Chương 113: Tổ Đội Vồ Chuột
Thằng cu Dũng dẫn hai người Thành Lam cùng Thiện Nhân gia nhập tổ đội bắt chuột của mình, ở một bờ ruộng có những cái hang, đứa hun khói, đứa đổ nước dáng vẻ mỗi người một việc, Thiện Nhân ngứa tay liền hỏi.
- Bây giờ anh làm gì cu?
Thằng Dũng cười nhe hàm răng gãy ra gẫy vào của mình, chỉ chỉ cái cửa hang không bị chặn.
- Tí nữa chuột nó chạy ra hai anh vồ lấy là được, bắt xong đánh ngất tí nữa nướng ăn anh, ngon tuyệt.
Thiện Nhân đầu gật như bổ củi, Thành Lam quần âu đã sẵn đến gối đi chân đất ở một bên cũng chăm chú gật đầu, đám chó đứng ở một bên trực chờ, đột nhiên từ cửa hang có động, một đám hơn chục con chuột lao ra, thằng Dũng quát.
- Lên.
Đám chó lao đi, Thiện Nhân cùng Thành Lam cũng lao theo mục tiêu đã xác định, Thiện Nhân cười nhạt nhảy lên vồ một cái.
- Ơ, cái định mệnh?
Vồ xịt làm cho Thiện Nhân gương mặt khó coi đến cực điểm, đường đường là một võ giả chân chính vồ một con chuột còn hụt, chuyện này mà chuyền ra giang hồ họ cười cho thối mũi, con chuột lớn quay lại nhìn Thiện Nhân tựa hồ như đang cười cợt, gương mặt Thiện Nhân đỏ bừng như bị sỉ nhục.
- Á à con chuột bố láo.
Thiện Nhân dữ tợn một lần nữa lao tới đuổi theo, Thành Lam ở bên kia đơn giản nhẹ nhàng túm được một con, tát một phát con chuột ngất lịm, nhìn thành quả trong tay khóe miệng Thành Lam lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, đám chuột chạy lung tung đám trẻ con đuổi vồ liên hồi, chỉ có Thiện Nhân vồ trượt đến hai ba lần, gương mặt đã biến dạng trở nên cực kỳ dữ tợn, hận không thể bóp ch.ết con chuột khốn kiếp kia.
Con chuột lớn nhìn Thiện Nhân đuổi theo chui tọt vào trong một cái hang ở bờ ruộng, Thiện Nhân cười dữ tợn thò tay chụp được cái đuôi.
- ch.ết cụ mày với tao.
Thiên Nhân cười vui vẻ, sau ba lần bảy lượt vồ hụt cuối cùng đã bắt được, dùng sức kéo ra.
- Ôi mẹ ơi.
Đầu tiên là một cái đầu chui ra thè lưỡi nhìn Thiện Nhân, sau đó là cả thân thể, tay của Thiện Nhân vẫn đang nắm lấy đuôi của nó.
"Phì...phì..."
Cái miệng há to ta táp tới Thiện Nhân đang ngồi xuống giật mình ngã lộn ra sau, cái miệng táp ngay háng, Thiện Nhân ngã nhào về sau né tráng vội vàng, Thiện Nhân vốn sợ hãi giống máu lạnh này giật lùi vùng dậy bỏ chạy, ở phía sau con rắn chăn chuột dài hơn một mét đuổi theo không tha, tựa như vừa rồi Thiện Nhân đã chọc điên nó.
Đám trẻ con thấy Thiện Nhân bị con chăn chuột đuổi theo thì cười bò lăn lộn, điệu bộ hài hước chạy của Thiện Nhân không thể nhịn được cười, cứ chạy vòng vòng quanh bờ ruộng, Thành Lam nắm trong tay hai con chuột nhướn mày nhìn Thiện Nhân chạy như ma đuổi, liếc thấy phía sau có một con rắn cứ như Thiện Nhân lấy của nó cái gì đuổi ch.ết đuổi sống khóe miệng giật giật.
Ở phía dưới Trần Thiên Nam nhìn thấy bộ dạng chạy trốn ch.ết của Thiện Nhân khóe miệng hơi co quắt, đường đường là một võ giả chân chính lại bị một con rắn chăn chuột đuổi cho chạy bạt mạng, chuyện này nhìn rất buồn cười.
- Anh Nhân sợ rắn lắm, con đó có độc không Nam?
Kiều Loan lo lắng cho anh trai lên tiếng hỏi.
- Không có đâu.
Đám chó ở một bên thấy rắn liền lao vào, bốn con chó nhanh chóng quây lấy con rắn chăn chuột, Thiện Nhân quay lại thấy thế mới thở phào ngồi bịch mông xuống bờ ruộng.
- Tí nữa thì tạch.
Ở mông thấy cựa cựa Thiên Nhân kinh ngạc ngồi dậy.
- Vãi cả shit.
Lại một màn rượt đuổi đến từ vị trí Thiện Nhân, đám trẻ con lại được một phen cười bò, Trần Thiên Nam ở phía dưới miệng giật giật liên hồi.
"Anh rể này hình như có sức hấp dẫn cực lớn với mấy con rắn thì phải?"
Thằng cu Dũng nhảy tới vồ lấy đuôi con rắn đang đuổi theo Thiện Nhân quăng quăng đập mạnh xuống bờ ruộng, con rắn chăn chuột ngất xỉu, đám chó ở bên kia đã hạ gục được con rắn còn lại, thằng Dũng tay xách hai con rắn dài hơn cả mét cười híp cả mắt.
