Chương 100: Uống Gì Cứ Gọi Bạn Anh Trả Tiền
Hết buổi học đầu tiên của năm lớp 11 cả đám hẹn nhau ra cổng trường uống nước, vừa ra đến nơi đã thấy các em lớp mười mới lên giao lưu võ thuật với nhau ở ngoài cổng trường, thấy chả liên quan nên cả đám vào quán uống nước nói chuyện xem đánh nhau, Trần Thiên Nam cùng đám thằng An, Tú cận, Quang, Lân cùng chị em Thương Thảo, dĩ nhiên có cả Tuyết.
- Mé các em giờ manh động thật, đấm xì máu mũi nhau.
Thằng Lân ra vẻ anh lớn vừa xem đánh nhau vừa cảm thán, một lũ mang theo ánh mắt hóng hớt nhìn, đột nhiên có hai em gái chạy vào chào hỏi mọi người.
- Em chào anh chị.
- Ơ sao mày chưa về còn la cà ở đây?
Thằng An nhận ra hai người hất mặt hỏi, đám thằng Quang thì mắt như dã thú nhìn tới hai em gái, người quen cũ một năm hơn không gặp các em đã lớn xinh như vậy rồi, thằng Quang lau nước dãi cho thằng Tú cận, điệu bộ chăm sóc tận tình khiến cả đám cười một cách ti tiện nghi ngờ tình cảm của hai thằng với nhau.
- Em uống nước mà, thấy anh ngồi đây em lại ngồi cùng.
Một đứa trả lời, thằng An gật gù hất mặt nói.
- Uống gì cứ gọi, bạn anh trả tiền.
Thằng An nói vừa dứt mồm thì thấy cả đám vứt ghế đứng dậy, đừng có đùa, cái vế trước thì không có vấn đề, nhưng vế sau nghe thấy sai sai.
- Khụ...khụ...tự nhiên đau bụng khéo phải về trước.
- Hình như nó lây qua đường không khí, tao cũng bị.
Thằng An trợn trắng mắt nhìn đám anh em đều thương binh liệt sĩ đúng lúc, khinh bỉ nói.
- Uống thoải mái đi anh trả tiền.
Đám thằng Quang lập tức ngồi xuống đều đê tiện kêu.
- Anh An.
- Cô ơi cho chầu nước mía loại cốc 1 lít nhá cô.
Thằng An sặc nước ho khù khụ nói.
- Hình như đến lượt tao đau bụng, thôi thôi tao đi giải quyết đã.
Thằng Lân, Quang hai bên trái phải nhấn thằng An xuống cười ti tiện.
- Đừng để các em nó cười vào mặt, hai em uống gì nhở?
- Cho em một trà sữa vị Bạc Hà.
- Em một trà sữa kem trứng nướng.
Trần Thiên Nam không tham dự rạp xiếc trung ương của mấy thằng bạn, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra bên ngoài nơi mà các em lớp 10 đang thi triển công phu đến đoạn gay cấn, có thằng đã móc cả gậy batong ra phang, đúng là bọn trẻ bây giờ liều hơn rồi, vũ đài xô sát được nâng lên tầm cao mới.
- Anh Nam còn nhớ em không?
Nghe được câu hỏi hắn quay sang nhìn nụ cười toe toét kia thì dơ tay gõ đầu con bé nói.
- Nhớ chứ, mày đùa anh à mới một năm quên sao được, con bé Ly cốc phải chưa?
- Anh suýt nữa em không nhận ra luôn.
Ly cười nhe răng, con bạn ở bên cứ giật giật cánh tay, cái Ly mới quay sang chỉ con bạn.
- Đây là bạn em, nó tên Giang.
- Ừm chào em.
Trần Thiên Nam cười lịch sự chào hỏi bạn con bé Ly, em gái họ thằng An học dốt con bé Ly học sau đám Trần Thiên Nam một khóa, năm cấp hai cũng là một trong thành viên nữ tham gia cuộc đại chiến giữa các trường cấp 2, ngày đi học cấp 2 nó quấn lấy thằng An như người yêu, hai đứa này là anh em họ con chú con bác, muốn yêu nhau cũng không yêu nổi, nếu mà anh em họ xa lắc xa lơ Trần Thiên Nam tin tưởng hai đứa nó quấn lấy nhau nửa bước không rời lâu rồi.
