Chương 112: Tình Cảnh Quái Dị

Trận chiến nào cũng có thương vong, đám thằng Quang dính vài gậy vào người, thằng Hậu sản bị ăn một gậy vào đầu đang được anh em khiêng đi, ra ngoài quán nước uống nước nghỉ ngơi.
- Cảm ơn tất cả mọi người.


Thằng Tú cận cúi đầu cảm ơn tất cả mọi người, chuyện này nguyên nhân chính là từ thằng Tú mà ra, anh em cùng tiến cùng lùi một trận chiến ăn không ít gậy típ vào người, đau đến nhe cả răng ra nhưng vẫn phải cố cười, lại đến phiên bàn luận chiến tích, nào là tao phang thằng kia, đánh thằng này, rôm rả cả quán nước.


- Cậu có sao không?


Tuyết đưa cho Trần Thiên Nam chai nước lọc lạnh, hắn lắc đầu nhận lấy chai nước rửa qua cái mặt, Tuyết nhìn Trần Thiên Nam trong lòng vẫn chưa buông được, cô thật sự thích chàng trai này, dù cho hắn đã có người yêu nhưng trong sâu thẳm của cô vẫn nhen nhóm hi vọng chưa hề từ bỏ, thở nhẹ một cái Tuyết mỉm cười nhìn đám người này, bạn bè? Đây thật sự mới gọi là bạn bè, sẵn sàng vì nhau mà trả giá...


Đầu giờ chiều một chiếc ô tô đen phóng vào sân nhà, anh em Trần Thiên Nam hiếm có hôm nào không ngủ trưa lại tụ tập ngồi ở hiên nhà chơi điện tử với nhau, từ trên xe bước xuống đầu tiên là Kiều Loan.
- Hello mọi người.
- A chị dâu.


Đám Thương Thảo, con bé Anh Thư vứt cả điện thoại chạy lại với Kiều Loan, phía sau là Ruri cùng Thiện Nhân, sau cùng là một bóng người với mái tóc bạch kim, Trần Thiên Nam vẻ mặt nhăn lại, trong đầu thầm nghĩ cái tên ch.ết tiệt Thành Lam này bám dai thế?
- Chào mọi người, nhà cậu đây Trần?


- Đúng vậy chị Ruri.
- Khung cảnh bình yên quá.
Thiện Nhân còn đang đánh giá xung quanh một hồi chợt bên tai vang lên tiếng nói của Trần Thiên Nam đủ nhỏ để có thể nghe.
- Anh Thiện Nhân, có tin em làm thịt luôn bạn anh không?


Thiện Nhân nhìn sang, thằng em rể này có cá tính, nhưng mà chuyện này hắn có năng lực làm được, không thể để bạn mình rơi vào độc thủ của thằng em rể được, Thiện Nhân nhún vai nói nhỏ.
- Không còn cách nào khác, bất đắc dĩ.


Ánh mắt Thành Lam vốn lạnh nhạt, nhưng lúc này lại có chút dị động, ánh mắt dối diện với một trong hai cô gái sinh đôi, trong lòng anh có thứ gì đó là lạ, Thương cũng nhìn Thành Lam, ánh mắt hai người đối diện với nhau. Trần Thiên Nam giác quan nhạy bén đã đánh nhịp được chuyện không bình thường quan sát.


"Mợ nó, không phải chứ?"
Trần Thiên Nam huých huých vai Thiện Nhân, nhận được ám chỉ của Trần Thiên Nam, ánh mắt của Thiện Nhân quét qua Thành Lam, thấy đối phương cứ nhìn chằm chằm con gái nhà người ta, ánh mắt không chút bình thường khóe miệng khẽ giật giật.
"Tên này? Không phải chứ?"


- Hai người có chuyện gì mà cứ to to nhỏ nhỏ với nhau?
Kiều Loan nhìn Trần Thiên Nam cùng anh trai cứ thập thò hơi hiếu kỳ lên tiếng, Trần Thiền Nam ho khù khụ.
- Mọi mọi người vào nhà ngồi chơi uống nước.
- Thương, đi vào bếp pha anh ấm chè.


Thương vâng một tiếng quay người xuống bếp, ánh mắt Thành Lam hơi đổi quay người sang một hướng khác có vẻ như đang đánh giá khung cảnh nơi đây, Thiện Nhân đi tới huých vai Thành Lam.
- Này làm gì nhìn con gái người ta ghê thế?
- Có sao?


Thiện Nhân nhún vai, biết thằng bạn của mình nhất định đang chột dạ, trong lòng hiện lên hai chữ thú vị, có chút tưởng tượng quái dị.
- Kiều Loan à.
- Ông.
Kiều Loan xách túi chè đưa tận tay cho Trần Bá Hùng.
- Ông nội cháu gửi cho ông ít chè quý.
- Ha ha ông xin nhé, vào nhà ngồi chơi đi.


Thành Lam cùng Ruri lên tiếng chào hỏi, chỉ có Thiện Nhân vẫn còn đang ngây người như gặp được thần tượng, một lúc sau mới nhào tới.
- Cháu chào ông, cháu tên Thiện Nhân, con bố Thiện Minh.
Trần Bá Hùng ánh mắt quét qua Thiện Nhân, gương mặt già nua hiện ra vẻ hoài niệm vui vẻ cười nói.


- Lớn tướng rồi, hồi còn bé ông bế mày còn tè lên cả người ông, thoáng một cái đã lớn tướng thế này rồi, bao giờ tính cho ông bế chắt đây, để ông xem bố con nhà mày có giống nhau không ha ha...


