Chương 93: Hưởng Thụ Cảm Giác

Dừng xe đạp lại cả hai đi bộ trên đoạn đường bê tông, hai bên đường những đóa hoa vẫn nở rực muôn màu tỏa sắc, ong bướm thi nhau hút mật, cánh đồng về chiều lộng gió vi vu tiếng sáo diều của đám trẻ con, thấy Trần Thiên Nam đám trẻ con đều chào.
- Anh Nam.
- Ừm, cho anh mượn một cái.
- Đây anh.


Có thằng cu cháu trong họ đưa cho Trần Thiên Nam con diều hình bươm bướm cùng quận dây diều, hắn nhìn sang Loan cười nói.
- Có biết thả không?
Loan lắc đầu biểu thị không biết, Trần Thiên Nam đưa sợi dây diều cho Loan rồi đi lại chỗ con diều đặt từ tế tên mặt đường rồi chạy lại cùng Loan.
- Chạy.


Cả hai chạy đi con diều từ từ bay lên, sau đó nhanh chóng đón gió bay lên cao, Trần Thiên Nam chỉ Loan thả dây diều từ từ, con diều bay càng ngày càng cao khiến cho Loan không khéo nổi dây diều, Trần Thiên Nam nhận lấy dây diều từ trong tay Loan kéo nhẹ nhàng, cánh diều được hắn thả càng ngày càng cao, nhìn cánh diều bay lượn trong gió cả hai chỉ nhìn không nói gì, chơi được một lúc Trần Thiên Nam ném diều trả cho thằng cu cháu, phải hai ba thằng túm lấy kéo diều không nó bị gió cuốn bay mất.


- Chụp ảnh cho tớ.
Loan đi bên cánh đồng lúa chín nhờ Trần Thiên Nam chụp ảnh, hắn chỉ cười lắc đầu con gái đi mười chỗ thì chín chỗ là để chụp ảnh, còn con trai thì ít chụp, lúc trở về đi ngang qua sân bóng các bác các anh trêu.
- Thằng Nam mày bắt cóc đâu con gái nhà ai mà xinh thế? Giới thiệu cho anh.


- Thằng tào lao này, vớ vẩn, cháu dâu tao mày muốn gãy xương à cháu.
- Vào làm trận bóng đã, nay xóm trên thua quá.


Bác Bình đúng là chăm chỉ rèn luyện thể dục thể thao, chẳng thấy bác vắng mặt buổi nào, Trần Thiên Nam dạo gần đây bận rộn nhiều việc chỉ thỉnh thoảng mới đánh, Trần Thiên Nam khẽ nhìn sang Loan như đang muốn hỏi, thấy cái gật đầu của Loan hắn mới nhảy vào sân bóng, mấy bác mấy anh còn trêu không có tiền đồ, chưa chi đã vậy sau này lấy về đi đâu phải xin phép nó đấy.


available on google playdownload on app store


Trần Thiên Nam khởi động người vào sân đã chuyển biến thế cục, hết hai hiệp thi đấu Trần Thiên Nam liền chào mấy bác mấy anh ra về.
- Cậu hình như cái gì cũng giỏi á, đánh bóng ghê thật.
- Không có, tớ không có lừa gạt tình cảm giỏi.
- Thật? Tớ nghe Anh Thư kể lúc cấp hai cậu còn thích..."


- Khụ...khụ...đừng nghe con bé nói bậy bạ.
Trần Thiên Nam ngồi sau đổi vị trí lái xe cho Loan, đây là cô nàng tự muốn hắn không ép, đạp mãi mới có thể làm chiếc xe di chuyện, Loan phồng má nói.
- Cậu nặng như con lợn.


Hắn chỉ cười thưởng thức cái cảm giác nhàn nhã ngồi sau này, đúng lúc bên cạnh phi tới chiếc Sh màu đen, trên xe là một thằng ăn mặc một cây trắng áo trắng, quần trắng, giày trắng, đầu tóc để theo phong cách Khá Bảnh, đi qua liếc nhìn Loan không không phóng xe đi mà đi song song.


- Thằng Nam à, kiếm đâu em gái xinh thế, giới thiệu cho anh.


Trần Thiên Nam nhìn đối phương ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét, thằng này là thanh niên trong làng thuộc dạng con nhà giàu, ăn chơi lêu lổng, gái gú đánh nhau suốt ngày, trước có tí rượu trong người gặp Trần Thiên Nam muốn bắt nạt tát hắn, bị Trần Thiên Nam đấm cho rụng hai cái răng hàm, lần đó là thằng Dậu rách này cắn càn mấy ông anh trong làng cũng ngứa mắt lao vào tẩn tiếp, thằng Dậu nằm viện đâu nửa tháng không dám ho he thêm, từ đó mấy anh em nhà thằng Dậu này cứ rình muốn ăn Trần Thiên Nam nhưng chưa ăn được lần nào.


- Kiếm chuyện à?
Giọng nói Trần Thiên Nam đã lạnh đi, thằng này lớn tuổi hơn nhưng sống không ra gì Trần Thiên Nam không muốn tôn trọng làm cái gì, đã xác định có thù với nhau cần gì phải nhẹ nhàng.
- Em gái cho anh làm quen, đi gì với cái thằng mồ côi ch.ết bố ch.ết mẹ này.


Loan cau mày nhìn đối phương không trả thời, Trần Thiên Nam ở phía sau gương mặt đã lạnh xuống, thằng mồ côi, đã dám động đến bố mẹ hắn thì phải chịu hậu quả, niệm lực liền động vào tay ga xe đối phương, chỉnh lại tay lái hướng thẳng về phía cái mương nước thải ven đường.