- Em chào anh, em học ở nội trú không biết anh, nhà em gần nhà cái Ly.
Giang chào hỏi Trần Thiên Nam, hắn gật gù nói mấy câu rồi thôi, nước đã mang ra cả đám lại cùng nhau uống trò truyện linh tinh rồi ai về nhà nấy. Ly kéo kéo áo thằng An.
- Hừ? Có gì nói đi cô gái.
- Anh Nam có người yêu chưa á?
Thằng An quay lại trợn mắt nhìn con em họ.
- Này đừng có bảo với anh là mày thích thằng Nam nhé?
- Hứ, người ta đẹp trai học giỏi, em thích thì có làm sao!
Thằng An cười nhạt gõ đầu con em.
- Mày không có cửa, ngay cả cái ngách cũng không có.
Ly kéo kéo Giang đủn ra phía trước.
- Em đùa thôi, em coi anh Nam như anh trai trong nhà, con này nó mê á không phải em.
Thằng An nhìn sang con bé Giang từ đầu xuống chân, điệu bộ không đả kích giống như em gái mình mà từ tốn giảng đạo lý.
- Có thấy cái chị đeo kính xinh xinh ngồi bên cạnh thằng Nam không?
- Chị Tuyết đúng không anh, người yêu anh Nam ạ?
- Không không.
Thằng An lắc đầu thần bí nói.
- Không phải nói điêu người yêu thằng Nam còn xinh hơn cả hoa hậu, ít nhất anh chưa thấy ai xinh hơn được người yêu nó, không nói vấn đề này làm nó nghe được tưởng có ý đồ gì thì gãy người, nói chuyện chính, cái Tuyết cũng thích thằng Nam, ngồi cùng bàn, đi học cùng nhau, nhưng mà kết quả là người khác.
Thằng An nói đến đó thì dừng nhìn hai đứa em, thả thêm một câu.
- Thằng Nam nó không phải người, các em không kéo được đâu, bỏ đi, kẻo tương tư nàng ca sĩ, rồi lại ngỏm trong rừng cây u tối...
Buổi chiều Trần Thiên Nam ngồi ở bàn học mở máy tính, xử lý một số công việc sau đó bàn giao cho chú Sơn, công ty công nghệ JN vẫn làm mảng chính là game, một năm thời gian đủ để vững bước chân, hiện tại đang có một mảng nhỏ nghiên cứu chuyên sâu về vấn đề bảo mật, Trần Thiên Nam muốn phát triển từng bước một kế hoạch tương lai, tạo ra một thế giới game dạng thực tế ảo mang lại cảm giác chân thật tương tự như khả năng mô phỏng của hệ thống.
Bước tiến lâu dài cần bền bỉ vững chắc, bảo mật là yếu tố hàng đầu sau đó mới tới những bước phát triển tiếp theo, nếu không thể bảo mật thì mọi chuyện chẳng có ý nghĩa gì, người ra kẻ vào đánh cắp thay đổi hệ thống máy chủ, hỗn loạn liền sinh ra đổ vỡ.
Bắc Kinh.
Lạc Ảnh bị chuốc say được một người bạn đưa vào khách sạn, cô ta sau khi đặt Lạc Ảnh nằm lên giường lấy điện thoại gọi cho ai đó.
- Ninh thiếu gia, đã xong, phòng 302 khách sạn Lệ Nguyệt.
- Làm rất tốt, không thiếu chỗ tốt của cô đâu Hạ Hàm.
Cô gái nhìn Lạc Ảnh say xỉn bị chuốc thuốc mê nằm rũ rượi trên giường, đi lại bàn tay sờ lên gương mặt xinh đẹp kia cười lạnh nói.
- Lạc Ảnh đừng trách tôi, có trách thì trách bản thân cô xinh đẹp.
Nói xong quay người rời đi, khi cửa phòng đóng lại Lạc Ảnh nằm trên giường ti hí mắt nhìn người đã rời đi, ngồi dậy vuốt vuốt tóc chỉnh lại quần áo cười khẩy.
