Chương 149: Muốn Vị Trí Giám Đốc
Thở dài một hơi ném chuyện này ra sau đầu, nhảy lên giường đi ngủ, tạm thời còn chưa thể tìm ra cách giải quyết, túm cổ đối phương ném đi nào có dễ dàng như vậy, thương trường có quy tắc của thương trường.
Bất quá đối mặt với thực lực tuyệt đối thì mọi âm mưu thủ đoạn đều là công dã tràng, nghĩ như vậy hắn ngủ một mạch đến sáng, thức dậy vẫn như thường ngày chạy đi rèn luyện, xong trở về tắm rửa ăn sáng lấy xe ra đi học.
- Nam ơi, ông mình có chuyện rồi.
Kết thúc buổi học vừa ra tới cổng trường đã thấy Nga chạy nói lo lắng nói cho Trần Thiên Nam biết ông Ân có chuyện, bị người ta chạy xe đụng phải đã đi viện, gãy xương tay do va đập, hắn bảo Tuyết về trước gọi Lê Huyên Huyên đi cùng mình theo Nga.
Cả ba đi ra bệnh viện huyện, ông Ân đã bó bột cánh tay trái từ trên xuống dưới nằm trong phòng bệnh, bác bá Nga cùng bà đang chăm sóc ông, Trần Thiên Nam xách giỏ quà vào để ở một bên thăm hỏi ông Ân, một chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy, hắn xem ông Ân như thầy của mình đã dạy hắn khắc điêu khắc chế tác ngọc.
- Ông đỡ chưa ông? Hu hu.
Nga chạy lại ngồi bên cạnh giường bệnh khóc nấc lên, Trần Thiên Nam ở một bên dùng niệm lực dò xét cánh tay gãy của ông Ân, thấy cổ tay, xương bả vai đều có vết rạn nứt lông mày cau lại, chuyện này không thể nào trùng hợp xảy ra như vậy, hôm trước tên Nguyễn Gia Huy vừa mập mờ uy hϊế͙p͙, hôm sau đã có chuyện, là trùng hợp hay một thủ đoạn của đối phương?
- Ông không sao, ha ha còn sống tốt.
Ông Ân cười xòa, dùng cánh tay phải lành lặn của mình xoa xoa đầu cháu gái, Trần Thiên Nam ngồi xuống ở bên cạnh vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Ông còn nhớ người gây tai nạn cho mình không ông? Chuyện này chỉ sợ có người nhắm vào.
Ông Ân gật đầu, biết cháu gái mình cùng thằng bé Nam góp vốn mở ra công ty, hiện tại tầm cỡ đã lớn khiến ông bà vui mừng vì cháu gái mình có tương lai tốt đẹp, ý thức được lời nói ẩn tình của Trần Thiên Nam, ông Ân bắt đầu nghĩ một lúc rồi kể lại chi tiết mọi chuyện.
"Hừ, tám phần là dở trò phía sau."
Đi xe máy mất biển số, còn đội mũ trùm đầu không có quỷ mới là chuyện lạ, tên Nguyễn Gia Huy kia đúng là kẻ không từ thù đoạn, Trần Thiên Nam gương mặt lạnh xuống, thủ đoạn này không phải trò mới lạ, nhưng lại rất hiệu quả.
- Vâng ông, cháu biết rồi, ông cứ yên tâm nghỉ ngơi đi ạ.
Trần Thiên Nam đi ra ngoài lấy điện thoại gọi cho chú Sơn.
- Alo chú, có chuyện với người nhà của Nga, chú xem cử cho cháu hai an ninh của công ty tới đây một thời gian.
- Được chú biết rồi, chuyện này phía sau e là có người tác động, việc điều tr.a có chút khó khăn, dù sao chuyện này không rõ ràng báo công an cũng khó nói, chưa đặt lên được việc gì.
- Cháu điều tr.a ra rồi, là Nguyễn Gia Huy phó giám đốc chi nhánh của tập đoàn Sun Wah Hồng Kông, còn thủ đoạn này có phải tên đó gây ra hay không thì tạm thời cần điều tra, chú cẩn thận đừng chủ quan, thương trường như chiến trường, mất mạng không phải là chuyện gì hiếm lạ đâu chú.
- Ừm, chú sẽ chú ý.
Sơn tắt điện thoại thở dài một hơi, dạo gần đây áp lực từ các bên rất lớn đè ép lên công ty, công việc rất nhiều, khẽ xoa xoa thái dương một cái gọi thư ký của mình vào.
- Thành Minh, chọn hai người ở phòng an ninh đi bảo vệ người của nhà của cổ đông, địa chỉ ***.
- Vâng anh, ở dưới sảnh công ty có ba người họ nói là bố mẹ anh.
Sơn nhíu nhíu mày, tìm tới tận nơi không thể không gặp, dù sao cũng là bố mẹ mình, khẽ thở dài Sơn đứng dậy xuống sảnh đón bố mẹ mình.
- Bố mẹ.
Ở sảnh công ty có bộ bàn ghế sofa có ba người ngồi, hai người đàn ông một người phụ nữ, là bố mẹ của Sơn cùng em trai Hoàng Hữu.
- Còn biết gọi một tiếng bố mẹ? Hừ.
Hoàng Nghị bố của Sơn lên tiếng, mẹ Sơn bà Nguyễn Hằng thấy chồng vẫn thái độ với con trai khẽ vỗ về an ủi, sau đó đi lại phía Sơn.
