Chương 90: Ân Tình Cứu Mạng

Trần Thiên Nam lững thững trên đường, ẩn thân vào một góc khuất tháo khẩu trang và mũ, đội mũ của áo khoác lên rời đi, trên đường phố có những người sinh hoạt về đêm, ở một góc đường chính trên vỉa hè, một cô bày bán ngô khoai nướng, có hai ba cặp yêu nhau ngồi đó ăn ngô nướng, Trần Thiên Nam đi lại.


- Cô cháu cháu một bắp ngô.
- Đợi cô chút.


Chọn cái ghế bày ra ở chỗ xa nhất ngồi xuống ngắm nhìn thành phố về đêm, tâm trạng thoải mái hơn không ít, Trần Thiên Nam hiểu ra đôi chút về Thái Xăm, không biết tên đó tu luyện võ đạo từ đâu nhưng đã luyện ra nội khí, hiển nhiên không phải là hạng tầm thường, phương thức tu luyện là yếu tố không thể thiếu, muốn tụ nội lực, điều khí không có phương pháp là không thể, tự mày mò có mà đến hết đời chẳng đặt nổi bước chân vào cánh cửa đầu tiên của võ đạo, chứ đừng nói đến đặt chân vào như Thái Xăm.


Đã hiểu vì sao Thái Xăm lại bắt đầu bành trướng thế lực, lộ ra nanh vuốt của mình, có thực lực làm cơ sở như vậy không bành mang mới là chuyện lạ, bất quá sau hôm nay e là cái mang bành ra ít nhất phải thu lại rồi, Trần Thiên Nam đã thể hiện trước mặt đối phương hai người không ở cùng một tầng thứ, nếu Thái Xăm não không có vấn đề sẽ không dám động tới công ty JN thêm một lần nào nữa, nếu không chính là tự đâm đầu vào chỗ ch.ết, hắn không tin Thái Xăm ngu đến như vậy.


Còn hắn không quản chỗ khác cũng vì có nguyên nhân, ép tới mức đối phương chó cùng rứt giậu thì chẳng có quả ngon để mà ăn, ít nhất địa bàn này Thái Xăm có thể nuốt vào mồm nói rõ hắn có thực lực đó, đánh đuổi Thái Xăm thì sẽ có một Thái Xăm thứ hai, thứ ba tới, như vậy lại phiền phức thêm, cảnh cáo để Thái Xăm ngoan lại là ổn.


- Của cháu đây.
- Dạ vâng cháu xin.


available on google playdownload on app store


Cô bán ngô cắt ngang suy nghĩ của Trần Thiên Nam, hắn nhận bắp ngô cười cười, chuyện này coi như xong, lúc đầu hắn định nhúng tay vào thế lực xã hội đen, sau khi suy đi nghĩ lại hắn từ bỏ, đã bước chân vào thế giới bóng tối tay sẽ dính rất nhiều máu, thân bất do kỷ nhuộm máu của nhiều người hắn không muốn, vì thế hắn bỏ ý nghĩ đó.


- Tránh xa tôi ra, cút.


Đột nhiên một tiếng hét làm cả đám người giật mình, Trần Thiên Nam cũng ngoái đầu nhìn sang, miệng hơi nhếch nhếch, là một thiếu nữ trong bộ đồng phục học sinh đeo balo đi trên vỉa hè, phía sau có hai chiếc xe máy Wave tháo biển, có bốn thằng dáng vẻ trẻ trâu trên người không lẫn đi đâu được, một thằng nhảy xuống chắc là xin xỏ thông tin, trêu ghẹo gái, gương mặt thiếu nữ đỏ bừng vì tức giận giật văng tay áo bị một thằng kéo kéo chạy đi, mấy thằng kia vẫn mặt dày mày dạn đuổi theo, Trần Thiên Nam chỉ nhìn không có phản ứng gì, ở đây nhiều người hắn không tin mấy thằng trẩu kia dám làm gì quá, lắc đầu rồi đứng dậy trả tiền bắp ngô, đút tay túi áo đi về chỗ mà cô Linh chú Sơn thuê để ở.


Trần Thiên Nam đi vào đầu ngõ chỗ nhà ở thấy phía sau có tiếng bước chân quay đầu lại nhìn là em gái ban nãy đi tới, phía sau không thấy mấy thằng trẩu kia đâu nữa, ánh mắt hắn chỉ liếc qua va chạm với đối phương, chẳng nghĩ nhiều nghiêng đầu đi về chỗ cổng nhà đút chìa khóa vào mở cổng.


- Anh ơi từ đã.
Giọng nói phía sau vang lên Trần Thiên Nam nhướn nhướn lông mày nhìn sang, bấy giờ mới thấy rõ mặt đối phương do ánh sáng đèn đường chiếu vào, hắn khẽ ngẩn ra, đúng là thế giới tròn thật.
- Đúng là anh rồi.
Giọng nói khẳng định, Trần Thiên Nam chỉ cười cười nói.


- Thế giới tròn thật, gặp lại em.
Đây là cô gái mà lần trước bị tai nạn khi Trần Thiên Nam cứu người cứ lèo nhèo bên tai hắn cứu ông, hắn đang vội liền đẩy mạnh đối phương ra cho mấy người bên ngoài kéo đi, sau thời gian vui mừng cô gái mới chỉ vào cổng nhà.
- Anh ở đây sao em không biết?


