Chương 61: Không Gian Chiến Trường Mô Phỏng
Lúc Loan ra về Trần Thiên Nam có ra xe chào ông Long thì có chút ngạc nhiên, mắt của ông Long cứ như bị ai đấm đã tím bầm lại, thấy Trần Thiên Nam chào ông Long khẽ mỉm cười vẫy vẫy tay.
- Ừm ông về, rảnh xuống ông chơi.
- Dạ vâng ông về mạnh khỏe.
Loan vẫy vẫy tay rồi chui vào xe cùng ông Long ra về, Trần Thiên Nam thở nhẹ một hơi rồi đi vào trong phòng học bài, dù sao cũng sắp thi học sinh giỏi toàn trường chuẩn bị cho kì thi ở tỉnh, Trần Thiên Nam chăm chỉ học tập, dành nhiều thời gian vào ôn thi Vật Lý, kiến thức bài thi không chỉ giới hạn ở riêng kiến thức lớp mười, mà còn kiến thức của cả lớp mười một và mười hai, vì thế Trần Thiên Nam dành nhiều thời gian hơn để tìm hiểu những kiến thức mới.
Học đến tám giờ tiếng âm thanh tin nhắn vang lên, là Loan nhắn tin, Trần Thiên Nam cùng Loan vui vẻ nhắn tin một lúc rồi cả hai kết thúc cuộc trò chuyện, Trần Thiên Nam tiếp tục ngồi vào bàn học mở máy tính lên, phát hiện tựa game của mình có rất nhiều lượt tải trong ngày, vẻ mặt phấn khởi không thôi, dù sao đây cũng là công sức của bản thân không phải của từ trên trời rơi xuống, dĩ nhiên là quan tâm rất nhiều.
Sau đó Trần Thiên Nam cùng Nga trao đổi tiếp về dự án game sắp tới, từ phương án dome cho tới phương hướng nhân vật hình ảnh đồ họa, tựa game đầu tiên đã qua con hàng JD ngày đêm thẩm định đánh giá, tựa game giải trí đơn giản, hình ảnh nhân vật bắt mắt. Trần Thiên Nam đoán chừng không dễ nổi bật nhưng cũng không đến nỗi sản phẩm đầu tay không có nổi mấy lượt tải về, ít nhất hắn cũng đã tải về điện thoại mình, cũng như lúc chiều Loan cũng đã tải về, thế là có hai lượt tải về cũng an ủi tâm hồn của Trần Thiên Nam phần nào, hiện tại kiểm tr.a đã có không ít lượt tải làm hắn vui mừng, ngày hôm nay đúng là một ngày tràn ngập niềm vui.
Nghĩ là vậy Trần Thiên Nam ném luôn chuyện đó qua đầu nhảy lên giường nhắm mắt tiến vào không gian mô phỏng, vẫn là căn phòng quen thuộc của hắn, con hàng chó bụng tám múi JD vẫn chăn chỉ ngồi chơi game, chỉ có chút khác biệt chính là bộ máy tính trong không gian ảo mà JD đang chơi đã biến thành một chiếc siêu máy tinh với ba màn hình cong nối thành một vòng tròn, JD ngồi ở bên trong ghế thiết kế dạng gaming xoay 360 độ tay đặt trên bàn phím cứ thế mà bắn nhau, là tựa game PUBG.
- Ách JD mày nói internet có chỗ dơ bẩn cơ mà sao giờ lại chơi game này.
JD liếc qua Trần Thiên Nam với ánh mắt khó hiểu còn pha chút xem thường nói.
- Đại ca thì đúng là vậy, em không chơi online, không kết nối internet đây là em tạo ra một loại code tương tự, đối thủ là bot siêu cấp cũng rất có tính khiêu chiến.
Trần Thiên Nam tặc lưỡi một cái, JD đúng là một con chó có đầu óc, một mình nó cân cả nhiều mảnh, từ đồ họa cho tới lập trình...con hàng này hiện tại không còn cảm giác phế như trước kia trong suy nghĩ của Trần Thiên Nam nữa rồi.
- Đúng rồi đại ca, em nghĩ đại ca nên phát triển phương diện chiến đấu hiện đại, sau này rất có ích, đứng trước súng đạn mạnh mẽ năng lực của đại ca có hạn chống không nổi đâu.
- Ồ, tao cũng đang nghĩ vậy.
Trần Thiên Nam đúng là cũng đã nghĩ về phương diện này, dị năng hay võ đạo đánh đơn còn được, chứ mà chiến tranh thì không thể phát huy được toàn diện, chỉ có kết hợp giữa chúng với nhau mới có thể sử dụng ra chiến lực mạnh mẽ, Trần Thiên Nam cũng muốn phát triển phương diện chiến đấu bằng súng đạn của mình.
JD nghiêng nghiêng cái đầu sang nhìn Trần Thiên Nam lộ ra nụ cười chó sói.
- Đại ca solo không? Chiến trường mô phỏng đã hoàn thành, yên tâm cảm giác chân thực đến tám mươi phần trăm so với bên ngoài.
- Hử? Tốt vậy thì chiến thôi, đại ca chẳng lẽ lại sợ một con chó như mày he he.
JD cười một cách đầy mỉa mai dơ tay chó bên búng một cái đánh "tách" tiếng âm thanh hệ thống lạnh lùng vang lên.
"Khởi Động Chiến Trường Mô Phỏng."
