Chương 72: Đá Chết Cậu

Trần Thiên Nam thấy taxi chạy qua liền vẫy lại, quay sang chào mọi người cùng đi chuyến xe với hắn, nói có việc gấp liền phải đi trước nhanh chóng rời đi, hắn lấy điện thoại ra muốn gọi cho Loan nhưng nghĩ nghĩ một lúc lại thôi, cứ thế mà trầm mặc ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ, gần trưa xe dừng lại ở Hồ Tây, Trần Thiên Nam thanh toán tiền xe sau đó đi xuống, nhìn cả người từ trên xuống dưới ngao ngán thở dài, cũng không để tâm lắm ánh mắt chăm chú tìm kiếm.


Một cô gái mặc một chiếc váy màu trắng dài chấm gối, chân đeo giày Nike, tóc đen buông xõa đang ngồi ở một chiếc ghế đá ánh mắt nhìn chăm chú ra mặt hồ gợn sóng, Trần Thiên Nam đi lại ngồi xuống bên cạnh.
- Xin lỗi tớ đến muộn.


Loan gương mặt xinh đẹp quay sang nhìn hắn, trong ánh mắt không có tức giận mà chỉ có vẻ quan tâm lo lắng.
- Cậu không sao chứ?
- Không sao.
Loan dơ tay lau đi vết bẩn trên chán Trần Thiên Nam cười mỉm nói.
- Mặt cậu như mèo.


Trần Thiên Nam có chút xấu hổ, đúng là lúc đi ăn mặc rõ đẹp cuối cùng lăn lộn một hồi chẳng khác nào thợ cơ khí, Trần Thiên Nam ánh mắt chăm chú nhìn Loan, hắn cuối cùng cũng biết vì sao mình lại thích cô gái này, nhẹ nhàng tinh tế, chịu đựng và thấu hiểu, hẹn gặp mặt lúc 8 giờ sáng, tới tận 12 giờ Trần Thiên Nam mới xuất hiện, không một lời oán trách than vãn, không tức giận, chỉ có sự quan tâm, cũng không hỏi nguyên nhân để hắn muốn nói sẽ nói.


- Mặt tớ có gì à?
Loan nhoẻn miệng cười hỏi Trần Thiên Nam.
- Sự xinh đẹp cùng nét dịu dàng.
- Dẻo mỏ.
Cả hai người im lặng rồi nhìn mặt hồ, những cơn gió nhè nhẹ thổi, thời tiết chuyển ấm không lạnh, mặt trời treo trên cao chiếu xuống những tia nắng ấm áp không quá gắt.


- Chúc mừng sinh nhật cô gái, tặng cậu.
Trần Thiên Nam móc hộp quà ra tặng cho Loan, còn may là hộp quà không có bị làm méo mó, nhỏ nhỏ xinh xinh với chiếc nơ bên trên, Loan nhận lấy nhìn hắn nói.
- Cảm ơn nhé.


available on google playdownload on app store


Loan cẩn thận bóc hộp quà, mở nắp ra bên trong là một sợi dây chuyền cùng một đôi bông tai, ánh mắt Loan híp lại miệng cười tươi rói, dơ dơ sợi dây truyền lên ngắm nhìn.
- Oa đẹp quá.
Trần Thiên Nam mỉm cười, thứ mình tự tay làm ra nhận được lời khen ngợi cảm giác vui vẻ không tệ, Loan nhìn hắn nói.


- Đeo cho tớ.
- Được.


Trần Thiên Nam nhận lấy sợi dây chuyền rồi vòng tay qua cái cổ trắng nón của Loan, bên mũi thoang thoảng mùi thơm tựa như hương hoa bưởi, làm Trần Thiên Nam tưởng tượng lại mùi mái tóc của mẹ hắn hồi còn nhỏ được mẹ cõng trên lưng, hắn gục đầu vào tóc bà hít hà hương thơm ngát, những mảnh kí ức mờ nhạt hiện lên trong đầu làm hắn thoáng có chút ngây ngẩn. Loan nhìn vào ánh mắt của Trần Thiên Nam, một ánh mắt trong vắt, trái tim cô đập liên hồi, trong lòng một cố cảm giác ngọt ngào dâng lên, hồi lâu thấy hắn ngây ra Loan nhẹ nói.