Thiện Nhân cười xấu hổ, chuyện này bản thân Thiện Nhân không biết đến, nghe Trần Bá Hùng nói vừa có chút xấu hổ vừa có cảm giác thành tựu, có mấy người có thể tè lên người cường giả khuấy đảo trời Âu như bản thân mình, cảm giác thành tựu dạt dào lẫn đi cảm giác xấu hổ vì tè dầm.


- Sắp rồi ông ạ, đây là người yêu cháu tên Ruri.
- Giỏi hơn cả ông mày rồi ha ha...
Tất cả mọi người vào trong nhà ngồi chơi, vui vẻ trò chuyện, Thương pha nước chè, mang thêm cả hoa quả lên mọi người uống nước nói chuyện, Kiều Loan ngồi bên cạnh Trần Thiên Nam nói nhỏ vào tai hắn.


- Sao Loan có cảm giác hình như Thương với anh Thành Lam có cảm giác là lạ nhỉ?
Trần Thiên Nam quay sang bón cho Kiều Loan một miếng xoài tận miệng, nhún nhún vai nói nhỏ.
- Không biết.


Nói chuyện một lúc Ruri đi tới chen ngồi xuống chỗ Trần Thiên Nam, Thiện Nhân ở một bên trợn mắt trắng dã, nhìn một màn này hận đến nghiến răng nghiến lợi nhét xoài liên tục vào mồm mà xả đi nỗi hận trong lòng lên những miếng xoài.


- Trần, dẫn chị đi chơi, vào cánh đồng mà Loan nói đi, ở đó bình yên lắm phải không?
Trần Thiên Nam gãi gãi mũi nhận được ánh mắt như muốn ăn thịt của Thiện Nhân, đành giả vờ như không nhìn thấy, gật đầu nói.
- Chị không mệt thì em dẫn đi.
- Không mệt, đi thôi nào.


Ruri vẻ mặt hứng thú kéo Trần Thiên Nam dậy, Kiều Loan ở bên cạnh khẽ lườm lườm anh trai, cũng kéo Trần Thiên Nam tung tăng chạy đi, Thiện Nhân bất đắc dĩ huých Thành Lam.
- Đi thôi hay ở nhà tìm kiếm cơ hội.
- Đi.


Thành Lam trở lại vẻ lạnh lùng vốn có đứng dậy, đám con bé Thương Thảo, Anh Thư cũng chạy theo Trần Thiên Nam, còn chưa biết đi kiểu gì vào đó thì chạy ngoài đường là xe cành cạch, loại xe chạy bằng đầu máy bừa, thùng xe đóng như cái hộp cắt nửa, dùng để trở lúa của bác Hồng đi qua.


- Bác Hồng cho cháu đi nhờ vào trong đồng chơi.
- Hả? Lên cả đi, bác chở đi.
Trần Thiên Nam kéo Kiều Loan lên, sau đó là chị Ruri, đám Thương Thảo con bé Anh Thư cũng trèo lên, Thiện Nhân cùng Thành Lam nhảy lên phát một, chiếc xe nhả khói bành bạch dưới sự điều khiển của bác Hồng chạy đi.


Vào tới đường đồng cả đám nhảy xuống, Ruri chạy xuống nhìn con đường hoa hai bên vẫn đang nở rộ vui vẻ chạy đuổi theo những con bươm bướm đủ màu sắc, lúa đã chín vào vụ thu hoạch, cánh đồng phía trên đã được thu hoạch một nửa, đám trẻ con thả diều, đám thì chạy khắp đồng tìm kiếm, khung cảnh vẫn yên bình như trước, gió thổi vi vu dưới ánh nắng chiều làm cho người ta cảm giác nhẹ nhàng, ru dương tiếng sáo diều bên tai.


- Thằng em, bọn trẻ con làm cái gì như ma đuổi thế kia?
- Bắt chuột á anh.
- Bắt chuột?


Thiện Nhân mắt sáng lên, tuy là con thành phố chính gốc nhưng Thiện Nhân cảm giác tuổi thơ mình chán èo trôi qua, không học thì chơi điện tử còn lại chả có vẹo gì, nhìn đám trẻ con cười ngoác cả mồm ra khiến cho Thiện Nhân có chút hoài niệm tuổi thơ của mình trôi qua quá bèo.
- Thành Lam đi bắt không?


- Được.
Trần Thiên Nam trợn trắng mắt nhìn hai người như quái vật, hai người này làm sao lại hứng thú với cái trò này như vậy, còn Thành Lam kia nữa, nhìn thế quái nào cảm thấy đều sang chảnh, giàu có, mà lại đi chơi mấy cái trò này?
- Chắc chưa hai ông anh?


Nhận được cái gật đầu chắc nịch của Thiện Nhân, hắn hơi cười đểu vẫy vẫy tay thành cu cháu trong nhà.
- Dũng, mày lại đây anh bảo.
Thằng Dũng nghe Trần Thiên Nam gọi chạy lại cười híp mắt hỏi.
- Đại ca gọi em?
- Ừ, mày xem dẫn hai anh này gia nhập tổ đội của mày đi, hướng dẫn chi tiết.
- Hả? Ok anh.


Thiện Nhân cùng Thành Lam vẻ mặt đầy hứng thú chạy theo thằng Dũng, đám chó vẫy đuôi liên tục mừng thành viên mới, Trần Thiên Nam vẻ mặt cực kỳ quái dị kéo kéo Kiều Loan hỏi.


- Này hai ông anh của cậu không có chút tuổi thơ dữ dội nào à? Nhìn dáng vẻ hứng thú của hai người tựa như hai đứa trẻ múi xanh thò lò á?
- Không có, ngoài học với chơi điện tử ra, mình chẳng thấy hai anh có trò gì vui...






Truyện liên quan