn giản có thể làm được.


-Nam Sơn Quyền Pháp.
Trần Thiên Nam tụ khí của mình lên nắm đấm, thân thể lao về phía con bé Anh Thư một lần nữa tung quyền, lần này hắn là dốc thử toàn bộ sức lực một quyền đánh đi, Anh Thư cười nhẹ nội lực chuyển động ngưng tụ một chưởng đối quyền của Trần Thiên Nam.
"Vèo."


Trần Thiên Nam bay vọt về sau cả người nhộn nhạo ngã lăn trên đất, hắn bấy giờ mới ho han mấy tiếng, hắn biết vì sao trong phim cao thủ võ lâm bị đánh đều nôn máu ra rồi, hắn lúc này thậm chí cũng muốn có cảm giác muốn phun máu, còn máu ở đâu phun ra hắn còn chưa biết.


- Sự chênh lệch võ đạo dù chỉ là một tiểu cảnh giới cũng khác biệt rất lớn anh, nếu em nặng tay một chút nữa đảm bảo anh tạch.
- Anh phải cảm ơn mày nhẹ tay à? Đỡ anh cái nào.


Trần Thiên Nam cười khổ nói, quả nhiên con bé Anh Thư mạnh, hắn có hết sức cũng đánh không lại, như vậy sau này có chuyện gì hắn cũng bớt lo lắng, lúc trước hắn còn lo vì chuyện của hắn ảnh hưởng tới gia đình, nhưng xem ra hắn lo quá xa rồi.


- Chị Lạc Ảnh nói anh biết bay, có thể đem em bay không, thật sự muốn thử cảm giác bay lượn tự do á anh.
- Được, nhưng bay thấp thôi bay cao sợ vệ tinh quan sát, phải có bí mật.
- Anh Nam tốt nhất.


Con bé Anh Thư vui sướng nhảy lên một cái, buổi tối cơm nước xong xuôi Trần Thiên Nam liền mang con bé Anh Thư bay đi, niệm lực vừa động bao phủ lấy hai người, sau đó cả hai người lao đi vọt lên không chung, con bé Anh Thư nhẹ hơn chị Lạc Ảnh vì thế hắn có thể thừa nhận được, cả hai lao vun vút đi trong những rừng cây, Trần Thiên Nam cũng không dám bay nhanh sợ đập chúng thân cây có mà ốm xác.


Trần Thiên Nam mang con bé Anh Thư bay vọt lên ngọn núi cao nhất, nơi này được dân ở đây đặt tên là núi Nả, Trần Thiên Nam cũng không biết có ý nghĩa là gì, từ bé chỉ biết gọi như vậy.
- Thích thật anh Nam ạ, thoải mái quá.


Đứng ở một vách đá Trần Thiên Nam nghe con bé Anh Thư nói liền xoa xoa đầu đầy yêu thương, từ khi bố mẹ mất đi con bé Anh Thư khóc suốt ngày, phải một thời gian rất lâu sau con bé mới bình thường trở lại.
- Anh có nhớ bố mẹ không?
Đột nhiên con bé Anh Thư lên tiếng, Trần Thiên Nam gật đầu nhẹ giọng nói.


- Anh nhớ họ lắm, trên trời cao bố mẹ hẳn là có thể nhìn thấy chúng ta vui vẻ.


Con bé Anh Thư khẽ gục đầu vào ngực Trần Thiên Nam khóc thút thít, hắn thì khẽ xoa xoa đầu nó, từ lúc bố mẹ mất đã không biết bao nhiêu lần con bé Anh Thư ôm lấy hắn khóc như vậy, nó không dám khóc trước mặt ông bà sợ họ lo lắng, chỉ có ở bên Trần Thiên Nam con bé mới không giấu đi cảm xúc của mình.


- Anh Nam mình nhảy xuống núi đi.
- Được.
Trần Thiên Nam nắm tay con bé Anh Thư cả hai người đổ nhào xuống khỏi vách núi, cứ như vậy rơi tự do xuống bên dưới, khi còn cách mặt đất hai mét dị niệm lực liền động cả hai người bay vọt đi hòa mình vào trong bầu trời đêm đen.






Truyện liên quan