Chương 130: Mộ Địa Công Chúa

Trải qua bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ, nhưng con Yêu Vượn trước mắt này thuộc vào hàng khó nhai, đao thương bất nhập kiếm khí cũng không có tác dụng, sức lực, tốc độ càng ngày càng lớn, tựa hồ có thể theo thời gian dần dần lớn mạnh, Lê Khải nheo con mắt lại thành một đường cong, Yêu Vượn lao tới hai nắm đấm đập mạnh xuống, Lê Khải nhảy lùi lên không trung, Khấp Hồng đâm thẳng vào cái miệng đang há ra nhe răng.


"Phật."
Khấp Hồng xuyên thủng đầu Yên Vượn, tiếng rít gào đau đớn vang lên, Yêu Vượn ngã lùi về sau tay đưa lên tựa như muốn rút Khấp Hồng khỏi miệng, Lê Khải thấy đã tìm được điểm yếu khóe miệng nhếch lên thi triển Lạc Hồng Kiếm Pháp, Trảm Đoạn Sơn Hà.
"Ầm."


Cái miệng Yêu Vượn nổ tung thành những mảnh da thịt, cái đầu Yêu Vượn nổ toác ngã xuống mặt đất, từ từ trên người lông trắng co vào bên trong xuất hiện một thân thể thiếu nữ không đầu tựa như vừa mới ch.ết xuất hiện trên mặt đất, Lê Khải thu lại Khấp Hồng nhìn thi thể nhăn mặt nói.


"Là thuật pháp của thuật sĩ kia? Không phải Bạch Mao Yêu Vượn, hay Bạch Mao Yêu Vượn xuất hiện trong tạp quái kia là thủ bút của thuật sĩ bố trí cổ mộ này tạo ra? Muốn ngăn cản thứ gì? Hay nơi này là nơi an nghỉ của chính hắn?"


Trong đầu Lê Khải có rất nhiều câu hỏi, đáng tiếc không có ai trả lời cho những câu hỏi đó, Lê Khải nhấc kiếm tự mình đi tới quan tài đá quan sát một lần nữa, Khấp Hồng chém xuống đáy quan tài, quả nhiên một lối đi khác đen ngòm xuất hiện, Lê Khải ném một ngọn đuốc âm vào bên trong, thấy không gian là một hang động tựa như cái giếng, không có gì nguy hiểm đèn pin được đeo lên trên chán, sau đó nhảy thằng vào bên trong, thân thể nhẹ nhàng rơi xuống phía dưới, xuống hơn trăm mét phía dưới thân thể Lê Khải nhẹ nhàng chạm đất, lửa âm ở những ngọn đuốc treo trên tường bốc cháy tạo ra ánh sáng u quang lập lòe.


Thân thể Lê Khải lóe lên vài cái đã xuất hiện ở cuối hàng lang u tối, nhìn cảnh tượng trước mắt Lê Khải kinh ngạc, nơi này nào phải mộ thất u tối nữa, là một cảnh tượng tựa như thiên đình, lâu đài tòa các, kiến trúc bay lơ lửng trên không trung, bầu trời nơi này có một màu trắng ngăn cách tựa như là những đám mây, nơi này vượt qua cả sự hiểu biết của Lê Khải, tựa như nơi chỉ xuất hiện trong những câu chuyện thần thoại.


Lê Khải bước một chân tới cả người dường như vừa chui vào bên trong một cái bong bóng, quay đầu lại không thấy lối đi u tối vừa rồi đâu, cả không gian bị ngăn cách bởi một lực lượng thần kỳ nào đó, nhìn toàn kiến trúc tựa như Lăng Tiêu Bảo Điện trước mặt Lê Khải không nhịn được hít một hơi khí lạnh, con ngươi co rụt lại thấy ở năm góc có năm viên đá năm màu, kích thước không đồng nhất, hình dạng không giống nhau.


- Ngũ hành thiên thạch.


Nhìn vào khối đá màu xanh lam Lê Khải hơi thở gấp rút, năm đó chỉ một cục bằng ba ngón tay đã giúp bản thân đột phá Khí Cảnh, hiện tại nơi này có năm tảng đá to không biết hơn bao nhiêu lần so với viên mà bản thân dùng để đột phá, Lê Khải tưởng chừng mình không biết kích động là gì hôm nay như gặp người trời, kích động hiện rõ lên gương mặt.


Lê Khải thân thể nhẹ nhàng nhảy một cái bay vọt lên không trung rơi vào chính điện lầu các, ở bên trong không gian nhẹ bẫng, chị một cái nhún bình thường lại có thể bay xa như vậy, những kiến trúc lầu các này có thể lơ lửng trên không tựa hồ lên quan tới thiết kế đặc biệt của nơi này, nhìn bốn chữ Nôm ở chính giữa điện con ngươi Lê Khải co rút.


"Mộ Địa Lê Huyên."


Đây lại là mộ địa của một vị công chúa? Lê Khải khiếp sợ không thôi, mộ địa hoàng đế Lê Khải vào không chỉ một lần, chưa từng gặp cảnh tượng nào kì dị đến vậy, nơi này lại là mộ địa của một vị công chúa, vậy người này là ai?Đây chính là đại thủ bút của thuật sĩ kia? Cảnh giới của người này chỉ sợ vượt ra nhận thức của Lê Khải.


"Két."


Lê Khải đẩy cửa đại điện ra, điều làm Lê Khải giật mình nhìn thấy một gương mặt u buồn đang nhìn sang, sau đó trong mắt có ánh sáng phát ra, người kia đang chống cằm ngồi vắt chân ở trên ghế rồng đứng dậy, là một vị công chúa đẹp như thiên tiên, quần áo trên người lấp lánh quang huy, Lê Khải da gà nổi lên nguy cơ mãnh liệt tê rần cả da đầu.


