Chương 68: Công Ty Công Nghệ JN

"Reng...reng...reng..."
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng, trên bàn một người đàn ông độ tuổi trung niên đang ngồi ở bàn làm việc, đợi chuông reo hết một hồi mới nhấc máy nghe.
- Alo, tôi nghe.
- Tôi là Chung đây, còn nhớ tôi chứ?


Người đàn ông ngồi trên ghế nhướn nhướn mày không nghĩ ra ai, liền đáp.
- Đồng chí là?
- Bạn học cũ, tôi là Nguyễn Trí Chung, làm bên tình báo.
Người đàn ông nghe vậy thì đứng dậy như đang nói chuyện trực tiếp với cấp trên, giọng nói cũng nhẹ đi vài phần.


- Trưởng phòng Chung, lâu quá tôi không nhận ra giọng anh.
- Phó giám đốc Giang, lâu rồi chúng ta chưa gặp, hôm nào có rảnh lên Hà Nội qua chỗ tôi chơi.
Nghe thấy vậy người đàn ông hiện lên nét vui vẻ không thể che dấu, nụ cười trên môi nở rộ liên tục nói.


- Nhất định, nhất định...sợ Trưởng phòng Giang bận rộn công việc, mấy lần qua chỗ anh tôi không dám làm phiền.


Trưởng phòng tình báo số 5 của Cục Tình Báo Quốc Gia gọi điện cho mình, tuy cấp trưởng phòng còn thấp hơn cấp phó giám đốc nhưng cũng phải nhìn lại xem người ta ở đâu đã, bản thân phó giám đốc Giang trái tim đã nhảy liên hồi, hai người trò chuyện một lúc trưởng phòng Chung nói.


- Tôi nói này Phó giám đốc Giang, tôi biết sở Kế Hoạch Đầu Tư các anh bận rộn, nhưng cũng không thể làm qua loa như vậy chứ.
Nghe lời nói này trong lòng phó giám đốc sở Giang kêu lên: "Đến rồi."
- Trưởng phòng Giang, xin anh chỉ đạo, có tiêu cực tôi nhất định sẽ kiểm điểm lại.


available on google playdownload on app store


- Haiz...tôi cũng ở chỗ thủ trưởng nghe một hai thôi, nhớ đến anh là bạn học cũ nên đánh tiếng một chút, có người gọi thẳng cho thủ trưởng nói chuyện bên các anh làm khó, phó giám đốc Giang cũng phải tạo điều kiện cho các nhà đầu tư mới chứ, phát triển kinh tế làm đẹp cho xã hội, thủ trưởng còn định gọi sang bên bí thư Thành.


Trên chán phó giám đốc Giang đã rịn ra mồ hôi, vẻ mặt căng thẳng.
- Trưởng phòng Chung anh yên tâm, tôi sẽ chỉnh đốn lại cho anh một câu trả lời.


- Phó giám đốc Giang tôi cũng không phải bên mảng kinh tế các anh, không cần thiết, anh xem liệu mà làm, nhà đầu tư mới còn nhỏ bé cần sự giúp đỡ thúc đẩy...


Tắt điện thoại phó giám đốc Giang đi ra bàn uống nước rót cho mình một chén nước chè, uống một ngụm vẻ mặt trầm ngâm, lăn lộn trong quan trường quan trọng nhất là hiểu ý nghĩa trong lời nói của lãnh đạo, anh không hiểu chẳng lẽ bắt cấp trên phải vạch rõ ra cho anh nữa sao? Nếu như vậy con đường quan lộ coi như thụt lùi.


- Alo, gọi trưởng phòng đăng ký kinh doanh lên gặp tôi.
Ngày hôm sau Trần Ngọc Linh cùng chồng tiếp tục xuống làm thủ tục kinh doanh, lần này không có ai làm khó rất nhanh thủ tục đã hoàn thành, trong vòng ba ngày giấy tờ liên quan sẽ xong, lúc hai người ra về ở cửa gặp phải phó giám đốc Giang đang đi đến.


- Chào hai người, thủ tục đã xong rồi chứ?
Cô Linh chú Sơn không biết đối phương là ai nhưng lăn lộn cũng lâu biết là bố nhờ vả người đã có tác dụng, cả hai tươi cười nói khách khí với nhau vài câu.


- Có gì khó khăn cứ đến gặp tôi, doanh nghiệp mới có nhiều khó khăn, chúng tôi luôn sát cánh cùng các doanh nghiệp vượt qua, tạo nên sự phát triển...


Phó giám đốc Giang nhìn theo bóng hai người rời đi cũng cảm thán không thôi, sau một phen điều tr.a cũng chỉ có trường hợp này bị làm khó gần đây, người ta không nói không rằng đã bổ một đao xuýt chút nữa là ch.ết người, cũng may là mọi chuyện đã xong, trong lòng phó giám đốc sở Giang vui vẻ không thôi, là một chuyện nhỏ trong mắt ông ta nhưng lại tạo thành cầu nối phía trên.


Đầu tháng mười một những cơn gió mùa se se lạnh đã tràn về, nền nhiệt độ giảm xuống, Trần Thiên Nam đang ngồi cùng ông Ân học chế tác, tay nghề của ông khiến Trần Thiên Nam khâm phục không thôi, hắn mang cả một mảnh tử la lan tới muốn nhìn thủ pháp một chút, ông Ân suýt xoa cảm thán miếng ngọc một hồi rồi chế tác, một đóa Mạn Đà La được ông Ân chế tác, Trần Thiên Nam hiện tại giám khẳng định Nga giống ông mình, tài năng về phương diện nghệ thuật.


