Chương 98: Áp Lực Khi Gặp Phụ Huynh
Hai người cười nói ăn xong Kiều Loan kéo Trần Thiên Nam đi, Kiều Loan đưa Trần Thiên Nam về nhà mình, một ngôi nhà ba tầng theo phong cách hiện đại nằm ở ngay trục đường chính của quận Tây Hồ, có thể từ ban công nhà hướng ra phía mặt hồ Tây ngắm cảnh, giá trị đất đai ở đây không cần phải nói, một cái giá trên trời.
Đây là lần đầu tiên Trần Thiên Nam tới đây, mặc dù ông nội Trần Bá Hùng với ông Long là anh em chiến hữu, nhưng đây là lần đầu hắn tới đây chơi, Kiều Loan mở cổng nhà cả hai đi vào, hắn trong lòng có chút lo lắng, gặp ông Long thì không sao, nhưng mà gặp bố mẹ Loan e là có chút ngần ngại lo lắng.
- Ông ơi, Nam tới chơi.
- Cháu chào ông.
Vừa vào trong nhà Trần Thiên Nam thấy ông Long đang ngồi ở bộ sofa phòng khách nhàn nhã xem phim, hắn liếc qua nhận ra là phim Robot Đại Chiến phần Kỷ Nguyên Hủy Diệt.
- Hả? Trở về rồi, tốt tốt, ngồi xuống đây, con bé Loan xuống bếp lấy nước cho ông.
Ông Long đánh giá Trần Thiên Nam từ đầu xuống chân, ánh mắt lóe lên tán thưởng, thay đổi không ít, bộ dạng cứng cáp hơn trước kia rất nhiều.
- Thành tích?
- Xuất sắc ạ.
Ông Long ngửa đầu cười lớn liên tục vỗ vai Trần Thiên Nam khen.
- Tốt tốt lắm, không uổng công ông mặt dày đứng ra, ha ha mấy tên kia mặt lúc này hẳn rất khó xem.
- Ông ơi hình như bọn họ bỏ qua xuất ngoài biên chế cho cháu, tên của cháu có tên trong danh sách đội đặc chiến.
Ông Long vừa nghe xong đã trợn mắt mắng.
- A mấy tên khốn kiếp, hừ.
Nói xong liền đứng dậy đi đi lại lại bộ dạng rất khó xem, bàn tay vỗ vào nhau xoa xoa chán điệu bộ giống như bị người ta đẩy xuống hố, lẩm bẩm.
- Khỉ thật, mấy thằng ranh kia nhân lúc mình hồ đồ lại giăng lưới bắt mất, lần này bị thiệt rồi, haiz...
Kiều Loan mang nước lên thấy bộ dạng của ông nội vừa giống như ăn thiệt thòi thì hơi cười trộm, liếc mắt qua Trần Thiên Nam tò mò nhưng nhận được ánh mắt vô tội như không biết gì của hắn khẽ nghiến răng bĩu môi. Từ trên tầng hai đi xuống một người đàn ông dáng vẻ thư sinh, tuổi trung niên khoảng bốn mươi tuổi, Trần Thiên Nam căng mắt hẳn đây là bố Loan không sai được, cái chán của Loan giống bố đến chín phần, lại thêm ánh mắt hao hao giống nhau.
- Cháu chào chú.
- Ừm, chào cháu.
- Bố.
Thấy bộ dạng trợn mắt kia của bố, Nguyễn Thiện Minh khẽ rụt cái cổ lại vì biết ông đang tức giận chuyện gì đó, nhìn bộ dạng ăn thiệt thòi này của bố mình chẳng dám ho he ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, lúc này mà làm ông ý chuyển mục tiêu sang người thì lại no đòn, người khác Thiện Minh không biết nhưng bố mình thì chẳng lạ gì, kinh nghiệm da thịt đã được lãnh không ít lần làm sao có thể quên được.
- Mấy thằng ranh kia đào góc tường thật tốt.
Than thở một câu ông Long ngồi xuống ghế nhìn qua con trai một cái, Kiều Loan thấy bố đang nhìn Trần Thiên Nam thì cười hì hì nói.
- Dạ đây là bạn con, cậu ấy tên Trần Thiên Nam.
Thiện Minh nhìn con gái rồi lại nhìn Trần Thiên Nam, ánh mắt có chút giật giật, Trần Thiên Nam cảm nhận được địch ý trong mắt của đối phương trong lòng cười khổ không thôi, đây là ánh mắt nhìn kẻ cướp đi bình rượu mơ của mình đây mà, đối mặt dĩ nhiên là phải đối mặt.
- Chú từng thấy cháu ở đâu rồi nhỉ? Nhìn rất quen.
Trần Thiên Nam không biết lời này là thật hay là thăm dò, còn đang suy nghĩ trả lời ra sao thì Kiều Loan đã trả lời thay hắn.
- Trên tivi đấy bố, cậu ấy đạt giải Nhất học sinh giỏi môn Vật Lý cấp quốc gia.
- Trần Thiên Nam à, đúng rồi chú nhớ ra rồi, giỏi lắm chàng trai.
Nhận được lời khen của bố Loan, Trần Thiên Nam có chút thụ sủng nhược kinh, chỉ biết gãi mũi cười đối với bố của Loan trong lòng hắn vẫn có áp lực so với ông Long, còn chưa thấy mẹ Loan nếu không e là áp lực sẽ tăng gấp mấy lần.