- Hạ Hàm giỏi cho cô, tôi xem cô như một người bạn, lại dám bỏ thuốc định bán tôi hừ, hôm nay để xem là vị thiếu gia Bắc Kinh nào mình liền thiến hắn.
Lạc Ảnh lấy điện thoại ra gọi cho Lê Khải.
- Alo, sư tổ đang ở đâu vậy?
- Bắc Kinh.
- Vậy mà không đến thăm con, con bị người ta bỏ thuốc mê đợi rơi vào miệng cọp...hức...hức...
- Còn nói được chứng tỏ không sao.
Lê Khải cười nhạt vì cái trò giả vờ của Lạc Ảnh, một hậu thiên võ giả đỉnh phong sắp đột phá tiên thiên cảnh, mấy loại thuốc mê thuốc chuột bình thường làm sao có thể làm khó, tuy nhiên gương mặt cũng không tốt.
- Sư tổ con chuẩn bị thiến hắn, người chuẩn bị yểm trợ cho con.
- Thoải mái làm, gửi địa chỉ ta qua đó xem, nếu có biến ta tự mình ra mặt, yên tâm hành động không cần phải e ngại bất cứ kẻ nào, con cháu của Diệp lão quái cũng không cần sợ, thiến hắn cho ta.
- Vâng, sư tổ.
Lạc Ảnh cất điện thoại đi, lắng tai nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, nằm lại xuống giường giả vờ bị chuốc thuốc mê.
"Cạch."
Cửa phòng mở ra người đi vào là một thanh niên hơn hai mươi, ăn mặc bảnh bao gương mặt khá đẹp trai, chỉ có ánh mắt lộ rõ vẻ tà ɖâʍ, đây là Diệp Ninh con cháu của Diệp gia Bắc Kinh, gia tộc nhà họ Diệp chiếm nhiều vị trí trong quân đội, chính giới, thương giới, thuộc một trong năm đại gia tộc Trung Hoa.
- Lạc Ảnh không ngờ tới cô cũng có ngày rơi vào tay tôi, lần này tôi chơi ch.ết cô, để xem cô còn dám kiêu ngạo với tôi nữa không, thứ Diệp Ninh này muốn thì đừng hòng chạy thoát.
Diệp Ninh nói lời ngoan nhân xong cởi quần áo một cách nhanh chóng, chỉ còn độc một chiếc qυầи ɭót trên người nhào lên muốn xé toạc quần áo Lạc Ảnh đang nằm bất động trên giường, đúng lúc này Lạc Ảnh mở mắt vung chân một đòn đá văng đối phương.
"Vèo...hự..."
Lạc Ảnh bật dậy gương mặt hoảng loạn.
- Diệp Ninh tên khốn kiếp, anh dám bỏ thuốc tôi.
Lạc Ảnh vừa nói vừa lảo đảo ôm đầu dáng vẻ như chưa tỉnh táo, Diệp Ninh dính một đòn ngã về sau đầu đập vào tường đau điếng, hắn nhìn Lạc Ảnh đang loạng choạng cười một cách dữ tợn.
- Hôm nay tôi nhất định chơi ch.ết cô, ngày mai sẽ cho cả trường biết dáng vẻ bị chà đạp, cầu xin, của cô ở dưới chân tôi.
Diệp Ninh nhịn đau một lần nữa nhào lên, Lạc Ảnh chân tay quơ loạn, đôi giày cao gót còn trên chân đá trúng thằng em của Diệp Ninh, một cước mười phần thực lực.
- A a a...
Tiếng kêu thảm thiết của Diệp Ninh phát ra trong cuống họng, mặt cắt không còn một giọt máu nhăn nhó đầy đau đớn, hai tay ôm lấy đũng quần gục xuống, Lạc Ảnh sau khi đắc thủ kín đáo dơ điện thoại quay phim lại bộ dạng thảm thiết của Diệp Ninh, sau đó loạng choạng tuột cả giày mở cửa chạy ra ngoài.
- Bắt...cô...ta...lại...cho...tôi...
- Ninh thiếu gia.
- Ninh thiếu gia, mau gọi cấp cứu.