Chương 86: Chuyện Trong Bóng Tối

Cõng theo Thương trở về, chị tiếp tân ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn hai người, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nghi hoặc trong lòng vì rõ ràng chỉ thấy một người đi ra ngoài, sau đó trở về lại là hai người, có chút tò mò check lại camera, quả nhiên là hai người một trước một sau đi, vậy mà bản thân chỉ thấy một người cảm giác đầu óc mình không ổn.


"Cốc...cốc...cốc..."
Trần Thiên Nam gõ cửa không muốn xông loạn vào thấy cảnh không nên thấy thì mệt, rất nhanh cửa mở ra gương mặt Thảo lo lắng.
- Chị Thương không thấy đâu...a.
Thảo thấy Trần Thiên Nam cõng chị gái trở về thì mừng rỡ.


- Thương chạy ra ngoài vừa hay anh không ngủ được ra ngoài đi lượn lại thấy Thương nên đưa về, không biết bị gì ngủ mê man ở một góc đường.


Trần Thiên Nam nói dối không chớp mắt, chuyện này cũng không thể nói thật được, dù sao chị em Thương Thảo là ngươi thường, biết những chuyện của giới siêu phàm này không tốt.
- Chị ý hay mộng du.


Thảo mở rộng cửa để Trần Thiên Nam đưa Thương vào đặt xuống giường, con bé Anh Thư cũng mắt tèm lem hỏi chuyện, hắn nói không có gì rồi cầm luôn viên đá mà lúc tối Thương mua mang đi, thứ này hẳn là vật dẫn mà cụ ngoại nói, Trần Thiên Nam mang đi Thảo với con bé Anh Thư không để ý tới, trở về phòng Trần Thiên Nam thấy anh Trường ngủ dạng háng ra chiếm cả cái giường thì cười cười vung chân hất văng người sang một bên.


"Yểm thuật? Quả nhiên thế giới rất nhiều chuyện quỷ dị."


available on google playdownload on app store


Trần Thiên Nam cầm trong tay hòn đá cùng cái chuông kia, mang hòn đá vào nhà vệ sinh, nội lực vận chuyển bàn tay bóp mạnh viên đá, biến nó thành một đống bụi thả vào bồn cầu xả nước xong rồi trở về giường đi ngủ, cái chuông kia được ném tạm vào trong balo. Sáng hôm sau chín giờ sáng cả đám tập chung ở dưới sảnh, Thương hôm nay đã bình thường trở lại nhìn không có điểm khác thường, chỉ mông lung nghe Thảo kể lại quay sang mà cảm ơn hắn.


- Cảm ơn anh nhé.
- Không có gì, cũng may là em không sao.


Anh Trường không biết chuyện gì chỉ có thể làm vẻ mặt ngơ ngác, hôm nay trời đẹp không nắng không mưa cả đám quyết định đi cáp treo lên đỉnh Fansipan nóc nhà Đông Dương, cả đám năm người ngồi trong cabin cáp treo ngắm cảnh tượng hùng vĩ của núi rừng Tây Bắc, lên đến đỉnh núi quả nhiên tuyết phủ trắng một mảnh, ở bên dưới không có tuyết rơi lên trên này vậy mà lại có những bông tuyết rơi xuống, cả đám kéo nhau đi chụp ảnh, đứng ở trên cao ngắm nhìn khung cảnh bao la xung quanh, Trần Thiên Nam thậm chí còn muốn mở miệng thét dài để thỏa mãn tâm tình trước cảnh hùng vĩ nơi đây, giữa trưa sương mù tản dần đi tuyết cũng không còn rơi, để lộ ra những áng mây trắng, cảm giác nơi này bồng bềnh trên ở trên chín tầng mây kia.


- Chụp cho ba đứa em.


Thảo đưa điện thoại cho Trần Thiên Nam chụp hộ, ở bên kia ba chị em gái tạo dáng, cute phô mai que, cho tới ngầu ngầu, hắn chụp một loại sau đó lại nhờ người chụp ảnh cả năm anh em, nhận lại máy từ chị gái mà Trần Thiên Nam nhờ chụp ảnh, tay nghề chụp ảnh rất khá, nhìn bức ảnh rất đẹp Trần Thiên Nam đăng lên Facebook làm kỷ niệm.


Chơi ở đây tới chiều cả đáp mới trở về, tiếp tục hướng những địa điểm nổi tiếng vui chơi chụp ảnh, buổi tối về ăn uống xong lại rủ nhau tìm quán bi a chia đội làm kèo, chị em Thương Thảo bắn rất hay, Trần Thiên Nam với anh Trường chỉ biết cầm gậy mà đứng nhìn.
"Đi chơi không rủ :(("


Trần Thiên Nam gãi gãi mũi nhìn tin nhắn của Loan.
"Sợ cậu ở nhà với gia đình, đi với tớ bố mẹ cậu lo lắng, ở bên ngoài mấy ngày liền nghĩ tớ làm gì cậu thì sao."
"Coi như cậu qua ải."
Hai người nhắn tin qua lại cười cười không ngớt, anh Trường ở bên cạnh đã thò vào hóng hớt.


