Chương 111: Đại Chiến Giang Hồ

Hôm nay thứ 7 buổi học cuối tuần nhanh chóng trôi qua, ở cổng lúc này đã đứng gần hai chục người dáng vẻ dữ tợn, Trần Thiên Nam cùng đám thằng Tú cận bước ra, hôm nay đám thằng Hậu sản đi cùng, tất cả hơn hai mươi mạng, từ đám học chung, cho tới mấy thằng em lớp dưới đi cùng nhau.


- Thằng chó, hôm nay chúng mày nhừ người.
Thằng hôm qua đánh thằng Tú cận bị Trần Thiên Nam đánh lúc này đi tới, dáng vẻ hổ báo cáo chồn cười lạnh nhìn đám Trần Thiên Nam, hắn cười cười nhìn đối phương nói.
- Nào không cản đường, còn lảm nhảm tao vả cho gãy hết răng.


Trần Thiên Nam tay nhanh thoắt một cái túm cổ đối phương, ném luôn sang bên vệ đường nơi mà có đống rác thải, đám người kia bật dậy lao ra, người đi đầu dáng vẻ hổ báo, gương mặt dữ tợn.
- Đ** M* mày, thằng ranh con láo nhỉ? Chúng mày thích ch.ết đúng không?


Anh Hai dẫn đám đàn em tới chửi thẳng mặt Trần Thiên Nam, hắn không nhướn mày lấy một cái, đám thằng Quang ở phía sau cũng vậy, chưa một thằng nào chùn bước chân, anh em với nhau từ hồi cấp 1, cấp 2, chơi với nhau đã mấy năm, đều là anh em chí cốt, sống ch.ết cùng nhau, thằng Tú bị đánh thì những thằng khác cũng nhảy vào trả thù hoặc bị đánh chung.


- Anh trai quản người mình tốt thì đúng hơn, đánh người thì bọn em đánh lại thế thôi, cần gì nói nhiều lời tốn nước bọt.
- Ranh con.


Anh Hai vung tay tát thẳng mặt Trần Thiên Nam, vẻ mặt dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, Trần Thiên Nam dơ tay bắt được cổ tay đối phương, bàn tay vận lực bóp mạnh.
"Rắc."
- Muốn đánh?


Trần Thiên Nam hất văng đối phương về sau, ánh mắt đã lạnh xuống khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt nhìn anh Hai.
"Thằng này không bình thường."


Anh Hai cổ tay đau đơn ánh mắt nhìn Trần Thiên Nam e ngại, đối phương vừa rồi tựa như có thể bóp nát cổ tay một cách dễ dàng, đám đàn em trực chờ xông lên anh Hai phất tay.
- Mày có dám ra nhà hoang giải quyết?
- Được ông anh.


Anh Hai quay người rời đi ánh mắt ra hiệu với đám đàn em lấy đồ, thằng này võ nghệ rất khá muốn đánh chân tay khó khai được đối phương, Trần Thiên Nam nhìn sang đám thằng Quang nói.
- Đợi tao giải quyết xong rồi về.


Trần Thiên Nam nhận được mấy cái gật đầu, xong hắn đi theo đám người anh Hai, Tuyết đứng ở một bên lo lắng giật giật áo Thảo nói.
- Có cần báo công an không Thảo? Nam một mình đi nguy hiểm lắm.
- Ơ sao lại một mình?


Thảo cười quỷ dị thì thầm vào tai Tuyết, đám thằng Quang đi sau vào trong quán cô béo lấy hai túi đồ gửi từ bên trong, hai túi đàn lớn mang ra, Thương Thảo gật đầu khi đám anh Hai rời đi hết về phía nhà hoang cả bọn theo sau, tới gần nhà hoang thằng Quang mở túi ra, ném ra đống típ sáng loáng chia cho cả bọn.


Thương Thảo cũng mỗi người một cây mà vung vung, đám học sinh đi ngang qua không khỏi dừng lại mà xem, ánh mắt nhìn đám thằng Quang mang theo khâm phục, dám vác đồ ra chơi với đám giang hồ, đám này đúng là không phải gan bình thường, chị em Thương Thảo đi đầu lúc này điệu bộ như hóa thân thành chị đại xã hội đen.


- Chuyện này mày muốn giải quyết thế nào hả thằng em?
Anh Hai nhìn đám đàn em đã lăm lăm đồ trong tay, ánh mắt có chút khâm phục Trần Thiên Nam, thằng này đúng gan không nhỏ, chắc hẳn là tự tin vào võ nghệ của mình, nhưng muốn đấu với hai mươi người bọn hắn chẳng khác nào nằm mơ.


- Bảo đàn em anh cúi đầu xin lỗi bạn em thế là xong.
Trần Thiên Nam nhìn đám người tay lăm lăm ông típ điệu bộ như thường trả lời đối phương, Hai Hổ cười phá lên.
- Xin lỗi cái đ** m* mày, lên đánh cho nằm viện ba tháng cho tao.


