Chương 97: Huấn Luyện Trở Về
Thế giới đang dần dần thay đổi một cách mạnh mẽ, cuộc cách mạng năng lượng vũ trụ chính thức bước lên vũ đài, các ngành ô tô truyền thống xăng dầu đã có chuyển biến, từ từ chuyển sang chế tạo ô tô năng lượng vũ trụ, chỉ cần một thanh nhỏ năng lượng có thể để xe sử dụng gần như cả đời, kết quả chỉ cần nghĩ thôi cũng biết được sự chuyển biến mạnh mẽ này ảnh hưởng tới toàn bộ thế giới.
Các tập đoàn dầu mỏ muốn giữ vị thế độc tôn của mình đã và đang ngăn cản cật lực bước chân của sự thay đổi, những cuộc ám sát nhân viên cao cấp của các công ty, tổ chức, liên quan tới việc nghiên cứu, năng lượng vũ trụ tia S. Cuộc chiến khai mạc cho tân thế lực và những gã khổng lồ quét qua toàn bộ hành tinh, làm rung chuyển cả nền chính trị lẫn kinh tế, cuộc chiến năng lượng này được giới chuyên gia phân tích gọi bằng "Cuộc chiến của những kẻ cản bước thời đại."
- Gia tộc dầu mỏ lớn nhất vùng trung đông trong một đêm biến mất, một cuộc thảm sát diễn ra mạnh mẽ, liệu ai là kẻ đứng sau chuyện này...
Những tin tức ch.ết chóc của những vị nắm giữ tập đoàn khổng lồ về mảng dầu mỏ làm cho tất cả thế giới quan tâm, những gã khổng lồ cản bước tiến của thời đại không thể ngăn cản bước tiến mạnh mẽ, trở thành bước đệm cho cuộc cách mạng thời đại mới...
Sau khi máy bay hạ cánh ở một sân bay quân sự của Liên Bang Nga, tất cả mọi người di chuyển xuống được hai chiếc xe đen đón đi di chuyển một lúc lâu, không biết đây là nơi nào bọn họ được dẫn vào một khu căn cứ quân sự nghiêm ngặt, hai mươi tám người xuống xe nhìn thấy chỉ huy Hưởng đã đứng ở đây, theo bên cạnh còn có sĩ quan cao cấp của quân đội Nga.
- Chào các bạn tới căn cứ huấn luyện Masow.
Đối phương nói tiếng Nga cả đám mặt ngu ra không hiểu, sau đó có người phiên dịch, hai bên trao đổi sắp xếp chỗ ở, Trần Thiên Nam được xếp vào ở cùng ba người khác, hai mươi tám người được chia thành 7 đội, mỗi đội bốn người.
- Tôi tên Thành.
- Tôi tên Hòa.
- Tôi tên Hưng.
- Tôi tên Nam.
Bốn người giới thiệu tên với nhau một thoáng coi như làm quen người cùng phòng, sau đó không ai nói gì thêm, ai mà biết được chỗ ở có thiết bị nghe lén hay không? Tốt nhất không nên nói nhiều chuyện, cả bốn gật đầu với nhau theo sự căn dặn trước nghỉ ngơi một ngày, hôm sau tập chung ở một nơi bắt đầu tiến hành kiểm tra, đào tạo, Trần Thiên Nam kiến thức kém hơn những người khác, buổi đào tạo được Trần Thiên Nam vận dụng cả hệ thống ghi chép lại không bỏ qua một chữ.
- Bắt đầu.
Cuộc huấn luyện địa ngục bắt đầu diễn ra, Trần Thiên Nam không ngờ tới bản thân mình lại trải qua những huấn luyện khốc liệt nhất thế giới như vậy, hắn thậm chí còn chẳng có tâm lý chuẩn bị, kĩ năng cơ bản cũng kém hơn những người khác, toàn huấn luyện những thứ mà lần đầu hắn được làm, bất quá với tố chất thân thể đang tiến hóa của mình Trần Thiên Nam cùng ý chí được ông nội hun đúc từ nhỏ, hắn cứng rắn vượt qua mọi thử thách. Đối chiến, bắn súng ngắn, súng trường tấn công, súng bắn tỉa, đột kích khủng bố, tấn công vào giải cứu con tin...vác một cây gỗ to trên vai cứng rắn hành quân chặng đường dài, ngâm mình trong nước biển nhiều giờ...
Ba tháng huấn luyện kết thúc, Trần Thiên Nam trở về một mình máy bay xuống sân bay Nội Bài, từ sảnh chính một người bước ra kéo theo không ít ánh mắt của mọi người, một thanh niên cao 1m80 đầu tóc ngắn kiểu lính thủy đánh bộ, gương mặt góc cạnh thiết huyết lạnh lùng, dáng đi vững vàng chắc chắn, cả người toát lên khí chất mạnh mẽ lạnh lùng.
- Cuối cùng đã về.
