Chương 77: Truyền Thừa Đâu? Công Nghệ Vũ Khí Đâu?
Trần Thiên Nam ý thức bị kéo vào trong không gian vũ trụ, hắn ngơ ngác cảm nhận cơ thể cùng các giác quan giống như toàn bộ cơ thể ý thức của hắn tồn tại ở bên trong không gian này, sau đó hắn nhanh chóng bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh ngạc, có vô số các hành tinh, giống như Thái Dương Hệ, một mặt trời ở trung tâm có những vệ tinh bay theo quỹ đạo xung quanh mặt trời, thứ làm Trần Thiên Nam kinh ngạc chính là xung quanh các hành tinh có vành đai giống như sắt thép kim loại vây quanh các hành tinh, mặt trời mà hắn nhìn thấy khổng lồ tới mức hắn cảm tưởng như mình chỉ là một hạt bụi nhỏ bé tới mức không đáng kể.
- Đại ca có phải rất kinh ngạc, theo dữ liệu lưu trữ thứ vành đai kia được gọi là Vành Đai Năng Lượng, chúng hấp thu năng lượng sáng của các hành tinh cung cấp nguồn năng lượng khổng lồ, thứ mà chúng ta nhìn thấy trước mặt thuộc vào tồn tại văn minh cấp 2...
Trần Thiên Nam nghe JD nói vẻ mặt càng thêm kinh dị, hắn nhìn vô số chiến hạm, phi thuyền, chiến binh máy móc...những thứ tưởng chừng giống như trong phim ảnh Địa Cầu bay ra từ các hành tinh, sau đó là một trận đại chiến kinh thiên động địa phá hủy dần dần những vành đại, những hành tinh cũng dần dần không chịu được sự khủng bố của vũ khí bắn ra từ những chiến hạm, bị đánh tan vỡ, giống như một quả bóng bay, vỡ tung bắn ra các mảnh địa chất trôi nổi trong không gian, va chạm với các hành tinh khác, trận chiến không biết diễn ra bao lâu, Trần Thiên Nam nhìn sự phồn vinh của các hành tinh cho tới sự suy sụp vỡ vụn chỉ còn lại dấu vết tiêu điều hoang vu.
- Khủng bố thật.
Nhìn mặt trời đã biến thành một quả cầu xám xịt không còn tỏa ra được năng lượng, xung quanh vành đai năng lượng vỡ nát một phần vẫn cố gắng với nhiệm vụ của mình, quay tròn xung quanh quỹ đạo, trận chiến kia vẫn diễn ra, quy mô không còn được như trước vì cả hai bên đã hi sinh rất nhiều, Trần Thiên Nam bấy giờ mới nhìn thấy sinh vật khống chế các phi thuyền, chiến hạm...hắn sửng sốt. Sinh vật kia tương tự như người ngoài hành tinh lần kia, giống đến tám chín phần, tuy nhiên cái đầu hình như nhỏ hơn một chút, Trần Thiên Nam dám khẳng định đây chính là cuộc chiến chủng tộc mà người ngoài hành tinh kia còn lưu lại bên trong Nam Thiên Chiến Giáp.
- Đã nhìn thấy rồi chứ kẻ được chọn.
Trần Thiên Nam giật mình quay lại phía sau, cặp mắt mở lớn, phía sau hắn không thể nào sai chính là người ngoài hành tinh mà hắn gặp được ở buổi tối đó, không cho Trần Thiên Nam có thời gian suy nghĩ kẻ kia tiếp tục nói.
- Ta tới từ chủng tộc Tinh Minh, tên là Jin, thành viên một trong của thống lĩnh đoàn, trận chiến đó kéo dài hơn 300 năm, nó phá hủy toàn bộ quê hương của tộc Tinh Minh, cuộc chiến đó chúng ta gọi là cuộc nổi loạn của những kẻ khát máu, và chúng ta thất bại, ta mang theo trí năng chiến giáp N.0.1 trốn đi, mang theo hy vọng của dòng máu Tinh Minh yêu chuộng hòa bình tới Địa Cầu, và N.0.1 đã chọn cậu, nhân loại.
Trần Thiên Nam trợn mắt như đang nghe một câu chuyện xưa, nhưng trong đầu vẫn sàng lọc dữ liệu trong lời nói của JIn kẻ tới từ tộc Tinh Minh trong vũ trụ, có vẻ như Jin chỉ là một hình ảnh chiếu lại không chờ Trần Thiên Nam tiêu hóa xong liền tiếp tục.
- Những kẻ khát máu kia dưới sự thống lĩnh của Aliyah sẽ không ở yên, chúng sẽ tới tinh hệ của cậu, chiến tranh sẽ xảy ra và nền văn minh chưa chính thức đặt chân vào cấp độ thang văn minh của các cậu không thể chống lại được Aliyah, hi vọng đặt trên người cậu, trí năng chiến giáp N.0.1 là thứ có thể giúp nhân loại đẩy lùi cuộc chiến trong tương lai...
Hình ảnh từ từ tan biến, Trần Thiên Nam mặt ngu lại mở mắt lẩm bẩm.
- Cứ thế là hết, truyền thừa đâu? Công nghệ tiên tiến ở đâu? Thứ vũ khí mạnh mẽ ở đâu?
Nói một hôi một hồi kể lại chuyện xưa rồi cảnh báo thống lĩnh những kẻ khát máu của tộc Tinh Minh là Aliyah sẽ một ngày tới Địa Cầu, đừng có đùa dai chứ, dù gì cũng là thành viên nòng cốt của thống lĩnh đoàn Tinh Minh tộc, vậy mà chỉ có thể? Trần Thiên Nam ngao ngán lắc đầu không thôi, xem như là trắng tay trốn không có gì.
