Chương 129: Đại Phá Cổ Mộ
Lê Khải nhìn cánh cửa mộ thất được mở ra, con ngươi khẽ co rút lại nhìn về phía trước, ngôi mộ này được bày theo bố cục huyệt trong huyệt, mộ trong mộ, từ bên trong hai cái xác người đen kịt đứng hai bên trái phải sau cánh cửa u tối, bên trong vậy mà lập lòe ánh lửa xanh lam quỷ dị vô cùng, với kinh nghiệm của mình Lê Khải không chút nào kinh ngạc, Khấp Hồng xuất hiện trong tay.
- Gào.
Hai cái xác đột nhiên mở mắt, đôi con ngươi đen kịt hướng về Lê Khải gào một tiếng đinh tai nhức óc, Lê Khải cười nhạt Khấp Hồng trong tay chặt đứt cổ một con, tung chân đạp một con khác vào tường, Khấp Hồng sau khi chém rụng đầu một con lập lòe huyết quang cắm thẳng vào đầu con còn lại, cả hai cái xác ch.ết đen kịt dưới đất từ từ tan thành đám bụi bay đi, Lê Khải bế khí nhảy lùi về sau không chút nào khinh thị.
Ném một mồi lửa vào trong lập tức bốc lên lửa xanh lập lòe bùng lên một một lúc mới từ từ tắt đi, Lê Khải trong tay Khấp Hồng nắm chặt tùy thời xuất động, hơn một tháng thời gian với thực lực của mình mới có thể phá được hai tầng mộ thất, được bày bố theo bố cục huyệt trong huyệt mộ trong mộ, tầng mộ thất này đã là tầng thứ 3, bản thân Lê Khải không biết dốt cuộc mộ này là của ai, thuật sĩ nào lại có thực lực cao cường bày bố ra được mộ huyệt như vậy, tuyệt đối không phải hạng thường.
- Mộ thất này là thuật sĩ Phương Nam bố trí?
Lê Khải nhìn thấy những biểu tượng được khắc trên những phiến đá bên trong hành lang hơi kinh ngạc, trên bức tượng có khắc đồ án hình vẽ, điều làm Lê Khải kinh ngạc chính là một con rồng được khắc họa, Lê Khải nhận ra đây là rồng thời Lý họa tiết cực kỳ rõ nét, còn ý nghĩa của những hình khắc họa này Lê Khải không hiểu ẩn ý trong đó, khẽ liếc qua rồi cẩn thận bước về phía trước, không dám có chút phân tâm.
"Cạch."
Viên đá dưới chân Lê Khải vừa đạp vào lún xuống, Lê Khải sắc mặt kịch biến, thân thể hóa thành tàn ảnh lao về phía trước, phía sau vô số mũi kim phóng ra từ trong hai vách tường, nhiều đến phủ kín cả không gian thông đạo mộ thất, Lê Khải phở phào một hơi rợn cả tóc gáy nhìn về phía sau thông đạo có hàng vạn chiếc kim độc phóng ra, toàn thân tỏa ra u quang lập lòe.
- Thuật sĩ nào có thể bố trí một thất như vậy? Đường đường là một Khí Cảnh cường giả cảm giác có chút nhai không nổi.
Lê Khải tiếp tục tiến về phía trước, bước chân chuyển biến bước theo đồ án Thất Tinh Bắc Đẩu, vượt qua được thông đạo mộ thất, tiến vào một không gian lớn hơn.
- Thi Tướng?
Hít một hơi khí lạnh nghìn hơn một nghìn thân thể mặc chiến giáp, trong tay chống kiếm đứng nghiêm trang thành hàng trước mặt, ở phía sau một cánh cửa đá từ từ hạ xuống chặn lại đường lui của Lê Khải, chuyện này nằm trong dự đoán của Lê Khải, không hề có ý định rút lui nên chẳng quan tâm đường lui của mình bị chặn, còn ba năm thời gian ch.ết trong này thì có làm sao đâu?
Như cảm nhận được người sống tồn tại, hơn một nghìn thi tướng thân thể vặn vẹo, bụi bám trên chiến giáp rơi xuống mặt đất, tiếng nhấc kiếm, tiếng kêu gào vang lên, Lê Khải nhìn hơn một nghìn thi tướng cũng phải tặc lưỡi không thôi, không biết thuật sĩ nào lại có thể dùng đại thủ bút như vậy, cái gọi là thi tướng chính là người khi cò sống có chức vụ tướng lĩnh trong mình, là tướng lính chinh chiến xa trường tuốt qua gươm máu, tắm mình trong biển thây, không phải là tướng lĩnh ngồi trong trướng bồng chỉ huy.
Khấp Hồng trong tay run rẩy một cái như kích động, Lê Khải cười cười lẩm bẩm.
- Ông bạn già, cùng ta chiến một trận, sống có thể trở ra tiêu diêu thế gian, ch.ết thì cùng ta chôn thây nơi đây đợi người hữu duyên.
