Chương 70: Lân Khép Cái Nách Lại Được Không?
Nhìn tờ lịch trước mặt Trần Thiên Nam xoa xoa cằm, sắp tới sinh nhật Loan rồi, tay nghề chế tác ngọc của hắn sau mấy buổi được ông Ân chỉ bảo đã tăng lever, không đến nỗi mất mặt, hắn bỏ tay khỏi tờ lịch rồi chạy lên sân thượng trốn vào một góc bắt đầu đục khoét, máy móc linh tinh đủ loại vứt lung tung, một lúc sau Trần Thiên Nam còn đang tập chung thì lại có sáu ánh mắt ngồi bên cạnh cứ thế là hỏi.
- Oa viên ngọc đẹp quá?
- Anh Nam tài thật, cái gì cũng biết.
- Anh đang làm cái gì á?
Trần Thiên Nam trợn mắt liếc ba đứa em gái, đúng là một người thì không sao, sau khi ba đứa này tụ lại hắn đau hết cả đầu.
- Làm vòng tặng.
- Tặng chị Loan?
- Ừm.
Nghe thấy con bé Anh Thư nói cả Thương Thảo túm lấy con bé bắt nó nói xem Loan là ai, tr.a hỏi một cuối cùng hai chị em Thương Thảo cười hì hì nói.
- Chị dâu nhất định sẽ vui muốn ch.ết.
- Có cần em tư vấn tình cảm không? Em là một chuyên gia đấy.
Trần Thiên Nam trợn trắng mắt nhìn Thảo lảm nhảm liên hồi, hắn dí tay vào chán nó đuổi nó ra chỗ khác.
- Tránh ra để anh làm, ở đây bụi bặm nó bám vào nổi mụn đầy mặt lại bảo anh không nói trước.
Quả nhiên nghe thấy Trần Thiên Nam nói vậy Thảo liền im bặt mà chạy ra xa, sau đó ba chị em lại rủ nhau chơi game, líu díu cả một góc sân.
- Nay mưa to nên chiều không học quân sự nữa, có làm kèo Liên Minh không mày?
- Thôi chịu, dạo này bận lắm, mày rủ bọn kia đi.
Trần Thiên Nam nhìn những hạt mưa bên hiên cửa sổ lớp, thằng Lân ờ một tiếng rồi nói tiếp.
- Này này hỏi nhỏ cái này, dạo này mày có thấy Thảo thân với thằng Duy không?
- Không để ý.
- Đừng chứ, dù sao chúng ta cũng là anh em xương máu, mày phải tạo điều kiện cho tao chứ, người em rể tốt như tao không thể bỏ qua được.
Trần Thiên Nam quay lại nhìn thằng Lân cười nhếch nhếch đểu cáng nói.
- Muốn làm em rể tao cũng được, nhưng mà ít nhất phải để cái nách mày không có mùi chứ, chua như cứt mèo.
- Cứt mèo có mùi chua á anh?
Thảo không biết từ xó nào chạy tới chỗ hắn cùng thằng Lân nói, tò mò xen vào một câu, bà tám này chuyện gì cũng nói được, lanh cha lanh chanh. Trần Thiên Nam chỉ vào nách thằng Lân nói.
- Không thấy nách nó mùi chua chua à, giống mùi cứt mèo đấy, tránh xa nó ra không là hỏng hết mũi.
Thảo nghe Trần Thiên Nam nói vậy làm bộ mặt ghét bỏ nhìn thằng Lân rồi lùi về sau bịt mũi, Trần Thiên Nam vỗ vỗ vai bé Lân mặt đỏ như gấc cười tà tà trở về chỗ ngồi.
- Thằng chó tao giết mày.
Trần Thiên Nam ngồi vào chỗ nấp sau lưng Tuyết, thằng Lân lao tới không dám manh động với người có cơ cánh như Tuyết, hừ hừ nói.
- Có giỏi đi ra, nấp sau lưng đàn bà còn đáng mặt đàn ông không.
- Thời đại 5.0 đến nơi rồi, nam nữ bình đẳng, nữ bảo vệ nam là chuyện bình thường, mặt mũi không ăn được.
Tuyết cười méo miệng dơ tay lên bịt mũi hùa theo Trần Thiên Nam trêu chọc thằng Lân.
- Lân khép cái nách lại được hông?
- Ha ha.
Cả đám xung quanh cười ngặt nghẽo, từ đó thỉnh thoảng bọn nó lại xưng hô là Lân không hôi nách, từ ngữ có vẻ như là không phải nhưng nghe vào tai người khác lại sinh ra hoài nghi, thằng này nhất định hôi nách...
