Chương 94: Xác Định Mối Quan Hệ
Chơi chán Loan sang phòng con bé Anh Thư đi ngủ, Trần Thiên Nam cũng đóng cửa phòng mình nhảy lên giường đắp chăn đi ngủ, hôm nay lười vì thế không tiến vào không gian mô phỏng. Sáng hôm sau ông bà nội đi xe cùng ông Long nói là đi gặp mấy người bạn chiến đấu xưa, để mặc hai cháu ở nhà muốn làm gì thì làm, Trần Thiên Nam gãi gãi mũi không thôi.
- Đi đền Hùng, rồi tối xuống thành phố Việt Trì xem pháo hoa nhá?
- Ok, Nam đi đâu mình đi đấy.
Cả hai đi thay quần áo, Trần Thiên Nam mặc quần bò xanh rách, chân đeo đôi Nike trắng, áo polo cộc tay trắng, đeo cái túi chéo xong trang phục đi chơi, ra ngoài đợi Loan, thấy Loan đi ra đã thay xong một bộ nhẹ nhàng, quần bò áo phông màu trắng, chân đeo một đối Nike giống hắn, đầu đội mũ lưỡi chai trắng nhìn rất đáng yêu.
- Đi thôi công chúa.
- Dạ.
Nghe Loan ngoan ngoãn dạ một tiếng Trần Thiên Nam trong lòng muốn tan chảy, lấy xe ra phóng ra chợ xã vứt xe nhà thằng bạn rồi bắt xe khách đi đền Hùng, chỉ hơn một tiếng cả hai đã có mặt ở cổng đền Hùng.
"Dù ai đi ngược về xuôi, nhớ ngày giỗ tổ mồng mười tháng ba."
Khách du lịch hướng về cội người tưởng nhớ các vị Hùng Vương, người người đông đúc ở khắp mọi miền tụ về, Trần Thiên Nam dơ tay ra Loan tự động nắm lấy tay hắn, cả hai chỉ cười không nói tay trong tay đi về phía cổng đền, chụp ảnh.
- Hai đứa đẹp đôi quá.
Trần Thiên Nam nhờ một cô chụp ảnh hộ hắn cùng Loan ở cổng đền, xong hắn cảm ơn thì cô khen hai đứa chỉ biết cười, nắm tay Loan đi vào bên trong đền ngắm cảnh khắp nơi, đột nhiên có tiếng kêu như dã thú quen thuộc.
- Chúng mày ơi thằng cờ hó Nam, nó đi với người yêu kìa, còn dấu anh em.
Một đám lao tới chỗ Trần Thiên Nam ánh mắt tỏa sáng nhìn Loan chào hỏi.
- Chị dâu.
- Chị dâu còn xinh hơn cả hoa hậu, Nam số chó thật chẳng bù cho tao hu hu...
Mấy thằng cô đơn thâm niên như thằng Lân, Quang, Tú cận, thằng Chung đi với nhau, mấy thằng lần đầu nhìn thấy Loan liền kinh động như gặp tiên nữ trên trời, Trần Thiên Nam gạt phăng mấy thằng bạn ra.
- Tránh xa ra đừng có nhận quen biết...
Đừng có đùa, bốn cái bóng đèn cản trở này hắn phải cắt điện hết, để chúng nó ảnh hưởng tới khung cảnh hai người giữa hắn và Loan là hỏng hết, đám thằng Lân cười ti tiện bám lấy dai như đỉa, cuối cùng dưới ánh mắt chịu thiệt chốt kèo bốn thằng mới tha.
- Bạn của Nam vui tính thật.
- Có sao? Phiền ch.ết đi được thì có, à bạn Loan thì sao?
- Bình thường, quen biết chào hỏi nhau thôi, không thân ai.