- Chú nghe nói tháng mười này cháu được cử đi tham dự kỳ thi Olympic Quốc Tế, tự tin dành vinh quang cho nước nhà hay không?
Trần Thiên Nam khiêm tốn trả lời.
- Cháu sẽ cố gắng hết sức mình.
- Ha ha chăm chỉ ôn tập, cố gắng phát huy, còn con bé Loan xem bạn kìa, học hành nỗ lực lên.
- Vâng bố.
Mấy người trò chuyện liên quan tới học hành, ông Long quay sang Trần Thiên Nam hỏi.
- Cháu ở đây chơi hay mai về?
Trần Thiên Nam lắc đầu nói.
- Dạ cháu về luôn ông, mai còn chuẩn bị đi học ạ.
- Ừ để ông gọi chú Hà đưa cháu về.
- Dạ cháu cảm ơn.
- Ừm hai đứa lên nhà chơi đi, ông nói chuyện riêng với bố con bé Loan.
Nhìn theo bóng dang con gái mang Trần Thiên Nam lên tầng Thiện Minh thở dài một hơi, con gái lớn rồi như nước đổ ra ngoài, chẳng nhìn sắc mặt người bố lấy một cái cười toe tóe mang người đi.
- Bố quen biết thằng nhóc Nam ạ?
- Ừm, cháu nội anh Hùng.
"Trần Thiên Nam, Trần Bá Hùng!"
Trong đầu Thiện Minh liên tưởng tới một cái tên lập tức trợn mắt.
- Bố nói là cháu nội chú Bá Hùng?
Ông Long gật đầu xác nhận, Thiện Minh trợn to mắt, con nhà tông không giống lông cũng phải giống cánh, có một ông bố như Thiên Long làm sao con trai Thiện Minh kém cỏi cho được, tư chất võ đạo của Thiện Minh rất tốt nhưng tính tình lại không thích kiểu đánh đánh giết giết, vì thế chọn lựa bước đi trên con đường chính khách, không tham gia mảng quân vụ, nhưng không vì thế mà không biết những chuyện của giới siêu phàm, Thiện Minh có tư cách biết rất nhiều chuyện.
Hình tượng của Trần Bá Hùng trong lòng Thiện Minh giống như một vũ đài không thể phá bỏ, ngay cả bố mình cũng không thể so sánh, không thích đánh giết không có nghĩa là không thể hâm mộ, Trần Bá Hùng là hình tượng trong lòng Thiện Minh, một thân một mình khuấy đảo cả trời Âu, đó là cảnh tượng khí phách bậc nào, mỗi lần nghĩ tới thôi Thiện Minh thậm chí nổi cả da gà, bất quá cảm giác cháu nội của chú Bá Hùng lại cướp mấy con gái rượu của mình trong lòng Thiện Minh có chút không thoải mái, nhưng cũng có chút thuận mắt hơn trước một ít.
- Bố vừa mặt dày kiếm cho nó một suất tham dự khóa huấn luyện, lúc đầu mấy tên nhóc kia quyết sống quyết ch.ết không đồng ý, hừ hừ quay đi quay lại lại đào mất thằng bé, sơ hở một cái thôi bị bọn họ không chút xấu hổ thu vào Lạc Hồng...
- Nó còn là học sinh sao có thể?
- Tại sao không? Hoàn thành xuất sắc là kết quả.
- Ách, thằng nhóc có phải người không bố?
- Bố cũng đang muốn hỏi, nhưng sợ anh Hùng không nhẹ tay...
Trần Thiên Nam lần đầu vào phòng Loan, một căn phòng lấy màu trắng là chủ đạo, chiếc giường đơn màu xanh, bàn học máy tính, một tủ quần áo, gương, ngoài ra không còn gì, đơn giản đến không thể đơn giản hơn, điều đặc biệt là có nhiều gấu bông trên giường, hầu hết đều là con lợn với bươm bướm, Trần Thiên Nam nhận ra người anh em gấu lợn của mình được ngồi ở một vị trí trang trọng nhất, bất quá tình trạng người anh em hình như hơi khó nhìn, bị dây buộc tóc của Loan quấn vào trói chân tay lại như kẻ phạm tội ngơ ngác ngồi đó.
- Này Loan không thể đối sử với người anh em của tớ như vậy chứ?
- Hừ, phạm tội nghiêm trọng phải chịu hình phạt.
Trần Thiên Nam đành phải mặc kệ người anh em không chút tình thân nào của mình ở đó chịu tội, bản thân hắn tuyệt không thể nào thò đầu vào chịu thay được, đột nhiên hắn hít hít mũi tỏ vẻ.
- Ơ sao trong phòng cậu có mùi gì chua chua?
Kiều Loan hít theo ngơ ngác trả lời.
- Không có mà.
Trần Thiên Nam giả vờ hít hít lại gần người Kiều Loan nhấc tay lên rồi vẻ mặt đột biến.
- Thì ra là nách cậu.
- A cậu muốn ch.ết thì phải.
- Tha mạng....a...
Trần Thiên Nam bị Kiều Loạn hành hạ một trận khổ sở, khi đã tr.a tấn thỏa mãn Kiều Loan mới tha cho hắn.
- Tội chồng thêm tội, bắn bỏ cậu.
- Tớ làm ma cũng sẽ ám cậu, cho cậu ế cả đời.
- Còn dám phản kháng?
- Không có...