- Có gì trên mặt tớ?
Lần này Trần Thiên Nam không nói gì chỉ cười, tay nhẹ rời khỏi cổ Loan, chiếc vòng đã được hắn đeo xong, nhìn ra mặt hồ đón gió, hắn mở miệng nói.
- Tự nhiên thấy Loan giống mẹ mình.


Loan dĩ nhiên biết chuyện bố mẹ Trần Thiên Nam, cô không nói gì chỉ nhìn gương mặt góc cạnh của chàng trai bên cạnh, cô cảm thấy sự cô đơn của hắn, trong lòng đau xót, Loan tựa đầu nhẹ nhàng vào vai Trần Thiên Nam cả hai cứ thế mà im lặng.
- Đôi bông tai này là cậu tự tay làm à?


- Ừm tớ làm, có chút trải chuốt thêm phần tinh xảo là đi nhờ.
- Tớ muốn đeo luôn.
- Để tớ giúp.
Trần Thiên Nam đeo cho Loan đôi bông tai, nhìn hắn phải công nhận rất đẹp, Loan vô cùng hợp với đôi bông tai, Loan nhìn hắn hỏi.
- Có đẹp không?
- Có.


Loan dơ tay chỉ chỉ về phía xa xa, nơi đó có quán cà phê ven hồ, bức tường vàng vẽ khung cảnh làng quê, xung quanh có những tán hóa giấy rủ xuống đủ màu sắc.
- Qua đó ăn uống rồi chụp ảnh nhá, tớ đói.
- Được.


Trần Thiên Nam đứng dậy bước đi, rồi quay đầu lại nhìn Loan mặt phụng phịu vẫn còn ngồi đó, nhún nhún vai khó hiểu.
- Ơ không đi à?
Loan vẫn phồng má nhìn hắn, Trần Thiên Nam đi lại dơ tay ra mà nói.
- Nằm xuống đất dơ tay tớ lôi đi.
- Hứ, ai thèm.


Loan bĩu môi một cái, tuy là nói vậy nhưng vẫn dơ tay nắm lấy bàn tay của Trần Thiên Nam, tay trong tay hai bước cùng bước đi lượn quanh Hồ Tây, Trần Thiên Nam cảm nhận được bàn tay mềm mại nằm trong tay mình, suy nghĩ lung tung trong đầu bị hắn gạt phăng đi, chỉ còn lại là sự ấm áp.


"Đại ca có phải nên làm một người đàn ông chân chính rồi không? Có cần tắt tạm hệ thống đi không, tiểu đệ cũng không có muốn nhìn trộm."
Đột nhiên giọng nói của JD vang lên trong đầu, bao nhiêu cảm giác ấm áp bay sạch, Trần Thiên Nam thật muốn đem con chó JD đi nhựa mận, tính cách thật sự có mùi.


"Im lặng, lượn đi chỗ khác đi đừng có phá tao."
"Vậy chúc đại ca vui vẻ, có làm gì cũng được, không cần ngại..."


Ngồi vào quán hai người gọi hai bát phở gà ra, cùng hai cốc nước dưa hấu, Trần Thiên Nam uống theo Loan chứ chẳng có sở thích, ăn uống cùng trò chuyện, thỉnh thoảng lại cười nhe răng, sau đó chụp ảnh không chừng, Loan cầm điện thoại Trần Thiên Nam nghịch nghịch một hồi mới ngẩng đầu nói.


- Đúng rồi bấy giờ mới nhớ, hôm trước tớ chơi cái trò Alpha Ace trên máy tính của cậu, không phải là cái trò đang hot chứ?
- À hẳn là không phải, chắc giống.
- Còn định lừa tớ, hứ.
Loan dơ tay vặn eo hắn một cái, Trần Thiên Nam đau nhe răng không dám kêu, Loan lườm hắn một cái mới nói.


