Chương 95: Khóa Huấn Luyện Đặc Biệt
Giữa tháng 5 thi xong học kỳ hai, cả đám học sinh chán nản nằm dài trên bàn, bên ngoài cửa sổ tiếng ve kêu inh ỏi báo hiệu mùa Hè, còn mấy ngày nữa chính thức bước vào ba tháng nghỉ hè, một năm học nhanh chóng kết thúc, tháng chín đi học trở lại đã bước chân vào cánh cửa lớp 11, thời gian bỡ ngỡ ban đầu đã trôi qua, sang năm những người ngồi đây đã trở thành học sinh cũ chuẩn bị chào đón lứa học sinh mới, những anh chị lớp 12 vẫn bận rộn ôn tập cho kỳ thi tốt nghiệp THPT đầy khốc liệt, cố gắng học hành đạt được nguyện vọng bước vào trường đại học mà mình đã chọn.
Trần Thiên Nam đã bốc hơi khỏi lớp từ mấy hôm trước, thầy cô giáo không hỏi, đám học sinh chỉ thắc mắc chẳng ai biết hắn vì sao biến mất, ngay cả đám bạn thân của Trần Thiên Nam cũng không biết được, Loan cũng chỉ nhận được một tin nhắn từ hắn sau đó liền biến mất, đến ngay cả Anh Thư cũng không biết anh trai đi đâu, người biết chỉ có Trần Bá Hùng, nhưng ông không nói ra chẳng ai biết được.
Lúc này Trần Thiên Nam đúng trên người một bộ đồ được dẫn vào một địa điểm bí mật, không điện thoại, không đồ cá nhân, chỉ duy nhất bộ đồ trên người bước vào trong sau lớp kiểm tra, ánh mắt hắn lóe lên tia sáng chờ đợi, mấy hôm trước ông Long nói cho hắn sẽ được tham gia một khóa huấn luyện với tư cách ngoài biên chế, còn vì sao lấy được khóa huấn luyện này ông Long không nói cho Trần Thiên Nam, chỉ bảo hắn học tập rèn luyện hết mình.
- Thay quần áo vào, cậu có 3 phút.
Trần Thiên Nam nhận quần áo một bộ quân phục tác chiến đủ từ quần áo cho tới giày tất, quả đầu của hắn lúc này đã biến thành quả đầu lính thủy đánh bộ khét lẹt, thay xong quần áo Trần Thiên Nam không khỏi cảm thán, nhanh chóng đi ra ngoài, đi theo người dẫn đường, Trần Thiên Nam được dẫn tới khu tập chung hơn hai mươi người lính, ai nấy đều cao ráo đô con, ánh mắt người nào người nấy sắc lạnh, từ người mơ hồ tỏa ra khí chất người lính thiết huyết.
"Tinh binh, toàn là những tinh anh."
Hắn thầm nghĩ trong đầu, người dẫn hắn tới đã dơ tay chào.
- Báo cáo.
- Nói.
- Thành viên dự bị đã tới, hết.
- Tốt, cậu trở về đi.
Trần Thiên Nam cảm nhận được ánh mắt đánh giá của gần ba mươi người có mặt ở đây thì nghiêm túc đứng im, ngoài đứng im ra hắn chẳng biết làm gì cả. Chỉ huy Hưởng được một người lính phía sau đưa cho một số giấy tờ hồ sơ, lật xem rồi nhìn Trần Thiên Nam, trong ánh mắt hiếu kì nồng đậm, một người trẻ tuổi còn đang là học sinh ngồi trên ghế nhà trường, các thủ trưởng không biết đang làm gì lại đưa dư ra một suất dự bị khóa huấn luyện đặc biệt của đội đặc chiến Lạc Hồng cho cậu nhóc.
- Trần Thiên Nam.
- Có.
Trần Thiên Nam nghiêm nghị đứng hô lên, ánh mắt chỉ huy Hưởng hơi nheo lại nói.
- Nguyễn Thanh Hiền.
- Có.
- Hai cậu thi đấu giao lưu.
Trần Thiên Nam ngẩn ra, vừa tới đã bị người ta gọi người đánh, quả nhiên khóa huấn luyện này không có đơn giản, nơi này toàn tinh anh, chỉ nhìn qua thôi hắn đã biết người ở đây không phải dạng vừa, còn có cả hai người là nữ cắt tóc ngắn hắn nhìn mãi mới nhận ra. Ánh mắt những người khác cũng lộ ra vẻ chờ mong, nơi này tụ tập toàn tinh anh trong toàn quân mới được hai mươi bảy người, những người khác đều là dùng thực lực để tham gia khóa huấn luyện này, sau đó tất cả đều sẽ trở thành người của đội đặc chiến Lạc Hồng, đến đây mới biết có một xuất dự bị được chỉ định làm cho những người này trong lòng dĩ nhiên xem thường, muốn xem thực lực đối phương.
Nguyễn Thanh Hiền được chỉ huy gọi lên thi đấu vẻ mặt lạnh nhạt cười gằn nhìn người dự bị, cả hai bước lên phía trước, Trần Thiên Nam im lặng chỉ nhìn không tỏ bất cứ thái độ nào.
- Bắt đầu.
Nguyễn Thanh Hiền cười.
- Tôi cho cậu đánh tôi ba chiêu trước.
- Vậy không khách khí.