"Vèo...ầm...ục...ục..."
Cả người cả xe thằng Dậu lao xuống mương nước thải mặt cắm xuống bùn toàn thân lấm lem vùng vẫy bên trong, Trần Thiên Nam cười nhạt nói.
- Ấy anh Dậu, lời nói có mùi muốn phóng xe xuống mương nước thải để lẫn át đi khoang miệng à, kinh thật.


Thằng Dậu toàn thân là bùn vàng bùn đen ngơ ngác không biết tại sao mình lại tự nhiên vít ga đâm xuống mương, thậm chí trong mồm phun ra phè phè bùn thải, một mùi khó ngửi chuyền ra Trần Thiên Nam thúc dục Loan rời đi, trong lòng hả dạ không thôi, nó dám động đến bố mẹ, Trần Thiên Nam không thiến thằng Dậu là may cho nó rồi.


- Hả dạ, tớ muốn đấm thằng kia mấy cái vào mặt, nhìn phát ghét.
- Con gái con đứa ngoan hiền đi nào, đánh đấm ai nó dám lấy?
- Lấy cậu.
- Ha ha tớ sợ bị bạo lực gia đình.


Trần Thiên Nam ở phía sau cười không ngậm được mồm, hai người trở về nấu cơm tối, Trần Thiên Nam nghe ông bảo câu cá chép lên om dưa, liền mang hai cái cần câu từ sau nhà ra móc mồi đưa cho Loan một cái, hai người ngồi trên cầu ao thò chân xuống mà quấy nước chơi đùa mặc kệ có cá ăn không, ở trên nhà ông Long nhìn Trần Bá Hùng cười híp cả mắt nói.


- Ha ha anh Hùng, anh em mình có thể trở thành thông gia cũng nên.
Trần Bá Hùng cũng gật đầu cười cười nói.


- Chỉ hi vọng là thế, bọn trẻ bây giờ yêu đương không giống anh em mình ngày xưa, yêu ai là cưới người đó, bọn trẻ bây giờ yêu người này rồi có thể sẽ cưới người khác, ở hai chữ duyên phận.


Câu một hồi cá cắn câu cần của Loan, hai người hì hục kéo cần lên được một con cá chép khoảng 3 kg, Trần Thiên Nam mang vào trong bếp làm thịt cá, còn Loan cùng bà nội vui vẻ trò chuyện nấu cơm tối, sau đó Trần Thiên Nam phóng ra chợ mua ít rau dưa, thịt ba chỉ...Loan tắm xong mặc một bộ đồ ngủ dài màu hồng in hình con lợn béo hồng, nhìn rất cu te, Trần Thiên Nam phải liếc mắt thêm mấy lần rồi mới đi tắm rửa, dọn cơm nước lên nhà ông nội gọi thêm bác Thắng, anh Trường xuống, mấy ông con bác cháu say xưa vừa ăn vừa nói chuyện.


Dọn dẹp xong xuôi anh Trường lại rủ Trần Thiên Nam.
- Mang em dâu đi chơi bi a.
Trần Thiên Nam lấc đầu nói.
- Thôi anh, Loan mệt chiều đi xe xuống đây lát đi ngủ sớm.
Anh Trường đột nhiên ngó nhìn xung quanh rồi kéo Trần Thiên Nam lại nói nhỏ.


- Mày làm gì con gái người ta chưa? Đừng để thằng khác nó nhảy vào đấy.
- Thằng nào nhảy em thiến thằng đấy.


Trần Thiên Nam cười khinh thường đẩy ông anh ra, hỏi toàn mấy chuyện bậy bạ, hỏng hết tư tưởng rồi. Anh Trường rủ rê không thành sau đó lấy xe chở bố cùng chú Hà lái xe của ông Long sang bên đấy ngủ, bên này hết phòng rồi, ông Long cùng ông bà nội nói chuyện ngoài bàn ghế đá, Trần Thiên Nam ngồi ngơ ra không biết phải làm gì nữa, bình thường là chui vào phòng không học thì nghịch máy tính, hôm nay có Loan ở đây cứ chui vào phòng là không ổn.


- Làm gì á mà ngơ ra vậy chàng trai.
Loan cười hì hì nhìn Trần Thiên Nam mặt ngơ như bò đái trêu chọc một câu, hắn nhún vai nói.
- Cậu ngủ phòng con bé Anh Thư hay chị em Thương Thảo, ba đứa xuống Việt Trì chơi rồi.
Loan không nói gì mà đi tới cửa phòng hắn chỉ chỉ vào.


- Ngủ đây không được à?


Dĩ nhiên là được, nhưng mà Trần Thiên Nam nào có dám gật, ông bà nội thì không nói, nhưng ông Long không cạo trọc đầu hắn mới là lạ, dám bậy bạ với cháu gái ông, làm gì có quả ngọt. Loan vào trong phòng bật máy tính lên tìm kiếm một hồi thấy có trò chơi mới liền mở lên chơi, Trần Thiên Nam thì xuống bếp lấy ít đồ ăn vặt mà con bé Anh Thư mua mang vào phòng, cửa phòng không đóng mở toang ra, sợ ông bà hiểu lầm hai đứa trẻ trong phòng đóng cửa làm loạn thì ch.ết.


- Ăn không?
- Có có, cho tớ một miếng, bón cho tớ, đang dở tay bỏ ra thua mất.






Truyện liên quan