Trần Thiên Nam chuyển chủ đề, hắn biết Loan cư xử với người khác không giống với hắn, cái mặt cứ lạnh tanh ra ai dám lại gần, nắm chặt bàn tay ấm áp mềm mại kéo đi lên đền thượng dâng hương, cả hai đi một vòng khắp nơi chụp ảnh cùng nhau, ăn uống nghỉ ngơi rồi chiều bắt xe taxi xuống thành phố Việt Trì chơi, công viên Văn Lang nơi tổ chức buổi bắn pháo hoa tối nay từ chiều đã rất nhiều người, có những gian hàng bán đồ lưu niệm, tổ chức trò chơi, Loan kéo kéo Trần Thiên Nam chỉ chỉ vào chỗ ném phi tiêu bóng bay.
- Ném bóng lấy con lợn hồng kia đi Nam, nhìn mặt nó rất giống cậu.
Trần Thiên Nam đen mặt, giống? Giống thế quái nào được, hắn rõ ràng đẹp trai làm sao con lợn kia có thể so sánh cơ chứ, Loan nhìn mặt Trần Thiên Nam thì cười vui vẻ kéo hắn đi.
- Ném bóng đi cháu, mười tiêu trúng gấu bông to, bảy tiêu lấy gấu bông nhỏ, một tiêu được cái còi.
- Cho cháu hai mươi tiêu.
Loan dứt khoát lấy tiền trả cho hai mươi tiêu rồi đưa Trần Thiên Nam mười cái, Loan cầm mười cái ném trước, những người xung quanh thấy gái xinh ném bóng liền mang theo ánh mắt chú ý, Loan cắn môi bắt đầu phi, Trần Thiên Nam nhìn mà vỗ chán muốn phá lên cười, mười cái chẳng trúng lấy một cái, bác bán hàng cũng cười lớn tặng cho Loan một cái còi khiến cô nàng mặt phụng phịu.
- Cho cháu thêm mười cái nữa.
- Đây cháu.
Thành tích lần thứ hai tốt hơn lần đầu trúng bóng bay làm vỡ ba quả, lấy thêm được một cái còi, Trần Thiên Nam nhìn ánh mắt u oán của Loan nhìn mình thì gãi gãi mũi, sao cứ cảm giác người tồi tệ là hắn chứ không phải bản thân Loan nhỉ? Đúng là con gái thật khó hiểu.
- Em gái thích cái gì để anh ném cho.
Một anh đẹp trai không nhịn được nhảy vào muốn lấy le với Loan, Trần Thiên Nam nhún vai chẳng thèm để ý, Loan cũng không nhìn lấy một cái, anh đẹp trai kia gương mặt có chút xấu hổ đã nhận tiêu trong đành phải ném, Trần Thiên Nam nghiêng đầu cười nhạt, niệm lực điều động làm quỹ đạo phi tiêu cái thì trượt, cái thì cắm trúng thanh gỗ toàn bộ đều trượt, đám hóng hớt ở bên ngoài cười chế giễu khiến cho anh đẹp trai gương mặt đỏ bừng quay người cùng bạn rời đi.
- Tớ muốn con lợn đó.
Loan cầm tay hắn lắc lắc làm nũng, hắn gật đầu nói.
- Được rồi, tớ ném.
Trần Thiên Nam đi cầm mười cái phi tiêu trong tay tung tung từng cái một cảm nhận quỹ đạo bay của từng cái, phi tiêu này do ba cái lông gà buộc vào một cái đinh sắt dài 7 phân, người làm cố ý buộc lông gà lệch để cho quỹ đạo của phi tiêu không thẳng, đây cũng là chiêu trò làm ăn, Trần Thiên Nam tung tung cả mười cái nhẹ nhàng nắm trong tay, với việc ném đá liên tục ở hang động ném bình thường đối với hắn không khó, nhưng ở trước mặt Loan hắn dĩ nhiên không làm mấy chuyện bình thường.
"Vèo...vèo...vèo..."