Đám đàn em nghe anh Hai nói cầm típ lao lên, thằng hôm qua bị Trần Thiên Nam đánh cay cú vọt vào trước, ống típ đập thẳng xuống đầu Trần Thiên Nam, còn cách vài centimet Trần Thiên Nam nghiêng người tránh, vung tay một quyền tốc thẳng vào mặt đối phương.
"Bụp...hự..."


Máu mồm cùng răng rơi tung tóe ra đất, cả người bay về phía sau rơi vào bụi cỏ dại cả người co rúm. Trần Thiên Nam dơ tay cứng rắn đỡ một típ phía sau đánh lén, nội lực đã bao phủ toàn bộ cánh tay, ống típ va chạm không tạo nên thương tổn cho Trần Thiên Nam, thấy một gậy đánh vào tay đối phương thằng vừa đánh lén còn vui mừng thì hai mắt đã tối sầm lại ôm đầu.


- A.
Thảo vụt một gậy thẳng đầu đối phương chẳng chút kiêng nể, đám thằng Quang cầm típ lao vào chia ra mà đánh, tiếng âm thanh sắt thép va chạm, tiếng kêu đau đớn ở khắp khu vực nhà hoang.
- Không đợi ở ngoài? Lại mang cả đồ chơi, bọn mày liều thật.


- Ha ha chơi thì chơi sợ mẹ gì, bọn tao làm sao có thể để cho mình mày đối mặt được, có đánh thì cùng đánh, phang ch.ết cụ chúng nó.


Thằng Lân cầm gậy típ cười nhàn nhạt nói, đám còn lại cũng cười, không có sợ hãi ở đây, chỉ có ánh mắt sáng rực chiến ý cùng một tình bạn thật sự, chị em Thương Thảo gậy trong tay cứ thế mà đánh ra, điệu bộ chính xác là chị đại xã hội đen, gậy đánh xuống chẳng có chút gì gọi là nương tay, cứ thế mà phang, đám đàn em của anh Hai lúc đầu còn kiêng dè, sau khi ăn vài gậy vào người máu nóng dồn lên não đánh hết sức, hai bên lao vào quần chiến.


Trần Thiên Nam hướng về phía anh Hai mà lao tới, nắm đấm hướng thẳng mặt đối phương mà đánh ra, anh Hai nhìn đám học sinh điên cuồng này trong lòng có chút kinh dị, đám này điệu bộ không chút sợ hãi, đánh nhau không thiếu kinh nghiệm, còn đám đàn em mình thì do nhiều ngày rượu chè chơi bời, rất ít thằng nào dám ở trong khu vực này gây với bản thân, Hai Hổ tựa như đã quên mất cảnh tượng quần chiến này, hôm nay đám học sinh này cho Hai Hổ biết thế nào là chiến đấu không sợ hãi, gan rất lớn.


"Bụp."


Nắm đấm đánh xuống, Hai Hổ dơ tay đỡ đòn của đối phương, nắm đấm đánh xuống khiến Hai Hổ đau đớn nghiến răng, sức mạnh của đối phương không hề bình thường, còn chưa kịp phản ứng Hai Hổ đã trúng một quyền thẳng vào bụng, kêu lên một tiếng bị đánh gục xuống, khóe miệng trào ra cả dịch dạ dày ngược lên, Trần Thiên Nam đánh gục anh Hai rồi lao vào đám khác mà đấm đá túi bụi cùng đám thằng Quang.


Trận chiến mười lăm phút nhanh chóng kết thúc, đám đàn em cùng anh Hai toàn bộ ngã gục trên đất, người ôm đầu, người ôm bụng, Trần Thiên Nam nhìn đám bạn thương tích đầy mình, khóe miệng khẽ giật giật.
- Về thôi anh em.
- Về thôi ha ha.
- Anh em mình thắng rồi, ha ha...


Trần Thiên Nam nhìn một màn này khẽ thở dài, hắn có thể để bọn nó không dính vào chuyện này, nhưng bọn nó vẫn lựa chọn nhúng tay vào, hậu quả tự mình gánh lấy, vì bạn bè anh em, vì chính bản thân mình chiến đấu, tương lai nếu có một ngày thật sự chiến tranh xảy ra phá vỡ sự hòa bình này, nhưng gương mặt ở đây hắn tin tưởng sẽ liều mình chiến đấu tới giọt máu cuối cùng để bảo vệ gia đình, bảo vệ quê hương.


- Chuyện này kết thúc ở đây nhé ông anh?
Trần Thiên Nam đi lại chỗ anh Hai đang từ từ đứng dậy, hắn vỗ vỗ vai đối phương thì thầm một câu, nghe xong Hai Hổ con ngươi co rút lại đứng im tại chỗ.
- Về thôi.


Cả đám rời đi, gậy típ nhét lại vào trong túi đàn hai thằng một túi mà mang đi, đám học sinh khác ở bên ngoài không ai dám vào trong, nhìn đám Trần Thiên Nam đi ra cả đám nhìn theo.
- Mày nhìn kìa, là anh Nam 11A1 cùng bạn của anh ý, vừa học giỏi vừa đánh nhau tốt, nhìn anh đấy ngầu vãi.


- Đám giang hồ kia đâu rồi? Bắt nạt đám học sinh lần này thì cho ch.ết đi...






Truyện liên quan