- Tớ đọc tin tức thấy game đó nổi tiếng ở cả nước ngoài, cậu giỏi thật, tớ tò mò về lợi nhuận, đúng rồi cậu với Nga hợp tác nhỉ?
- Ừm, chia đôi mỗi người bảy tỷ.
Loan xoa xoa cằm điệu bộ như đang âm mưu gì đó.


- Vậy có chân nào cho tớ không? Tớ không biết vẽ cũng không biết viết code, có chân nào thừa thãi cho tớ làm kiếm chút tiền tiêu vặt á, bố mẹ quản chặt không cho tớ tiêu pha, ông nội thì không có tiền, mấy lần tớ vặt râu ông nhắn cả túi ông rồi.
- Vậy cậu giữ tiền hộ tớ là được.


Trần Thiên Nam không nghĩ liền trả lời, Loan cười tươi mắt hít lại như trăng lưỡi liềm.
- Không sợ tớ lừa tiền cậu rồi theo người khác à?
- Sẽ có chút đau lòng, nhưng không tiếc, sớm nhận ra bộ mặt thật của Loan cũng đáng.
- A đá ch.ết cậu, dám nghĩ tớ như thế...
Trần Thiên Nam: (ToT!))


Sau đó Loan kéo Trần Thiên Nam đi xem chơi ở trung tâm thương mại, từ gắp gấu, tới bắn súng đua xe, cả hai hồn nhiên đụng xe thi với đám trẻ con, cả hai bị một đám trẻ con đâm túi bụi vây công, có đứa bé còn hồn nhiên nói.
- Anh chị là Ngưu Lang Chức Nữ mà mẹ em kể đúng không?
- Nhóc cũng thấy giống sao?


Trần Thiên Nam béo béo hai cái mã phấn nộm của đứa bé gái, rồi nói.
- Có muốn xem anh ảo thuật không?
- Dạ có.


Trần Thiên Nam dơ tay xòe ra một cái trống trơn, úp lại một lần nữa xòe ra trong tay đã có mấy viên kẹo ʍút̼, đứa bé vỗ tay vui vẻ nhận kẹo, một đám trẻ con vây lại chia nhau kẹo ʍút̼, bố mẹ chúng có vẻ thấy Trần Thiên Nam gương mặt xán lạn không liên tưởng tới người xấu cũng không ngăn cản đám trẻ con vui vẻ chơi, Trần Thiên Nam kéo Loan vẫy tay chào một đám trẻ con rời đi.


- Xem phim kinh dị hay tình cảm Hàn Quốc á Nam?
- Tớ không thích ma quỷ máu me, chọn tình cảm đi.
Trần Thiên Nam ôm bỏng ngô với nước ngọt chờ Loan chọn phim, hắn không có chủ động, Loan chọn một chỗ ngồi ngay đầu, cũng vừa ý hắn, không có tâm tư khác ngồi một chỗ đàng hoàng không cần mập mờ.


- Cậu không khóc sao?
Loan sụt sùi khóc quay sang nhìn Trần Thiên Nam mặt vấn còn tỉnh bơ, mắt chẳng chút hoen đỏ, hắn cười cười dơ tay lau đi nước mắt của Loan chấm chấm lên mặt mình.
- Tớ cũng khóc mà.
- A muốn cắn ch.ết cậu.


Trần Thiên Nam đưa giấy cho Loan sụt xịt, hắn biết kiểu gì đi xem mấy thể loại này con gái hay khóc nên hắn đã mua ít giấy lau ở ngoài quầy, còn lý do hắn không khóc? Đơn giản là không xúc động đến mức đó, hắn từ bé được ông nội đã rèn luyện ý chí, không thể khóc tuyệt sẽ không khóc, trừ phi hắn muốn khóc còn lại có kề dao vào cổ hắn chưa chắc hắn đã khóc lóc.






Truyện liên quan