- Con đừng chấp bố con, biết thừa tính ông ấy rồi.
- Dạ vâng mẹ.
- Anh về Việt Nam thành công lớn quá, bây giờ đã là tổng giám đốc của công ty công nghệ JN, em cũng vui mừng cho anh.
Hoàng Hữu lên tiếng điệu bộ giống như đang khen ngợi lấy lòng anh trai, Sơn liếc qua người em trai ruột của mình ánh mắt phức tạp, chuyện hôm nay bố mẹ mang theo chú Hữu tới tận công ty e là không có việc gì ngoài việc muốn bản thân mình cho chú Hữu vào công ty công nghệ JN, chuyện này làm anh khó xử vô cùng.
- Chú nói sai rồi, anh làm thuê cho người ta thôi, chức vụ của anh chỉ là một phó tổng giám đốc, còn chưa trèo lên nổi vị trí tổng giám đốc, chú nói như vậy người ta nghe thấy anh có chăm cái miệng cũng không giải thích được.
Sơn thái độ nghiêm túc nói cho em trai, trước kia tình cảm anh em còn khăng khít, hai người còn có thể vui vẻ trò chuyện với nhau, gần hai mươi năm bố mẹ từ mặt vì cưới Linh, bản thân tay trắng rời đi, bố mẹ giao hết tài sản nhà cửa đất đai cho Hoàng Hữu, bố không hề ngó tới anh, còn mắng chửi anh ngu dốt làm mất mặt gia đình cưới một con nhà quê, khố rách áo ôm làm ông mất hết mặt mũi.
Những lời bố mắng chửi hai vợ chồng mình Sơn vẫn nhớ như in trong đầu, anh không hận nhưng không có nghĩa là không để trong lòng.
Nguyễn Hằng thấy con trai mình thái độ lạnh nhạt liền thở dài trong lòng, làm sao bà không biết tính cách của thằng Sơn con trai mình cơ chứ, bà dứt ruột đẻ ra tính tình hai đứa con như nào bà đều rõ.
- Con Linh khỏe không, con của hai đứa thế nào? Trai hay gái?
Mẹ vẫn luôn quan tâm giúp đỡ mình Sơn không có quên những lần hai mẹ con nói chuyện khóc với nhau qua điện thoại, bố gia trưởng mẹ sống không phải quá hạnh phúc, nhiều khi bị bố nói, mẹ chỉ tủi thân khóc một mình.
- Dạ, mẹ vợ con nói là con trai, ông bà gọi Linh về dưới chăm sóc rồi mẹ.
- Vậy là tốt, về dưới nhà để ông bà chăm sóc là tốt, mong ông trời phù hộ cho mẹ tròn con vuông.
Sơn với mẹ nói chuyện một lúc, dáng vẻ ông Nghị gương mặt không nhịn được khó nhìn căng ra nói.
- Chuyện linh tinh nói sau đi, hôm nay bố tới đây muốn con cho thằng Hữu vào làm việc ở đây, anh em giúp đỡ nhau trong công việc, chiếu cố em trai con một chút, bố nghe đâu chức vị giám đốc bộ phận mới còn chưa có ai, xem mà giúp đỡ em.
Nghe thái bộ của bố giống như chỉ đạo mình bằng giọng điệu không thể chối cãi, Sơn cười nhạt, anh tôn trọng không có nghĩa anh có thể nhân nhượng.
- Con nói rồi bố, đúng quy trình tuyển dụng của công ty tiến hành làm việc, còn việc bổ nhiệm chức vụ quan trọng trong công ty con không làm được, chú Hữu có vào làm việc ở đây năng lực ra sao chức vụ thế nào sẽ do hội đồng quản trị đề cử chấp thuận, con không có cái quyền đó.
- Hừ, anh không coi bố mẹ ra gì, không muốn giúp đỡ em trai thì nói thẳng ra, cần gì vòng vo tam quốc.
- Anh Sơn, chị dâu là tổng giám đốc hai người gật đầu một cái ai có thể nói gì được anh.
Hoàng Hữu lộ ra nanh vuốt thật sự của mình, không có tiếp tục giả vờ. Sơn cười nhạt nhìn bố cùng em trai, trước kia anh trở về Việt Nam thất bại ê chề chỉ có mẹ là người quan tâm an ủi giúp đỡ, còn bố với em trai còn mắng chửi bản thân ngu dốt, loại ăn hại, hiện tại công ty công nghệ JN vọt thẳng lên trời lại tới thể hiện ra tình cảm, chuyện cười.
- Vẫn là câu nói kia, anh với chị dâu chỉ làm thuê cho người ta mà thôi, chủ tịch hội đồng quản trị không gật đầu, ai cân nhắc nổi chú, một người ngoài tiến vào công ty công nghệ JN trong thời điểm vừa mới vọt ra từ trong khó khăn, chú nghĩ chủ tịch hội đồng có đá cả ba người, anh chị với chú ra khỏi đây không?
Sơn cười lạnh nhạt nhìn người em trai Hoàng Hữu của mình, anh em chỉ khi còn bé tốt với nhau, lớn lên bị lợi ích chia rẽ tình cảm anh em càng ngày càng nhạt, Sơn đã không oán trách một câu chuyện bố mẹ đem hết tài sản cho Hoàng Hữu, hiện tại còn không biết điều muốn tới đây ngồi không vào vị trí giám đốc, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.