Lê Khải huy kiếm lao lên, cùng hơn một nghìn thi tướng chiến đấu, kiếm khí bay đầy không gian, thi tướng dính đòn cả thân thể bị chém nát vụn, rơi thành những bộ xương khô, chiến giáp mục nát rơi đầy mặt đất tạo thành âm thanh kim loại nặng nề, những thi tướng này không còn ý thức, bị thuật sĩ dùng một phương pháp kì dị trấn giữ luyện nhục, trở thành một loại xác sống tựa như cương thi, chúng chỉ hành động như một loài dã thú với bản năng giết ch.ết con mồi.
Tất cả chen nhau lao lên không có chật tự, nếu chúng được chỉ huy tạo thành vòng vây công theo hàng ngũ, Lê Khải tự mình chỉ có thể bỏ chạy không giám quần chiến với chúng, một người đấu ngàn người? Đừng có đùa cho dù là Khí Cảnh cường giả cũng bị loạn quyền đánh ch.ết.
Chém bay đầu con thi tướng cuối cùng, Lê Khải ngồi dạng háng dưới đất thở hổn hển, tay nắm Khấp Hồng lẩm bẩm.
- Mệt ch.ết mất, già sắp ch.ết xương cốt không còn tốt nữa rồi.
Lê Khải đảo mặt nhìn quanh khắp nơi, không có lối đi khác cũng không vội mà ngồi trên đất, lấy từ trong balo sau lưng ra một ít đồ ăn nước uống, cùng một viên thuốc đen nhét vào miệng, bổ sung thể lực, khôi phục năng lượng. Nghỉ ngơi đầy đủ Lê Khải đi quanh, tìm kiếm chỗ thông khí, đèn pin rọi qua một khe hở, Khấp Hồng trong tay lập tức một kiếm vung ra, vách đá bị chém ra một cái lỗ, phía sau có lối đi vừa cho một người nham nhở đá nhọn, Lê Khải chui vào bên trong Khấp Hồng trong tay mở đường rộng rãi, đây không phải lối đi chính, bất quá đây lại chính là lựa chọn mà Lê Khải muốn.
"Ầm."
Vách đá bị chặn lại nổ tung, Lê Khải bước ra một ngôi mộ địa không gian lập tức bùng lên lửa xanh lè bốc cháy, Lê Khải không có gì giật mình, nơi đây thiếu khí được mở ra những ngọn đuốc mỡ cá heo tựa như đã tắt gặp oxi mồi lửa lập tức cháy lên, giới thuật sĩ gọi đây là lửa âm.
- Lại là quan tài đá.
Lê Khải một chưởng đẩy văng nắm quan tài đá nặng tới mấy trăm cân văng ra, thân thể nhảy lùi vế sau bế khí, một lúc lâu không có thứ gì kì quái Lê Khải đi lại nhìn vào quan tài, không nhìn thì thôi vừa nhìn Lê Khải giật bắn cả mình.
- Thứ ch.ết tiệt gì đây.
Trong quan tài là một người phụ nữ, thân thể mọc đầy lông trắng, tựa như một con vượn, nhưng gương mặt xinh đẹp đích xác lại là của một con người, tuy không có chút huyết sắc nào nhưng làm Lê Khải cảm thấy quái dị chính là thứ này còn sống, lỗ mũi đang từ từ hít thở những luồng không khí vừa thông vào, từ từ cả người nó run lên, hai con mắt mở trừng, trắng dã chỉ có con ngươi, nhe mồm lộ ra bốn cái răng nhanh sắc nhọn nhảy ra khỏi quan tài đá nhào tới Lê Khải.
Khấp Hồng trong tay Lê Khải lập tức chém vào phần bụng hất văng thứ kỳ quái kia về sau, y phục bị chém rách, lộ ra bên trong thân thể lông trắng phủ kín, chỉ có gương mặt giống như con người, còn lại y hệt như một con vượn lông trắng.
- Cái thứ gì đây không biết?
Khấp Hồng một kiếm chém không cắt nổi lớp lông của đối phương khiến Lê Khải gương mặt nghiêm nghị cẩn thận quan sát thứ người không ra người, vượn không ra vượn trước mặt.
- Gàooo.
Cái miệng kia phát ra kêu sóng âm đẩy lùi cả Lê Khải về sau, nó một lần nữa lao lên vồ tới chỗ Lê Khải.
- Ầm.
Vách tường bộ một quyền của thứ kinh dị đánh nát, Lê Khải tránh né chính diện tìm ra sơ hở tập kích, đầu không được, thân thể cũng không được, đánh nhau một hồi Lê Khải vẻ mặt càng khó nhìn, thứ này tựa như đao thương bất nhập, Khấp Hồng là thần binh lợi khí cộng thêm bản thân tu vi Khí Cảnh cũng không gây ra được thương tổn, thứ ch.ết tiệt này làm sao cứng rắn như vậy, Lê Khải nhớ tới bản cổ tịch bí sử thời xưa viết về những chuyện tạp quái.
- Chẳng lẽ đây là Bạch Mao Yêu Vượn xuất hiện ở thời Lý.