- Không có, cô chú anh thuê ở đây tiện công việc, anh ở nhờ một hôm.
- Nhà em bên cạnh, tốt quá mai em với ông nội sang chơi, còn chưa có dịp để cảm ơn anh.


Trần Thiên Nam gật đầu chào đối phương đóng cổng lại, không có quan tâm nhiều, cô gái mở cổng rồi chạy vào nhà thấy bố vấn đang xem tivi liền chạy lại.
- Bố con đi học thêm về, nay con vừa gặp lại cái anh mà con kể đã cứu ông nội đấy bố.
- Hả? Con gặp ở đâu có nói cảm ơn người ta chưa?


- Con vừa gặp ở ngay cổng nhà mình, anh ý ở chơi bên nhà bên cạnh.
- Vậy sao, thế này đi, trưa mai chúng ta qua bên đó gặp họ gia đình nói lời cảm ơn.
- Vâng bố.


Trần Thiên Nam đi vào nhà thấy phòng cô chú đã tắt đèn, hắn đi về phòng mà cô Linh đã chuẩn bị cho hắn nhảy lên giường đi ngủ, chuyện đã giải quyết xong mai về, ngủ một mạch đến trưa có tiếng chuông cửa Trần Thiên Nam mới mò dậy rửa qua mặt mũi chạy ra ngoài mở cửa, thấy ba người.


- Cháu chào ông, chào chú, hello em.
Trần Thiên Nam nhận ra người mà hắn cứu hôm tai nạn xe, còn người đàn ông kia hẳn con trai ông lão, hắn mời tất cả vào nhà, phòng khách chỉ có bộ ấm chén không có nước, hắn đành chạy xuống bếp lấy nước lọc chai trong tủ ra mời ba người.


- Ông với chú thông cảm, cô chú cháu ở đây không chuẩn bị chè.
- Không sao đâu, chú qua đây là để nói lời cảm ơn cháu đã cứu bố chú, cùng con gái.
Ông cụ chân vẫn còn đi lại khó khăn được cháu gái đỡ một bên ngồi xuống ghế, nhìn Trần Thiên Nam ánh mắt đầy cảm kích.


- Câu mà ông lão này cả đời ấn tượng nhất chính là câu nói "Ông yên tâm, ông với cháu còn chưa ch.ết được, cháu mang ông ra." ha ha nghĩ lại thôi cũng cảm thấy ông có thể sống thêm vài năm nữa còn được.


Trần Thiên Nam gãi gãi mũi có chút xấu hổ, hắn làm ngầu ngầu một thoáng ai dè lại có thể gặp lại nhau, lời qua tiếng lại cảm ơn Trần Thiên Nam một lúc, ở cửa chiếc xe đen bóng có hình ba ông sao đỗ vào cửa, cô Linh chú Sơn đi vào trong nhà hơi ngạc nhiên thấy trong nhà có khách.
- Chào mọi người.


Chú Sơn cùng cô Linh ngồi xuống tiếp khách nói chuyện, Trần Thiên Nam đi lấy thêm nước cho cô chú, ở bên ngoài mấy người lớn nói chuyện mới biết Trần Thiên Nam cứu người, hôm nay có duyên gặp lại đi qua nói lời cảm ơn.
- Hình như anh chị làm ở bên công ty công nghệ JN?


- Chú Long cũng biết, ha ha anh chị đúng là làm ở đó, công ty nhà mở.
- À vâng, hôm anh có đến bên cơ quan chức năng trình báo về việc bị quấy phá, em có việc đi ngang qua mới ngờ ngợ nhận ra anh.
- Vậy chú Long chắc là công tác ở đó phải không?
- Không dám dấu anh, em công tác ở bên công an tỉnh.


Ông lão ngồi ở bên đột nhiên nói vào.
- Ân cứu mạng ông già này không có gì báo đáp, có chuyện gì khó khăn nói với thằng Long con trai tôi một tiếng, giúp được nó sẽ giúp, xã hội an ninh ổn định thì mới có thể yên tâm làm ăn.
Chú Sơn ánh mắt khẽ lóe lên, cũng cười đáp lại.


- Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu ạ, sao dám làm phiền mọi người, hay là thế này đi vợ chồng cháu tính về nhà đón thằng cháu Nam đi ăn, mọi người hay là cùng đi một chuyến?
Ông lão gật đầu nói.


- Được, vậy thì chúng ta cùng đi, hôm nay do bên nhà tôi đãi khách, lời cảm ơn không thể qua loa, chúng ta đi thôi.
- Vâng bố.


Cả đoàn người rồng rắn nhau ra nhà hàng ăn uống, Trần Thiên Nam không ngờ tới vì hắn cứu người lại vô tình dựng thành một mối quan hệ, trong bữa cơm hắn mới biết tên ông lão là Minh, còn cô cháu gái là Diễm Quỳnh, trên bàn cơm chủ yếu là người lớn nói chuyện bọn trẻ như hắn cùng Quỳnh chỉ có gắp ăn là chính, Trần Thiên Nam cũng uống một hai chén rượu xong thôi xin phép người lớn không uống thêm, đến đầu giờ chiều mọi người chào nhau giải tán, cô Linh lái xe đưa Trần Thiên Nam ra bến xe khách bắt xe về, sau đó mới tới công ty làm việc.






Truyện liên quan