Cả không gian lóa mắt trắng xóa khiến Trần Thiên Nam không thể không nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra hắn đã tiến vào một khu rừng, rậm rạp cây cối cùng những tòa nhà bỏ hoang, Trần Thiên Nam nhìn trên người bộ quần áo tác chiến của bộ đội, sau lưng là balo, trên đầu là mũ trang bị ống nhìn hồng ngoại, trên người đeo áo chống đạn, trang bị từ đầu đến cuối tận răng, ngay cả bên tay trái cũng có đồng hồ điện tử, hiển thị nhiệt độ giờ giấc ngày tháng, độ ẩm không khí, la bàn phương hướng...
"3...2...1...Chiến Đấu Bắt Đầu, Không Gian Thu Hẹp Trong 10 Phút."
Trần Thiên Nam hiểu ra đây tựa như một map bản đồ rừng, như vòng bo thu hẹp dần khoảng cách chiến đấu của người chơi, Trần Thiên Nam cũng không biết bên trong này tồn tại bao nhiêu người, ít nhất là có hắn cùng con hàng JD, còn thiết lập những con bot khác hay không thì Trần Thiên Nam không rõ, hắn không suy nghĩ nhiều mà lao về phía căn nhà hai tầng gần đó, vừa vào tới cửa đã thấy một người khác vừa nhặt trang bị dưới mặt đất, thấy động người kia liền quay sang Trần Thiên Nam, khẩu súng lục k67 trong tay hướng về phía hắn mà bóp cò nổ súng.
"Pằng...pằng...pằng..."
- Con mẹ nó.
Trần Thiên Nam lộn nhào né sang một bên tránh né, cánh tay trái trúng đạn đau đến mức nhe răng, cảm giác này cũng quá chân thực đi, hắn hít thở phì phò rút cao dao găm được trang bị sẵn buộc ở dây bên đùi phải im lặng chờ đợi, tiếng súng thứ sáu vang lên Trần Thiên Nam nhào người lộn một vòng xuất hiện dao găm trong tay phi vèo một cái ghim thẳng vào đầu người lính đang thay băng đạn.
"Hạ Gục 1."
Không có cảnh máu me, chỉ là một ít hiệu ứng màu vào tựa như máu sau đó người kia ngã xuống mặt đất cứ như người thật bị giết nằm đó không có biến mất, Trần Thiên Nam thở phào một hơi, cảm giác này thật sự là con mẹ nó kích thích.
"Xoạt...xoạt..."
Tiếng bước chân bên ngoài vang lên làm Trần Thiên Nam giật thót lại nhào người tới nhặt khẩu súng lục k67 thay vào một băng đạn, rút con dao găm nhét lại dây bên chân rồi nhanh chóng ẩn nấp, tiến lên tầng hai Trần Thiên Nam sáng mắt thấy một khẩu súng trường M4A1, tiến lại nhặt lên kiểm tr.a băng đạn, sau đó kéo chốt lên đạn ngó ra cửa cổ chống nhìn ra bên ngoài, một người lính chẳng có trang bị gì đang chạy lại đây liền cười cười dơ súng về phía đối phương.
- Hello người đẹp.
"Pằng...pằng...pằng..."
"Hạ Gục 2."
Ở một bên khác JD trang bị tận răng đang điên cuồng chạy nhảy giữa chiến trường khói đạn, súng trong tay liên tục nhả đạn, xung quanh những bóng người ngã xuống giữa chán là vết thương chí mạng duy nhất, một hình ảnh thảm sát giữa một bên diễn ra, mười mấy người xung quanh ngã xuống.
- Haiz vô địch thật chán nản.
"Pằng."
Một tiếng nổ vang vọng, mũ đội đầu của JD văng ra để lộ ra cái đầu chó run lên từng đợt, ở phía xa Trần Thiên Nam nằm trên đất mắt nhìn vào ống ngắm của khẩu súng ngắm Barrett M107 miệng ngậm một cọng cỏ tiếc hùi hụt lẩm bẩm.
- Mình hình như không có thiên phú bắn tỉa cho lắm.
"Pằng."
"Pằng."
"Pằng."
Sau ba phát súng bóng dáng JD đã biến mất khỏi tầm ngắm của Trần Thiên Nam, hắn thở dài buông khẩu súng ngắm rồi nhanh chóng di chuyển thay đổi vị trí, vòng thu hẹp càng ngày càng nhỏ, Trần Thiên Nam cẩn thận bò trên mặt đất, đột nhiên tiếng súng phát ra bên phải khiến Trần Thiên Nam giật mình, nhưng sau đó hắn nhận ra không phải hắn bị tấn công mà là ở một hướng khác, sau đó liền im bặt, Trần Thiên Nam nhận ra hiện tại là thế chân vạc ba người.
"JD hehe con chó này, hôm nay đại ca nướng mày."
Trần Thiên Nam đổ ra một balo toàn là lựa đạn cười nhếch mép giật chốt ném lia lịa về phía hai bên trái phải, tiếng nổ ầm ầm vang lên bụi đất bay mù trời, hắn giật chốt càng ngày càng hăng chẳng mấy chốc lựu đạn nổ tung cả mảnh rừng cày cho không còn một mảnh nguyên vẹn, Trần Thiên Nam cười vui vẻ đố hai kẻ khác còn sống sau cơn mưa lựa đạn của hắn.
- Đại ca xin chào.
"Pằng."
Trần Thiên Nam ngoảnh lại thì ăn ngay một phát súng vào đầu trợn mắt ch.ết tốt, JD cười vui vẻ lẩm bẩm.
- Đại ca à em chơi hack thì đại ca làm gì có tuổi ha ha...