Chương 91: Con Nhất Định Tỏa Sáng Trên Bầu Trời
Sáng thứ hai trời mưa to, Trần Thiên Nam đứng dưới hiên nhà nhìn trời mù mịt chán nản không thôi, hôm nay mưa to chỉ đành đi xe ô tô vậy, ngoài xe máy còn không ít người đi ô tô, có xe đưa đón học sinh riêng biệt chỉ có học sinh có thể đi, mỗi ngày đều chạy qua tuyến đường trước nhà Trần Thiên Nam, bất quá hắn không thích đi xe khách, mùi điều hòa ám lên người muốn nôn, mặc dù hắn không say xe nhưng ít khi đi, mùi điều hòa khá khó chịu, nhưng hôm nay mưa to chỉ đành bắt xe, ba em anh chen chúc dưới cái ô của Trần Thiên Nam đứng ở cổng đợi, một lúc xe chạy qua cả ba liền nhảy lên, đám học sinh bên trong xe đã có hơn chục mạng, ba người trả tiền xong tìm chỗ ngồi xuống, thấy có người quen thằng Tú cận, thằng Quang.
- Nay cũng đi xe ô tô à mày? Tưởng làm anh hùng đội mưa đội nắng không vấn đề gì.
- Chịu, anh hùng nhưng không có bị bệnh não nhé thằng em.
Thằng Quang đá đều Trần Thiên Nam một cái, hắn nhìn sang thằng Tú cận ám chỉ cắt qua cổ một cái, thằng Tú gật đầu cười nhe răng biết thằng Quang phạm thượng với hoàng thượng, tội ch.ết đã được thiết lập, chỉ chờ giờ là đi, thằng Quang rụt cổ lại cười hề hề nói.
- Vi thần mạo phạm, xin người bỏ qua.
- Quân vô hí ngôn.
Trần Thiên Nam cười lạnh nhìn thằng Quang ngồi xuống ghế trống, chẳng mấy cả xe đã đầy, có bọn còn phải đứng mới có chỗ, rất nhanh xe xuống đến cổng trường cả đám nhao nhao chạy vào, xuống trường mưa gió còn lớn hơn, Trần Thiên Nam che cho con bé Thảo, thằng Tú cận có ô che cho Thương, thằng Quang đực mặt nhìn theo kêu gào trong vô vọng.
- Vi thần sai rồi, hoàng thượng, kìa Tú tể tướng không thể bỏ ta như vậy chứ?
Tú cận cười nhạt.
- Đừng trách ta, chỉ có thể trách cái miệng của mình ha ha...
Giờ chào cờ mưa to nên nghỉ, thầy cô giáo họp học sinh ở trong lớp ngồi học, đứa thì ngồi chơi, Trần Thiên Nam nhắm mắt gục đầu xuống bàn tiến vào không gian chiến đấu mô phỏng, gần đây vừa cập nhật thêm hàng nóng là dàn tên lửa, cùng pháo phòng không...Trần Thiên Nam mày mò nghiên cứu rất lâu, thiết bị quân sự cao cấp hầu như đều liên quan tới kiến thức toán học, tính tọa độ rơi của tầm pháo...thời đại hiện nay công nghệ tác chiến điện tử hầu như phổ biến khắp chiến trường, hệ thống hiện đại có thể đảo lộn cả một cuộc chiến, càng ngày chiến tranh càng hiện đại hóa, yêu cầu về người lính theo đó mà tăng lên, thụt lùi dậm chân tại chỗ sẽ bị chọn lọc đào thải, đây là quy luật của tự nhiên.
Trần Thiên Nam càng khao khát tiếp xúc với công nghệ cốt lõi nhiều hơn, những thứ tìm được trên internet đều là những thứ được giải mã công bố của hàng chục năm về trước, đã có chút cũ kĩ so với thời đại, chỉ đáng tiếc việc này không thể trong một sớm một chiều có thể đạt được, cần phải có thời gian dài.
"Ầm...ầm...ầm..."
Nhìn trận địa pháo phòng không, đánh chặn tên lửa bắn tới, Trần Thiên Nam cảm giác được chân thật sự khốc liệt của chiến trường, tên lửa thoát khỏi đánh chặn rơi xuống chôn vùi Trần Thiên Nam vào trong khói lửa. Hắn thở dài một cái ngẩng đầu nhìn cơn mưa bên cửa sổ, thế giới trong mắt người bình thường sẽ là bình thường, thế giới trong mắt những kẻ không bình thường chính là bất thường, vẫn là một thế giới ánh mắt khác nhau sẽ thấy quang cảnh khác nhau.
- Dạo này thấy cậu có gì đó là lạ, có chuyện gì à?
Tuyết lên tiếng, Trần Thiên Nam quay sang đáp lại.
- Có sao? Vậy chắc không phải tớ khác, cậu khác thì sao?
- Tớ à, có lẽ vậy.
