Chương 89: Một Đánh Hai Mươi
Hai bóng người quay lại quát Trần Thiên Nam, một người cao gầy, một người to con với cái đầu trọc lóc đang trợn mắt chỉ tay quát.
- Người của Thái Xăm?
- Mày là ai?
Trần Thiên Nam đứng đối diện hai người, nơi này là khu vực ngoài của thành phố, vắng vẻ ít người, cảm giác tạo cho con người ta loại tự tin làm liều manh động, ít nhất là thế với đám giang hồ chợ búa.
- Là người muốn nói chuyện.
- Nói cái con mẹ mày.
Thằng đầu trọc vung tay muốn tát Trần Thiên Nam một cái phủ đầu, hắn không có đợi bị đánh chân vung lên đạp thẳng vào bụng thằng đầu trọc, cả người đầu trọc văng về sau ôm bụng kêu rên.
- Thằng chó.
Đồng bạn đầu trọc vung chân đá tới đầu Trần Thiên Nam, hắn xoay người đá một cú 360 độ một đòn vào bụng đối phương đá văng đối phương về sau ngã bên cạnh thằng đầu trọc.
Trần Thiên Nam chỉnh chỉnh mũ cho thẳng lại, đi tới đứng trước mặt hai thằng đang ôm bụng hờ hững nói.
- Dẫn tao đi gặp Thái Xăm.
Hai thằng kia bị đánh dính đòn đau đớn ôm bụng rên rỉ, ánh mắt toàn tơ máu nhìn Trần Thiên Nam, hắn không để ý tới một lần nữa nhắc lại.
- Tao không muốn nói nhiều, dẫn tao đi gặp Thái Xăm, đừng có bắt tao phải bẻ gãy tay chúng mày rồi mới ngoan ngoãn.
Hai thằng đau đớn nhìn nhau một thoáng, thằng đầu trọc ôm bụng khó khăn nói.
- Được, nếu mày muốn ch.ết thì có gan đi theo.
Trần Thiên Nam không nói gì, đã đi thì hắn có gì phải sợ, chưa nói tới niệm lực tu vi võ đạo ở đó, hắn không tin là mình không đánh được đám người này, đánh khác với giết, giết người không khó đánh người khó, đánh không thể ra tay mạnh đoạt mạng người, có chừng mực lại phải đánh đối phương không thể hoàn thủ, đây mới xem như là đạt được mục đích, hai người lồm cồm bò dậy, một lững thững đi trước, sau đó lấy điện thoại ra gọi người chuẩn bị.
- Anh, có người đánh bọn em nói muốn gặp anh?
- Mẹ nó có gan thật, nó muốn đến mang nó đến chỗ công trình mới, tao gọi anh em mang đồ ra.
- Vâng anh, em biết rồi.
Ở phía sau, Trần Thiên Nam thấy đối phương gọi điện, không có phản ứng gì, gọi người lại một chỗ giải quyết một thể luôn cũng tốt, đỡ mất công. Đi mười phút tới chỗ công trình đang xây dựng tạm thời bỏ dở không biết vì nguyên nhân gì, đã xây xong phần cứng, bên trong tầng một của một căn nhà ba tầng đã có gần hai mươi người trong tay ông típ, gậy gộc, dao phớ...ngồi trên cầu thang là người đàn ông đô con, cánh tay xăm kín đủ hình thù, trên người chỉ mặc độc chiếc áo balo dường như không cảm thấy cái lạnh của miền Bắc.
- Đến rồi.
Từ bên ngoài hai bóng người ôm bụng đi vào, chạy lại chỗ Thái Xăm.
- Anh.
Thái Xăm trong tay là điếu thuốc Thăng Long đỏ lửa, dơ tay ý bảo hai người im lặng, hất mặt đám phía sau đã chặn lại lối vào, Trần Thiên Nam đã đi vào ánh mắt nhìn quanh một vòng đếm người, tất cả hai mươi ba người, cả hai thằng lúc nãy Trần Thiên Nam đã đánh, một lúc mới nhìn kẻ đô con xăm trổ đầy người, mặc chiếc áo balo đang ngồi kia hút thuốc.
- Mày là Thái Xăm?
- Gặp tao có chuyện gì, nói?
Giọng nói của Thái Xăm lộ rõ vẻ không thiện lành gì, đám đàn em xung quanh chỉ trực chờ lệnh của đại ca lao vào làm thịt thằng không biết sống ch.ết đứng ở kia.
- À có tí thù oán, muốn đánh mày một trận.
- Ha ha...
Thái Xăm cười to, đám đàn em có người liền cười theo đại ca, Thái Xăm thấy thằng này đội mũ đeo khẩu trang chỉ lộ ra đôi mắt giọng nói tràn ngập mỉa mai.
- Thằng chuột nhắt ở đâu giấu đầu hở đuôi chạy tới chỗ nào to mồm, đánh gãy chân tay nó cho tao.