Trần Thiên Nam cười khổ lắc đầu đi ra bên ngoài bắt xe taxi, hắn không biết vì cái gì mình lại có thể hoàn thành ba tháng huấn luyện như kiểu địa ngục kia, mà không phải là bị gãy cánh nửa đường, thật sự là một cơn ác mộng đối với một học sinh như hắn, nghĩ lại vẫn còn thấy kinh khủng, trong số 28 người tham gia, có ba người vì không hoàn thành được huấn luyện địa ngục kia đã trở về, mất đi tư cách tham gia đội đặc chiến Lạc Hồng, còn Trần Thiên Nam hoàn thành liền trở về theo diện du lịch, giấy tờ đầy đủ đã được chuẩn bị trước, thân phân tuyệt đối bảo mật.
- Đến nơi rồi cháu.
- Chú chờ cháu một lát, cháu mất hết đồ đạc tiền bạc, để cháu gọi người ra đón.
Trần Thiên Nam gãi gãi mũi tính mượn điện thoại chú tài xế gọi nhưng mà có chút ngại nên đành đi ra bên ngoài nhờ được một bạn trẻ, mượn được điện thoại gọi.
- Alo có phải cô là Nguyện Đặng Kiều Loan đúng không? Ra chỗ địa chỉ *** có người quen muốn gặp.
Trả điện thoại cho bạn nữ vừa mượn điện thoại, bạn nữ kia không đi ngay mà cười cười nhìn hắn nói.
- Anh cho em xin nick facebook làm quen được không?
- Ách.
Trần Thiên Nam muốn từ chối, nhưng nghĩ lại dù sao cũng vừa mượn người ta điện thoại đành nhập nick của mình vào, thấy ảnh Trần Thiên Nam có người yêu bạn nữ kia hơi thất vọng vẫy tay chào, hắn cảm ơn đối phương rồi đứng chờ.
- Đi đứng kiểu gì lại mất hết đồ thế cháu?
Chú tài xế lên tiếng hỏi, Trần Thiên Nam gãi gãi đầu lời nói dối này phải nói cho chọn rồi, đành nói tiếp.
- Cháu bị móc túi mất cả điện thoại lẫn ví tiền ở sân bay.
-Ừ, dạo này móc túi lộng hành thật.
Chờ mười phút thì Trần Thiên Nam cũng thấy bóng dáng của Kiều Loan, hắn vẫy vẫy tay hướng phía bên đó gọi.
- Loan ơi.
Loan đi về phía bên này Trần Thiên Nam dơ tay muốn ôm đối phương, nhưng lại nhận được cái giật lùi về sau cảnh giác nói.
- Cậu là ai? Định làm cái gì có tin tôi báo công an không?
Trần Thiên Nam gương mặt nhăn như quả táo tàu.
- Này đừng có bảo tớ vừa đi ba tháng, cậu đã có thằng khác rồi đấy nhé.
Kiều Loan nhìn nụ cười kia, gương mặt quen thuộc đã thêm phần góc cạnh, cao lên không ít không nhịn được cười rồi mới lao tới ôm lấy Trần Thiên Nam ở trong ngực hắn nói nhỏ.
- Hứ, cho cậu chút đau khổ, đi một mạch chẳng thèm liên lạc.
Trần Thiên Nam ôm chặt lấy Loan trong lòng, ba tháng thời gian đối với hắn thật sự là dài, ở trong cái môi trường kia thời gian dường như chậm đi không ít, hắn chưa từng nghĩ tới mình sẽ nhớ Loan đến mức nôn nóng trong lòng như vậy.
- Khụ...khụ...trước hết có thể trả tiền taxi hộ tớ được không?
Trần Thiên Nam nhìn ánh mắt u oán của chú tài xế đang nhìn mình khẽ ho khan nói nhỏ vào tai Loan, dãy khỏi ngực Trần Thiên Nam thoát ra, Loan bĩu bĩu môi rồi dơ điện thoại quét QR trả tiền cho chú tài xế.
- Làm gì còn mỗi người á?
- Bị người ta bắt cóc, may mắn còn về được với Loan.
Nhìn Loan mặc quần đùi ngắn, áo phông in hình con lợn, tóc dài đen thả tự do, Trần Thiên Nam đi lại gạt gạt tóc mai trên gương mặt xinh đẹp cười hì hì nói.
- Nhớ cậu muốn ch.ết, cho tớ thơm cái coi.
- Đồ con lợn háo sắc mơ đi.
Loan cười khanh khách nắm lấy tay hắn kéo đi, một tay che nắng trên mặt hỏi.
- Nam ăn gì chưa?
- Chưa.
- Vậy Loan mời ăn mì.
Kiều Loan kéo Trần Thiên Nam đi Vinmart mua hai hộp mì tôm rồi xin nước nóng pha luôn hai cốc, kéo hắn ra bên ngoài ngồi ở bên ngoài ăn mì tôm.
- Cứ cởi trần mì tôm như vậy? Ít nhất phải có thêm xúc xích.
Loan cười cười thì thầm vào tai Trần Thiên Nam.
- Trả tiền xe cho cậu còn lại tiền đủ trả mỗi hai cốc mì tôm.
Trần Thiên Nam phì cười vì dáng vể khốn khó của Loan, lại trêu chọc.
- Vậy lỗi do tớ.
- Chả vậy thì sao!