"Người đẹp chủ nhật tuần này cho mình một ngày nhé?"
"Hả? Còn phải xem thái độ của ai đó đã."
"Thái độ tuyệt đối là tốt nhất bên trong tám tỷ người của Địa Cầu."
"Có chút thành khẩn, cho cậu một ngày."
"Hơ hơ không được sủi đâu đấy? Không là cạch mặt."
"Hứ, không tin tớ à."
"Tin chứ, mà cậu thích con vật gì nhất?"
"Tớ á, bươm bướm, vậy còn cậu?"
"Chim á."
"Hừ, không thèm nói chuyện với cậu nữa, tào lao hết sức."
- Lúc chưa cầm về cảm giác nó khác khi ở trung túi, cảm giác bay bay khó tả.
Trần Thiên Nam mang theo miếng phôi ngọc phóng xe ra nhà Nga, vừa vào trong nhà đã thấy Nga chờ ở cổng.
- Làm gì lại đứng tận đây thế, nắng không sợ đen da à.
Nga ăn mặc theo kiểu trên Đông dưới Hè, trên thì mặc áo len mỏng dưới mặc cái quần cộc ngắn lộ ra đôi chân dài trắng bóc, Nga cười nói.
- Đợi cậu, nắng không to không sợ.
Trần Thiên Nam ngoặt xe một cái nói.
- Lên xe đi, tớ chở ra ngân hàng, chuyển khoản không được, quá hạn mức á.
Nga nhảy lên ngồi sau xe Trần Thiên Nam, vậy là hắn phóng xe ra ngân hàng Quân Đội ở trung tâm xã nhà Nga, khi hắn nói muốn chuyển 7 tỷ thì chị nhân viên ngẩng đầu nhìn Trần Thiên Nam, ánh mắt kinh ngạc không thôi, trong lòng thầm nghĩ, học sinh bây giờ nhiều tiền như thế bao giờ, thấy cái gật đầu xác nhận của Trần Thiên Nam chị nhân viên đưa cho hắn kí một số giấy tờ, Trần Thiên Nam đọc một lướt rồi đánh bút kí cái xoẹt, sau đó chị nhân viên thao tác trên máy tính một lúc cuối cùng nói.
- Em gọi người nhận kiểm tr.a lại xem đã được chưa?
Nga ở bên cạnh mở điện thoại lên nhìn những con số trong tài khoản của mình ngỡ ngàng, cảm giác tương tự như Trần Thiên Nam, lúc trước chưa ở trong túi cảm giác không có gì, nhưng hiện tại lại khác, cảm giác lâng lâng khó tả nhìn Trần Thiên Nam gật đầu.
- Nga nhận được rồi.
- Ok rồi chị, em cảm ơn nhé, bye chị.
Nhìn theo bóng lưng của hai người trẻ rời đi, chị nhân viên lắc đầu cảm thán với bà chị bên cạnh.
- Bọn trẻ bây giờ giỏi thật, nói chuyện tiền tỷ chẳng chớp mắt lấy một cái...
Chuyện góp vốn công ty vẫn nên để Nga với cô Linh chú Sơn hoàn thành tủ tục giấy tờ, ngay cả hắn cũng vậy, chuyện tiền bạc không thể qua loa bằng mồm được, phải giấy trắng mực đen, sau này có xảy ra chuyện gì còn có căn cứ mà giải quyết. Cả buổi chiều sau đó Trần Thiên Nam dưới sự chỉ bảo tận tay của ông Ân cũng làm xong đôi bông tai con bướm, tuy không được như ông Ân trang sức như có hồn, cũng thuộc vào hạng dễ nhìn, thấy vấn chưa được như ý Trần Thiên Nam mặt dày nhở ông Ân sửa lại một chút.
- Tặng bạn gái sao?
- Dạ còn chưa phải ông.
- Ha ha, hồi còn trẻ ông cũng như mày...
Buổi tối sau khi học hành xong xuôi, nhảy lên giường nhắm mắt tiền vào Không Gian Chiến Đấu Mô Phỏng, hắn hiện tại bị nghiện cái này, không ngày nào không vào bên trong chiến đấu, dần dần hắn đã có đúc kết được nhiều kinh nghiệm chiến đấu, hắn cùng JD đã tham khảo thêm rất nhiều kĩ thuật, chiến thuật, số liệu của quân đội tiến hành cải tiến Không Gian Chiến Đấu Mô Phỏng, hiện tại những con Bot đã được lập trình tư duy như những người lính trinh chiến xa trường thật sự.
- Đại ca lại thua.
- Mày hack nhất định là chơi bẩn...JD con chó này...