- Làm một cái trâm cài tóc Mạn Đà La, không phải người nào cũng có thể mua, người thích hợp với nó giá cao cũng sẵn bỏ tiền.
Mạn Đà La là loài hoa trong truyền thuyết của Địa Ngục, còn được gọi là hoa bỉ ngạn, là loài hoa trên đường Hoàng Tuyền, gắn liền với sự chia ly, u buồn.


- Vạn vật có linh, khắc ngọc chính là thổi hồn vào chúng.


Trâm cài tóc được ông Ân hoàn thành, chuôi trâm là đóa Mạn Đà La tuyệt đẹp, một nét đẹp chân thực, trâm cài tóc như phủ lên mình một lớp bụi sáng long lanh trong ánh nắng, Trần Thiên Nam gật đầu cũng xuýt xoa không thôi, ông Ân lập tức được hắn liệt vào danh sách trâu bò ngoại hạng.


Cả buổi hai ông cháu hì hục, ở một bên Nga cắn bút rồi vẽ vẽ trên chiếc Ipad, lúc gần về Trần Thiên Nam có chuyện muốn nói với Nga liền rủ Nga ra quán nước cách nhà Nga mấy trăm mét.
- Có chuyện quan trọng muốn trao đổi với cậu.
- Mình nghe, Nam nói đi.


- Chuyện là như này, chuyện bọn mình làm game vượt qua dự liệu của tớ, lợi nhuận mà nó thu được lên tới con số hàng tỉ, thậm chí là hàng chục tỉ.


Nga tựa hồ có chút ngạc nhiên, chăm chú nhìn Trần Thiên Nam, không có xuất hiện sự kích động nào quá mức khiến Trần Thiên Nam phải nhìn Nga bằng góc độ mới, hắn nói tiếp.


- Như trước kia đã thỏa thuận, lợi nhuận chia đều cho cả hai, mình sẽ không nuốt lời, mặc dù vượt ngoài dự kiến, số tiền kia mấy hôm nữa có thể rút về, chi tiết đóng thuế mình sẽ gửi cho cậu và sẽ đưa số tiền đó cho cậu.


Nga trầm mặc không nói, trong lòng không hiểu vì sao dâng lên cảm giác mất mát, số tiền quá lớn vượt ra ngoài sự tưởng tượng của cô hiện tại, từ khi gặp Trần Thiên Nam trong sâu thẳm cô đã dâng lên cảm giác yêu thích, tiếp xúc lâu ngày tình cảm ấy cứ lớn dần lên, Nga nhận ra sự xuất chúng của chàng trai ấy, cảm giác đó làm Nga vẫy vùng muốn đuổi theo hắn nhưng lại sợ hãi, bản thân cô không có tư cách.


Trước đây cô yêu đương lung tung, đã có không ít lần quan hệ xác thịt, hay nói cho đúng là một đứa con gái chả ra gì, có vẻ ngoài xinh đẹp rất nhiều người vây quanh cô, yêu đương với cô là vì chơi bời, là những cuộc vui thú hân hoan, rồi lần đầu tiên gặp Trần Thiên Nam trên lớp học, một thứ gì đó trong cô sáng lên, sự thức tỉnh mạnh mẽ bùng cháy, cô muốn thay đổi, muốn một tương lai tốt đẹp, vì thế sau khi Trần Thiên Nam nói chuyện hợp tác cô đã cực kỳ vui vẻ, tới sinh nhật nhận món quà của Trần Thiên Nam, sợi dây chuyền trên cổ đối với cô thứ quý giá nhất của mình.


- Gặp được Nam là may mắn lớn nhất cuộc đời mình.
Nga nhìn Trần Thiên Nam chăm chú nói một câu, nghe xong Trần Thiên Nam đưa tay vuốt vuốt mũi có cảm giác xấu hổ, cảm giác bản thân như một tấm bùa may mắn vậy, lại nhìn ánh mắt của Nga nhìn mình hắn có cảm giác khác thường, trong lòng thở dài không thôi.


- Mình cũng vậy, cậu là vị thần may mắn, hợp tác với cậu tự nhiên lại bạo phát, chúng ta lại giàu đột ngột, vì không muốn để sự giàu có này biến mất mình muốn đưa thêm một lời mời hợp tác với cậu.


Trần Thiên Nam nói thật lòng, phát hiện ra Nga có thiên phú mĩ thuật, vẽ rất đẹp, giống như ông của Nga, hai người có một thứ gì đó thổi vào tác phẩm của mình, khiến nó có sự khác biệt, cảm thấy hợp tác với Nga rất tốt, vì thế mới có cuộc trò chuyện hiện tại.
- Mình đồng ý.


- Không nghe đã đồng ý rồi, không sợ tớ lừa cậu sao? Tiền tỉ đấy không phải tiền lẻ đâu.
- Sẽ không, mình tin tưởng Nam vô điều kiện.
- Lúc tớ mà hết tiền lừa đem cậu bán sang Trung Quốc.
Trần Thiên Nam lắc đầu trêu chọc, Nga chỉ cười không nói.


- Được rồi nói chuyện nghiêm túc này, số tiền kia chia đôi như ban đầu, tớ cùng cô chú mở công ty công nghệ JN, mời cậu trở thành cổ đông công ty góp tiền, cổ phần sẽ được chia ra...






Truyện liên quan