Tuyết nghiêng nghiêng đầu nhìn mưa bên ngoài cửa sổ nói xong rồi thôi, ai rồi cũng sẽ khác, chỉ là tốt hơn hay tồi tệ hơn so với ngày hôm qua mà thôi, Trần Thiên Nam lắc đầu lấy sách vở ra làm nốt mấy bài tập cũ còn chưa có làm. Giữa tháng hai cuối cùng đã có kết quả của kỳ thi học sinh giỏi quốc gia các môn Toán, Vật Lý, Hóa, Tiếng Anh...
Thầy giáo dạy Vật Lý kích động chạy vào lớp bấu chặt lấy vai Trần Thiên Nam lắc lắc, trên gương mặt không dấu được vẻ vui mừng kích động đến đỏ bừng.
- Giải Nhất rồi, em được giải Nhất...rồi..Nam ơi...
Sự kích động không phải là giả, đây là thành tích tốt nhất của nhà trường từ khi mở ra đến nay, giải nhất cấp quốc gia, đây là thành tích tốt nhất của toàn tỉnh, làm sao mà thầy giáo không kích động cơ chứ, học sinh mình dạy đạt giải thưởng bất cứ giáo viên nào cũng sẽ vui mừng, học sinh tốt dĩ nhiên thầy cô tốt, nước lên thuyền lên đạo lý này ở đâu cũng như thế. Trần Thiên Nam ngớ người, giải Nhất? Vận dụng toàn bộ công lực chỉ mong đạt giải khuyến khích là tốt rồi, không ngờ tới lại có thể giành giải cao như vậy, chính hắn cũng ngơ người vui mừng, máu nóng trong người bốc lên ôm chầm lấy thầy giáo hô lên.
- Thầy đừng có đùa em?
- Thằng này, chuyện này thầy có thể đùa à ha ha...nhất chắc chắn một trăm phần trăm.
Lần này Trần Thiên Nam thật sự không còn khống chế được mình, đoạt được vinh quang lớn tâm tình không biết vì sao dường như bốc cháy mãnh liệt, hắn lúc này muốn ôm cả thế giới để giải tỏa sự kích động vui mừng của mình, thầy hiệu trưởng dẫn theo mấy thấy cô giáo khác tự mình đi tới cửa lớp thấy Trần Thiên Nam thầy hiệu trưởng trên mặt không che dấu đi nụ cười rạng rỡ.
- Làm tốt lắm.
Trần Thiên Nam nhận được cái ôm của các thầy cô, một hình ảnh vinh quang tràn ngập, đám học sinh lớp khác cũng tò mò mà hóng hớt nhìn một màn, sau khi biết tin Trần Thiên Nam đạt được giải nhất môn Vật Lý trong kỳ thi học sinh giỏi cấp quốc gia, ánh mắt mọi người nhìn hắn đều bằng ánh mắt hâm mộ, tri thức vĩnh viễn là con đường vinh quang nhất.
Sau đó thầy cô giáo cùng Trần Thiên Nam đi xuống phòng hội đồng, các cấp ban ngành mang theo kết quả giải thưởng đến nhà trường đang ở đây, có cả phóng viên trung ương, của tỉnh, lễ trao giải nhất môn Vật Lý diễn ra, sau đó chụp ảnh quay phóng sự về niềm vinh quang của nhà trường. Chị Ánh đạt giải khuyến khích còn hai anh Thắng Trường chưa có giải thưởng, thành tích của Trần Thiên Nam tạo ra bước ngoặt lịch sử cho nhà trường, góp phần vào truyền thống hiếu học của tỉnh nhà...
Sau khi lễ trao giải của các cấp ban ngành, nhà trường tổ chức một buổi lễ trao giải riêng vì bước ngoặt lịch sử trong truyền thống nhà trường, các thầy cô giáo lên phát biểu, Trần Thiên Nam lên bục phát biểu trước toàn thể học sinh và thầy cô, ánh mắt hắn đã lặng lại, niềm vui niềm kích động đã lắng xuống.
- Lời đầu tiên em xin cảm ơn các thầy cô, người lái đò không quản mệt nhọc dạy dỗ chúng em hướng về tương lai tươi sáng...cảm ơn các anh chị, các bạn đã ủng hộ mình trên con đường tiến về phía trước, xin chân thành cảm ơn tất cả mọi người.
"Bốp...bốp...bốp..."
Tiếng vỗ tay rầm rộ vang lên một góc bầu trời, Trần Thiên Nam nhìn những đám mây trắng hé lộ ra bầu trời xanh thẳm, trên gương mặt lộ ra một nụ cười tràn ngập tự tin.
"Bố mẹ ở trên cao có nhìn thấy không? Con trai của bố mẹ nhất định sẽ tỏa sáng giống như những vì sao trên bầu trời kia, bố mẹ hãy yên tâm về con trai của hai người, thằng bé Trần Thiên Nam ngày nào đủ mạnh mẽ để không trốn đi khóc bên cạnh bố mẹ nữa rồi, con trai hai người nhất định sẽ chấp cánh mạnh mẽ bay vào bầu trời cao xanh kia..."