- Lại có một cặp luôn, anh trai may mắn thật.
Thiện Nhân trợn trắng mắt, may mắn? May cái khỉ gió, sợ muốn đứng cả tim mà thằng cu em còn nói mình may, Thành Lam đi tới cười nhàn nhạt đá đểu.
- Công nhận số mày may thật.
Thành quả của cả đám là hơn chục con chuột đồng, cùng hai con rắn chăn chuột, bọn nó vui vẻ kéo nhau ra đập nước, nơi mà chính quyền xã xây nên tích nước suối để phục vụ cho ruộng đồng, nước rất sạch và trong.
Nhìn đám trẻ con đặt mông trượt dài trên đập tràn Thiện Nhân ngứa ngáy, chẳng quản hình tượng bắt chiếc các em đặt mông xuống trượt dài trên con đập tràn, đám thằng Dũng làm thịt sạch sẽ hai con rắn với đám chuột đồng, cả đám nhảy ùm ùm ở đập nước vui đùa chán rồi mang đống thịt đã làm sạch ra cánh đồng lúa ôm rơm dạ mà nướng thịt, thằng cu Tý còn chạy cả về nhà mang muối ớt ra.
"Ực."
Nhìn đám chuột chảy mỡ vàng Thiện Nhân không nhịn được nuốt nước bọt ừng ực, mùi hương thơm thoang thoảng mà chưa bao giờ trong đời Thiện Nhân được cảm nhận làm nước bọt cứ thế mà tiết ra ừng ực, khung cảnh vui vẻ này làm cho người lạnh lùng như Thành Lam cũng không nhịn được mỉm cười chờ đợi.
- Anh Nam dẫn mấy chị qua đây, sắp chín rồi.
Thằng cu Dũng gọi Trần Thiên Nam, hắn gật đầu dẫn người đi sang, đúng là không làm mà vẫn có ăn.
- Có tí bia thì hay nhở?
Thiện Nhân nuốt nước bọt xong đột nhiên nói, thằng cu Tý vừa chạy lấy muối ớt ra lên tiếng.
- Nhà bà Thu có bán bia đấy anh?
Thiện Nhân sờ sờ trong túi không thấy có tiền liền nhìn sang Thành Lam.
- Có tiền không đưa cho thằng cu đi mua nào bạn.
Thành Lam lấy ra tờ năm trăm đưa cho thằng cu Tý.
- Mua hộ anh một thùng về đây, cả đá nhé, còn lại mua kẹo mà ăn.
- Vâng anh.
Thằng cu Tý kéo theo cả một thằng nữa chạy đi mua đồ, một lúc sau hai thằng chạy về vác theo cả thùng bia 333 cùng túi đá, có cả cốc nhựa, bánh kẹo...
- Đuổi mình gần ch.ết thịt ngon quá đi.
Thiện Nhân nhai nhồm nhàm thịt trong miệng cảm thán không thôi, cả đám cười rũ rượi với nhau, Trần Thiên Nam đưa cho Kiều Loan miếng đùi mông thịt chuột.
- Há mồm ra nào.
Kiều Loan ngoan ngoãn há mồm được Trần Thiên Nam bón cho, Ruri ở một bên ánh mắt u oán nhìn Thiện Nhân đang nhét đầy miệng thịt chuột.
- Khụ...khụ...Ruri lại đây...
Ăn xong cả đám giải tán, đám thằng cu Tý dắt trâu đi về, cưỡi vắt vẻo trên lưng trâu vui vẻ hồn nhiên cười, những cô chú mang lúa trở về nhà trong ánh chiều vàng, trò chuyện với nhau về mùa màng năm nay...
Buổi tối Trần Thiên Nam thịt gà mời khách, tất cả ăn uống no say tụ tập ở hiên nhà trò chuyện chơi game, chỉ có hai người không chơi, là Thành Lam cùng con bé Thương, cả hai cứ im lặng ngồi một bên tựa như không thuộc về thế giới thực tại.
"Cùng tần số? Đừng có như vậy chứ?"
Trần Thiên Nam thỉnh thoảng cau có, Thành Lam này lúc đầu tiên xuất hiện với vai trò tình địch của mình, thoáng một cái lại rất có thể trở thành em rể của mình, cảm giác vô cùng quái dị, trên thế giới này có tồn tại cái gọi là định mệnh hay không? Trần Thiên Nam khẳng định gật đầu trả lời là có, bất quá trong lòng vẫn bài xích lớn đối với Thành Lam.
Thiện Nhân nhìn Thành Lam, vẻ mặt quái dị không kém, tên này lúc đầu rõ ràng thích em gái mình, lần này trở về cả bản thân cùng mẹ đều muốn tác động cho em gái cùng Thành Lam đến với nhau, nhưng con bé Kiều Loan yêu người khác, Thành Lam không phải loại người cố chấp, từ bỏ không có ý tiếp tục dây dưa làm mất đi tình cảm anh em, quay đi quay lại lần này xuống đây chơi theo lời đề nghị của Ruri, Thành Lam với Thiện Nhân đều là bạn học với Ruri ở bên Nga, không thể không đi cùng, vậy mà xuống đến đây lại có ánh mắt khác lạ nhìn con gái nhà người ta.
"Chuyện này hơi đau đầu rồi đây."