- Lê Tường là chàng?
Thân ảnh kia đã xuất hiện chớp mắt một cái đứng trước người Lê Khải, hai bàn tay như ngọc sờ lên gương mặt của Lê Khải, đôi mắt kia mang theo thương nhớ mãnh liệt nhìn chằm chằm Lê Khải.
"Người còn sống? Ôi mẹ ơi, không lẽ mình trúng độc sinh ra ảo giác."


Cảm nhận được nhiệt độ của đôi tay mềm mại trên mặt mình, trong đầu Lê Khải nổ ầm ầm những suy nghĩ kinh thiên chạy qua, bản thân một cường giả vượt qua bao nhiêu nguy cơ sinh tử, đặt bước chân vào cảnh giới võ đạo cổ kim tiền nhân không có mấy người bước tới, hôm nay tựa như gặp phải một chuyện kinh khủng còn hơn cả bản thân sắp ch.ết, cảm giác không biết là thật hay ảo giác làm cho Lê Khải không im lặng không biết phản ứng như thế nào, vung một kiếm chém ch.ết người trước mặt, hay là nhảy lùi về sau tát lên mặt mình để dùng đau đớn thoát khỏi ảo giác.


- Lê Tường ta rất nhớ chàng.
Cả người vị công chúa kia ôm chầm lấy người Lê Khải, nước mắt rơi ra trên gương mặt xinh đẹp, Lê Khải cảm nhận được giai nhân trong ngực khóc nấc lên, luống cuống không biết phải làm sao, thật sự Lê Khải không biết đây là mộng ảo hay thực tại nữa rồi.


- Ta không phải Lê Tường, ta tên Lê Khải.
Vị công chúa trong ngực Lê Khải nghe được âm thanh ngẩng đầu lên, gương mặt ướt đấm nước mắt, nở một nụ cười chua xót.


- Chàng tại sao lại lừa thiếp? Một mình thiếp ở đây cô độc quên cả thời gian để đợi chàng quay lại, chúng ta từng thề sẽ sống cùng nhau tới khi sông cạn đá mòn, đời đời bên nhau, tại sao lại bỏ thiếp ở lại lẻ loi một mình, bây giờ chàng quay lại đừng hòng bỏ thiếp một lần nữa.


Lê Khải như đang nghe được chuyện thần thoại, gương mặt ngơ ngác không biết nên nói cái gì, nên làm chuyện gì cho đúng, vị công chúa kia ôm chặt lấy Lê Khải khóc nấc không buông.
"Tỉnh lại, đây nhất định là ảo giác."


Cắn thật mạnh đầu lưỡi phun ra máu tươi, nhắm mắt lại vận chuyển nội lực toàn thân muốn làm thanh tỉnh độc tố trong người, qua một vòng đại chu thiên vận khí thông thuận, Lê Khải một lần nữa mở mắt ra.
- Ôi mẹ ơi.


Khung cảnh vẫn như vậy không có gì thay đổi, trong ngực vẫn là tiếng khóc nấc của vị công chúa nọ, Lê Khải gương mặt vặn vẹo. Cứ như vậy một người cứng đờ một người khóc tới khi cái bụng của Lê Khải vang lên âm thanh.
"Ọt...ọt..."
- Trước tiên có thể buông ta ra được không?


Lê Khải đẩy đẩy cái đầu trong ngực mình ra, trong đầu tưởng tượng ra đây nhất định là một bộ xương trắng chứ không phải con người thật, cẩn thận sợ đối phương phát cuồng dùng xương sườn đâm thủng tim mình, lúc đó ch.ết cũng không biết bị một bộ xương giết hay là do trúng độc mà ch.ết, một cái ch.ết nhạt toẹt làm Lê Khải có chút không thích ứng nổi.




- Chàng đói bụng? Ở đây không có gì ăn, ta chưa từng có cảm giác đói bao giờ.


Công chúa nghe tiếng kêu từ bụng Lê Khải ngẩng đầu lên nhìn, Lê Khải không nói gì giả vờ như không nghe thấy, Khấp Hồng trong tay nắm chặt tùy thời một kiếm bổ ra, nhưng làm cho Lê Khải đau khổ chính là Khấp Hồng tựa như e ngại một cái gì đó thân kiếm run rẩy, linh tính mười phần sợ hãi, điều này làm cho Lê Khải chưa dám hành động thiếu suy nghĩ.


Nhìn Lê Khải lấy đồ ăn từ trong balo ra ngồi xếp bằng ở cửa điện ăn uống, công chúa đôi mắt to tròn nhìn Lê Khải ăn, bộ dạng nén nuốt nước bọt nhìn chằm chằm bánh mì trong tay Lê Khải.
- Muốn ăn?


Công chúa gật gật đầu, Lê Khải lấy ra một cái bánh mì túi đưa cho đối phương, giống như Lê Khải vừa nãy vị công chúa học rất nhanh bóc vỏ bánh mì ra rồi cắn một cái thật lớn giống Lê Khải, điệu bộ nhìn rất hài hước.
- Uống nước không nghẹn.


Lê Khải trợn mắt trắng dã nhìn đối phương, trong đầu thì toàn những suy nghĩ điên cuồng chạy qua, người này thật sự còn sống? Ôi mẹ ơi Lê Khải ta sống tới tuổi này rồi còn gặp chuyện quỷ dị như vậy.
- Đa tạ chàng.






Truyện liên quan