- Nhắn tin vào người yêu à cu? Mày xem lớp mày có em nào xinh xinh giới thiệu cho anh phát.
- Thôi đi anh, sau này lỡ như chúng nó oán em thì sao?
- Sao lại oán?
- Vì giới thiệu cho chúng nó người ham ăn lười làm như anh khổ bọn nó ra.
- A thằng em ngứa người.


Anh Trường lao tới muốn sống mái với Trần Thiên Nam, đáng tiếc không có cửa, bị hắn sử trong một nốt nhạc.
- Ông anh không định làm gì à? Thấy học đại học xong anh toàn ở nhà không làm gì hết?
Anh Trường ôm mắt lườm lườm Trần Thiên Nam, bò từ dưới đất nhảy lên giường than thở.


- Anh cảm thấy không hợp với ngành anh học, nên suy nghĩ chuyển sang nghề khác.
- Ơ anh học gì nhở?
Trần Thiên Nam không nhớ anh Trường học ngành gì, chỉ biết là học ở dưới Hà Nội.
- Thú y.
Trần Thiên Nam nghĩ tới cũng không biết phải cười hay khóc, cảnh tượng anh Trường mà làm bác sĩ thú y nghe nó không phải.


- Anh tính chuyển sang làm cái gì?
- Ca sĩ.


Trần Thiên Nam ngạc nhiên quay lại nhìn ông anh trai, đánh giá một lượt, chiều cao cũng không tệ, nước da trắng giống gen bá, gương mặt góc cạnh thuộc vào hàng đẹp trai, giọng hát hắn đã nghe vài lần hay hơn khối ca sĩ cũng nên, mỗi tội là phong cách ăn mặc hơi bếch bếch, khó nhìn.


- Em luôn ủng hộ, vậy tính bao giờ bắt đầu?
- Sắp rồi, anh đang ở nhà tịnh tâm viết lời bài hát, sau đó vào trong Nam tham gia vài chương trình ca hát.
- Em ủng hộ anh hết mình, tới lúc thành công nhớ ký tên.


Còn đang trò chuyện thì cửa phòng bị người ta đạp cửa xông vào, Trần Thiên Nam giật cả mình còn tưởng công an lao vào truy quét gì đó, thấy Thảo tung chân hắn xoa xoa huyệt thái dương, đau đầu không thôi.
- Chơi Liên Quân đi anh, nay chơi đến sáng, mai ngủ chiều về.


Thương với con bé Anh Thư cũng bị Thảo kéo theo sau, Trần Thiên Nam với anh Trường thì đơn giản là vào game thôi, đủ đội năm người lập team càn quét giữa đêm, bốn người đánh khá tốt, chỉ có con bé Anh Thư mới còn hơi gà, bất quá bốn cao thủ gánh phát một. Hôm sau dậy ăn sáng lúc 9 giờ, sau đó cả đám đi thuê trang phục dân tộc mặc lên người đi chụp ảnh ở bản Cát Cát, tới chiều mua vài món đặc sản, quà lưu niệm rồi bắt xe trở về nhà, cô Linh chú Sơn cũng trở về từ hôm trước, buổi tối mọi người quây quần bên mâm cơm, xong xuôi chú Sơn hẹn Trần Thiên Nam cùng ông nội ra ngoài bàn uống nước nói chuyện.


- Công việc tạm thời ổn định, bên phía chính quyền Phó giám đốc Giang giúp đỡ hết mình doanh nghiệp mới như chúng ta nên không có chuyện gì, chỉ là vấn đề trong tối, chỗ chúng con thuê xuất hiện bảo kê, chúng đòi hỏi quá mức, ở đâu cũng vậy chuyện này dính dáng nhiều kẻ phía sau, con cũng không có cách nào, không đáp ứng thì chúng quấy phá, có vài nhân viên công ty bị đánh, báo công an nhưng chuyện này họ nói sẽ tiến hành điều tra, nhưng...haiz...


Ông nội Trần Bá Hùng liếc mặt một cái nhìn Trần Thiên Nam, không có ý định xen vào, nhận được ánh mắt của ông Trần Thiên Nam hiểu, chuyện này để hắn đi xử lý, còn làm như thế nào là chuyện của hắn, ông nội sẽ không tham gia. "Nước trong quá thì không có cá." Câu nói này chính là triết lý, nơi nào cũng vậy đều tồn tại âm dương cân bằng, có sáng ắt phải có tối, có tốt dĩ nhiên phải có xấu, chuyện hắc đạo trong bóng tối tồn tại song song với thế giới nhộn nhịp, chuyện này không lạ, còn giải quyết ra sao e là phải dùng đến nắm đấm, khéo léo xử lý nếu không ảnh hưởng tới lợi ích của một số người thì lúc đó mọi chuyện đều sẽ xấu đi.


- Ừm.


Ông nội Trần Bá Hùng nhận được ánh mắt của Trần Thiên Nam nhẹ gật đầu với chú Sơn, cũng không nói gì thêm mà đứng dậy đi vào trong nhà, Trần Thiên Nam với chú Sơn ở lại nói vài chuyện liên quan tới công việc rồi trở về phòng nghỉ ngơi, mai đã hết kỳ nghỉ lễ bước chân trở lại quỹ đạo bình thường.






Truyện liên quan