Trần Thiên Nam không khách khí lao lên sử dụng Nam Sơn Quyền Pháp tung chiêu, Nguyễn Thanh Hiền né được hai chiêu đầu chiêu thứ ba bị một quyền trúng ngực lùi về sau, những người khác ánh mắt sáng lên, Nguyễn Thanh Hiền cảm nhận được sức lực đối phương con mắt nheo lại.
- Con nhà tông nha, võ nghệ rất được.
Nói xong không nhường liền lao tới cả hai người quấn lấy nhau, chân tay đánh liên tục, Trần Thiên Nam vừa đánh vừa áng chừng thực lực đối phương, nếu để đánh lấy mạng người hắn đảm bảo có thể giết đối phương, còn đánh giao lưu phân thắng thua kết quả chưa thể biết, cả hai quấn lấy nhau ăn miếng trả miếng, tất cả đều nhìn ra xuất dự bị này không dễ nhai, gương mặt Nguyễn Thanh Hiền trầm xuống dùng liên hoàn chiêu muốn hạ gục đối phương, nhưng đòn đánh tới mạnh mẽ bao nhiêu lại cảm giác như đánh vào đống bông mềm, đòn đánh bị đối phương hóa giải nhẹ nhàng.
Trần Thiên Nam trong lòng cũng kêu khổ không thôi, sức đánh của đối phương mạnh mẽ, nhìn hắn nhẹ nhàng đón đỡ nhưng mà tay đã có chút cảm giác đau nhức, quả nhiên tinh anh trong quân đội không phải hạng thường có thể so, đây là đối thủ mạnh mẽ nhất mà hắn từng đánh bằng võ thuật.
- Dừng lại.
Chỉ huy Hưởng lên tiếng cả hai người liền dừng lại, ánh mắt của Nguyễn Thanh Hiền nhìn đối phương cảm giác là lạ, Trần Thiên Nam không để ý nhiều quay sang nhìn người vừa ra lệnh, người này hẳn là chỉ huy ở đây gương mặt nghiêm nghị rắn rỏi, ánh mắt sắc bén.
- Trình độ võ thuật hợp cách, để tôi xem trình độ bắn súng của cậu.
- Anh Hưởng...
Người trợ lý phía sau muốn tiến lên nhắc nhở, bị chỉ huy Hưởng gạt đi, người trợ lý bất đắc dĩ nghiêng đầu ra lệnh cho hạ cấp đi chuẩn bị, một lúc sau hai khẩu súng lục tháo tanh bành được mang lên, có cả đạn.
- Hà Thanh Huyền.
- Có.
- Hai người thi đấu lắp súng, bắn mục tiêu.
Trần Thiên Nam nhìn sang là một người trong hai người phụ nữ duy nhất ở đây tiến lên, hắn chuyển ánh mắt tới những bộ phận súng bị tháo rời để ở bàn, cái này là đang làm khó hắn đây mà? Trần Thiên Nam không biết mình có nên thể hiện hay không, súng hắn lắp được, bắn cũng bắn được, nhưng mà những người này không nghi ngờ gì đấy chứ? Hắn nghĩ nghĩ một hồi quyết định làm, có điều tr.a cũng không được gì, đổ cho tài năng thế là xong, còn về phần có điều tr.a ra chuyện gì không hắn không lo, có ông Long còn đó hẳn là ông không đẩy hắn vào chỗ nguy hiểm.
Chỉ huy Hưởng nhìn sang Trần Thiên Nam.
- Cậu làm được hay không? không làm được thì ở đâu quay về nơi đó, chỗ này không phải chỗ để cậu đi chơi.
Trần Thiên Nam cắn răng, đây là muốn ép hắn trở về nhà, hiếm lắm mới có cơ hội tiếp xúc với kiến thức thực tế mới, hắn làm sao có thể bỏ qua, hắn gật đầu trả lời.
- Báo cáo tôi làm được.
Những người khác cũng nhìn ra, đây là đang muốn làm khó Trần Thiên Nam, xuất dự bị này không được chỉ huy đón nhận, phía sau thao tác nhưng người quản lý trực tiếp có lý do để đuổi người, những lãnh đạo kia muốn nói cũng không thể nói được gì, Trần Thiên Nam không biết ở phía sau có người thao tác chủ ý thử thách làm khó hắn, trả lời xong liền đứng im chờ đợi.
Hai người bước vào chỗ chuẩn bị đứng trước bàn nơi để hai khẩu súng lục tháo tung, Trần Thiên Nam đánh giá qua súng hắn nhận ra là súng ngắn K14 được phát triển cải tiến dựa trên súng ngắn K54, được trang bị mười ba viên đạn, những bộ phận khác không có gì khác biệt quá lớn với nguyên bản súng lục K54, khác biệt lớn là băng đạn hai dãy.
- Bắt đầu.
Trần Thiên Nam tay nhanh thoăn thoắt một loại động tác chuyên nghiệp, lắp súng xong nhét băng đạn kéo chốt an toàn, ngắm bắn bia đã được chuẩn bị, một loại thao tác nhanh gọn chuẩn chỉ.
"Pằng."
Viên đạn đầu tiên bắn ra Trần Thiên Nam cảm nhận độ giật của súng, phương hướng giác quan, sau một giây liền bóp cò liên tục hết băng đạn về phía bia ngắm, bắn xong thả súng xuống mặt bàn.
- Trâu bò.
- Tên nhóc này ở đâu chui ra đấy?
- Huyền tốc độ lắp súng chậm hơn đối phương mấy giây, kết quả không biết như thế nào nữa?
-...
- Tất cả im lặng.