"JD, theo như Jin nói, mày là trí năng chiến giáp N.0.1 kia? Haiz...có bảo bối gì mau lấy ra đây đi, mày có nghe thấy không văn minh nhân loại sắp bị đe dọa đến nơi rồi, nhanh lấy ra để đại ca ngươi còn đi cứu vớt nhân loại, gánh vác rất nặng nề trên vai..."
Trần Thiên Nam nói một hơi rồi chờ đợi JD, ở trong không gian mô phỏng JD đứng dậy chân tay sờ loạn muốn tìm thứ gì đó trên người mình, mặt chó mang theo vẻ chờ mong, lục cả một hồi JD cũng phải nhe răng chó ra vì không có thứ gì đặc biệt.
"Đại ca, đệ móc hết người rồi, chẳng có thứ gì tồn tại đặc biệt, hẳn là không có."
"Không có? Đừng có đùa, chẳng lẽ người ta liều mạng trốn đi mang theo trí năng chiến giáp, ít nhất cũng phải siêu việt, thứ quan trọng mới được mang đi lúc sau cùng, JD đừng có giấu người làm đại ca này, chúng ta vinh cùng vinh, nhục cùng nhục không thể làm mấy chuyện như thế được..."
Trần Thiên Nam đem tất cả đạo lý xem trên mạng tiếp thu sàng lọc nói liên tục với JD, mong còn hàng này nhả ra đồ tốt, văn minh cấp 2 đấy, dù cho có là giấy chùi đít cũng là sản phẩm vượt thời đại so với văn minh Địa Cầu hiện tại, Trần Thiên Nam không có muốn một ngày nào đó từ trên trời giáng xuống sự xâm lược từ ngoài vũ trụ, lúc đó thì thế giới đảo lộn, muốn sống rất không dễ dàng, thế giới như hiện tại tuy không nói là tốt đẹp hoàn toàn nhưng cũng đáng sống, không thể nào loạn lạc chiến tranh khắp nơi, lúc đó sống còn có gì vui vẻ.
"Đại ca thật sự không có, nếu có e là phải đợi liên kết nhiều hơn với chiến giáp, tiểu đệ một lòng một dạ với đại ca, tuyệt không giấu diếm."
Trần Thiên Nam xoa xoa cằm trầm tư, sau khi biết trí năng chiến giáp N.0.1 kia rất có thể là Nam Thiên Chiến Giáp hắn rất chờ mong, người ta mang theo hi vọng đặt lên đó không thể nào là hàng phế thải được, nhưng hiện tại hình như không đúng, con hàng JD này vẫn cảm giác chưa đủ trâu bò như trong dự đoán, làm hắn mừng hụt một vòng.
- Đi ngủ, tuổi ăn tuổi học mà lại nghe được chuyện vượt qua tầm tay thật sự là khó khăn, haiz...
Trần Thiên Nam hôm sau mang theo tâm trạng uể oải đón Tuyết ở cổng, mấy hôm nay hắn bị dày vò vào buổi chiều liên tục, sắp tới ngày nhà giáo Việt Nam 20 tháng 11, tất cả các lớp tham gia tổ chức văn nghệ chào mừng, lớp hắn cũng có phần, chuẩn bị hai tiết mục tham gia, lớp nhiều gái nên chúng nó tập múa, lại phải có bốn đứa con trai, thế là mấy thằng tranh nhau đùn đẩy, cuối cùng đẩy lên mấy gương mặt tiêu biểu sáng nhất trong đám con trai, Trần Thiên Nam thằng Khánh, cùng hai thằng Long với Thức.
Hắn thật sự không có muốn tốn thời gian đi tập văn nghệ, thời gian đó ở nhà luyện tập kĩ năng súng ống, lái xe tăng, trực thăng chiến đấu, cảm giác còn tốt hơn là đi tập văn nghệ, bất quá đành làm người tốt khi lớp trưởng nhấc hắn lên, giãy giụa không được thì ngoan ngoãn mà nghe lời, thằng Khánh dạo này đổi tính trầm mặc hẳn, từ sau cái vụ ở trên sân thượng một chín một mười với Trần Thiên Nam, cũng không còn muốn dính lấy Tuyết.
- Mày xử Eudora rồi?
- Không có.
Trần Thiên Nam không muốn nói nhiều, chỉ chỉ tay lên trời ý bảo ở trên làm, Khánh hiểu ám hiệu của Trần Thiên Nam là người phía trên làm cũng thở nhẹ một hơi không tiếp tục, có chuyện mà Trần Thiên Nam không biết, trước kia Eudora đã thôi miên thằng Khánh những ngoài dự liệu không thể khống chế được, lần đó Khánh thoát được liền sinh ra sợ hãi, không lâu sau người của tổ chức đặc biệt tới muốn Khánh gia nhập, Khánh gật đầu gia nhập vào tổ chức của quốc gia, đã biết thêm nhiều chuyện, ánh mắt đã cao hơn trước, lòng dạ cũng từ từ rộng ra không còn như trước.
- Còn mày?
- Gia nhập tổ chức của quốc gia.
- Được nhá, lăn lộn tốt sau này tiện tao nhờ vả.
- Mày không ghét tao?
Trần Thiên Nam nghe thằng Khánh hỏi thì cười nhạt.
- Ghét mày để làm cái gì, chuốc thêm phiền phức à, dù gì cũng là bạn cùng lớp.