Lời vừa dứt đám đàn em đã lao tới, một thằng phía sau vung côn nhị khúc hướng thẳng vào đầu Trần Thiên Nam đánh xuống, hắn né côn đập xuống tung người vung một cú đá thẳng bụng đối phương, lực đạo mạnh mẽ khiến cho đối phương văng về sau ôm bụng mất đi sức chiến đấu, côn nhị khúc rơi trên mặt đất, Trần Thiên Nam dơ chân đá văng côn dính mặt một thằng, máu mũi chảy ra.
Trần Thiên Nam lần đầu chiến đấu trong hoàn cảnh một chọi hai mươi người, tuy trong không gian mô phỏng có huấn luyện chiến đấu rất nhiều lần, nhưng ở trong đó vẫn thiếu đi một loại cảm giác, đó chính là cảm giác sống ch.ết thật sự, ở trong không gian mô phỏng bị đánh đau nhưng mà không ch.ết được, còn ở đây là ch.ết thật chứ chẳng chơi.
Hai tay không thể địch lại bốn mươi cái tay, trên người Trần Thiên Nam đã dính mấy gậy vào lưng, bất quá không có đau lắm, niệm lực bao phủ toàn cơ thể đảm bảo không bị đánh tới mức gãy gương, tay đấm chân đá liên tục, có từng bóng người văng về sau ôm tay, ôm bụng, ôm đầu rên rỉ, hai mươi người dần dần giảm xuống, mười lăm người, rồi tám người, còn ba người bị dọa lùi về sau, hai thằng bị Trần Thiên Nam đánh trước đó vấn luôn ở bên chỗ Thái Xăm không có xông lên ánh mắt kinh dị, ba người bị dọa không dám xông lên còn lại toàn bộ bị Trần Thiên Nam đánh gục mất đi sức chiến đấu.
Thái Xăm gương mặt trầm xuống nhìn đàn em bị một người đánh cho nằm đầy đất, lông mày cau lại.
- Mày là ai?
- Nói cho mày cũng không biết, dư thừa.
Trần Thiên Nam lần này chủ động lao lên tống một cú đá vòng hướng về đối phương, Thái Xăm nghiêng người né tung chân đã vòng một cái nhanh như cắt hướng về bụng Trần Thiên Nam.
"Bụp."
Hai tay của Trần Thiên Nam cản lại bàn chân của đối phương, cảm nhận được lực đạo của Thái Xăm trong lòng Trần Thiên Nam đá có ước lượng, hứng thú nói.
- Võ giả nội lực?
Thái Xăm một đòn bị chặn trong lòng trầm xuống, lời nói của đối phương đã nói toạc ra bí mật của gã, lại cảm nhận được sự ngăn cản lớn từ chân truyền về Thái Xăm thu chân đứng tụ thế, ánh mắt cảnh giác nhìn đối thủ của mình, người này xem ánh mắt còn trẻ, lại ra tay mạnh bạo đánh gục mười mấy người tuyệt không phải người thường, trong đầu đã có ý nghĩ rút lui.
Trần Thiên Nam ánh mắt đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, lúc nãy Thái Xăm còn không động thủ hắn không nhận ra được đối phương vậy mà lại là võ giả chân chính, bất quá luồng nội lực kia hỗn loạn lại ít đến đáng thương, chỉ xem như là nhập môn mới bước vào hàng ngũ võ giả nội khí.
- Mày không phải đối thủ của tao.
Thái Xăm im lặng không lên tiếng, đối phương nói đúng, sức lực của đối phương lớn hơn gã, đánh thật sự hắn thua là cái chắc, Trần Thiên Nam nói xong không dừng lại mà lao lên, lần này biết đối phương là võ giả hắn không có sơ sót, nội lực vận chuyển thi triển Nam Sơn Quyền Pháp tiến tới đánh giáp lá cà với đối phương.
"Hự."
Dưới thế công hung mãnh của Trần Thiên Nam, Thái Xăm không phòng thủ được thêm nữa nhận một đòn đánh vào ngực lao người về sau đập vào vách tường, cả ngực khó chịu, hơi thở đứt đoạn, mấy người còn lại thấy Thái Xăm bị đánh bại muốn lao lên Trần Thiên Nam quét mắt nói.
- Biến.
Không có ai có gan để lao lên đánh, đều nhìn nhau, Trần Thiên Nam không để ý mà bước tới chỗ Thái Xăm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đối phương.
- JN không phải là chỗ mà bọn mày thò tay vào, chỗ khác tao mặc kệ, nếu có lần sau đừng có trách.
Trần Thiên Nam nội lực vận chuyển xuống chân, đá ra một đòn lên trụ bê tông bên cạnh Thái Xăm.
"Ầm."
Trụ bê tông vỡ vụn rơi xuống đất từng mảnh, Trần Thiên Nam nhìn Thái Xăm một lần nữa quay người rời đi, không có ai dám đứng ra ngăn cản, Thái Xăm nuốt một ngụm nước bọt thở hổn hển nhìn trụ bê tông bị đối phương đá vỡ vụn, xuất hiện sắt thép bên trong, một đá kia đá trúng đầu gã, đảm bảo cái đầu của gã như quả dưa hấu bị người ta đá vỡ tung tóe, kẻ này không phải người nữa rồi.