Trần Thiên Nam vung cả mười cái đồng thời ném ra, trên giá để bóng bay lập tức có một dấu X xuất hiện bóng tay vỡ tan, mười quả vỡ tung, người đứng xem há hốc cả mồm rồi không ai biết là ai vỗ tay trước, kéo theo người sau vỗ tay theo, nhìn một màn vừa rồi giống như là đang làm ảo thuật.
- Oa, cậu là số 1.
Loan vui vẻ cười tít cả mắt kiếng chân lên hôn lên má Trần Thiên Nam một cái rồi chạy lại chỗ gấu bông ôm lấy con lợn hồng, hắn thì cười không ngậm được mồm vì hành động của Loan vừa rồi, ôm gấu xong mặt Loan cũng đỏ bừng vì hành động vừa nãy của mình trước mặt nhiều người, Trần Thiên Nam chủ động nắm tay Loan kéo đi chỗ khác.
- Này tớ không có dễ dãi đâu nhé? Phải trả lại chuyện vừa nãy.
Loan cười khanh khách tránh né Trần Thiên Nam, cắn cắn môi lườm hắn nói.
- Mơ đi đồ con lợn háo sắc.
Trần Thiên Nam thở dài muốn hỏi công bằng ở đâu? Bình đẳng nam nữ ở đâu? Vừa nãy hắn là người bị hại, quay đi quay lại biến thành đồ con lợn háo sắc, đúng là phận trai mười hai bến nước. Trời về tối càng có nhiều người tụ tập về công viên Văn Lang chỗ xung quanh cầu Vàng, nơi tổ chức bắn pháo hoa, Trần Thiên Nam lúc này là người ôm con lợn anh em mà Loan nói giống hắn trong ngực, một bên Loan kéo kéo tay hắn đi mua kem ốc bán rong, Trần Thiên Nam cùng Loan nhận được rất nhiều ánh mắt của mọi người, nam cao ráo đẹp trai, nữ xinh đẹp khí chất, hai người được rất nhiều cô chú khen đẹp đôi, cả hai chỉ cười nhìn nhau.
- Chị Loan, ở bên này.
Đi lượn khắp nơi lại gặp đám Thương Thảo cùng con bé Anh Thư, Trần Thiên Nam liếc nhìn đám thằng Lân cũng ở một cùng một chỗ, Tuyết và Nga cũng có mặt ở trong đám, hai người đều nhìn Loan cùng Trần Thiên Nam tay trong tay ánh mắt cả hai toát lên vẻ mất mát, chào hỏi một đám người nói chuyện vui vẻ rồi thi nhau chụp ảnh, Trần Thiên Nam đứng ôm con lợn hồng người anh em của hắn mà nhìn...
"Bùm...bùm...bùm..."
Những chùm pháo hoa đầu tiên nổ tung trên bầu trời lộ ra sự xinh đẹp làm những người xem bên dưới ồ lên vui vẻ, thích thú ngắm nhìn, Loan tựa sát bên người Trần Thiên Nam quay sang nhìn hắn cười một cái thật tươi rồi lại quay đi nhìn pháo hoa, Trần Thiên Nam cũng cười, sự thay đổi trong mấy tháng tựa như một giấc mơ, ban ngày vui vẻ làm việc học tập, tối về có người cùng mình chia sẻ buồn vui, cuộc sống như vậy xem như là đầy đủ.
- Có chuyện nghiêm túc muốn nói với Loan.
- Hả? Tớ nghe này.
Trần Thiên Nam ghé sát tai Loan nói.
- Tớ sẽ trao trái tim của tớ cho cậu giữ, cậu có đồng ý làm người trông giữ trái tim của tớ không?
- Gật gật.
Nguyễn Đặng Kiều Loan cười tươi đối diện với ánh mắt của Trần Thiên Nam gật đầu hai cái, hắn cười, cả hai nhìn nhau xác định một mối quan hệ chính thức, hắn không muốn chờ, hắn đã xác định được tình cảm chân chính của mình...Ở phía xa xa có hai ánh mắt u buồn nhìn hai người, cùng tiếng thở dài ánh mắt hoen đỏ.