Chương 156: Vận Mệnh Chi Nhân
Trần Thiên Nam trong lòng gào thét, đây chắc chắn là ý trời, còn chưa biết nên khuyên nhủ Kiều Loan chấp nhận hiện thực kiều gì, đã thấy Kiều Loan bỏ hắn mà đi trước.
- Đợi mình với.
- Hừ, đi tìm người khác mà đào hoa.
Hắn cười méo miệng, cái này là ý trời chứ hắn đâu có muốn, đã là ý trời thì chống kiểu gì được.
- Giận?
- Ai thèm vào.
Miệng nói là không giận nhưng điệu bộ giận dỗi hiện đầy trên mặt, Trần Thiên Nam xoa xoa hai cái má trắng hồng của Kiều Loan cười cười.
- Tớ hứa không có ai ngoài cậu, yên tâm.
- Ai mà biết được, biết đâu cậu dấu tớ.
- Thề, tớ mà dấu tớ là con bò, được chưa nào?
- Tạm tha, hứ.
Con gái thật khó hiểu, bao nhiêu ý định khuyên nhủ Kiều Loan chấp nhận ý trời đành tan thành mây khói, hắn mà còn mở miệng ra nói chuyện đó chắc ch.ết tại đây luôn. Sau đó Kiều Loan kéo hắn đi phủ Tây Hồ thắp hương đầu năm, nơi đây thờ công chúa Liễu Hạnh, một trong tứ bất tử của văn hóa dân gian Việt Nam.
Trần Thiên Nam cùng Kiều Loan đi vào bên trong dâng lễ thắp hương cho vị Thánh Mẫu Liễu Hạnh, nhìn khói hương nghi ngút hắn có chút bần thần, tín ngưỡng là thứ không thể thiếu trong văn hóa Việt Nam, nhưng mà làm hắn kỳ quái thật sự họ có tồn tại hay không? Ma quỷ tồn tại là thứ chưa được khoa học xác định, nhưng có rất nhiều bằng chứng vì sự xuất hiện của chúng.
Theo những gì ông nội Trần Bá Hùng kể cho Trần Thiên Nam biết, có một số thuật sĩ có thể luyện hồn, thao túng điều khiển hồn phách con người, cái gọi là ma quỷ một phần chính là hồn phách của người ch.ết mà thành.
- Cậu trai chúng ta có duyên gặp mặt, có thể nói mấy lời được không?
Giật mình Trần Thiên Nam không biết là ai đang nói với mình, ngẩng đầu nhìn bức tượng của Thánh Mẫu Liễu Hạnh, chẳng lẽ là thần linh, đừng có đùa chứ.
- Khụ khụ, ta ở bên này.
Trần Thiên Nam nhìn sang bên phải, thấy là một ông cụ mặc áo dài nâu, tựa như một vị sư chùa nhưng hẳn là không phải, đầu tóc bạc, râu trắng, trong tay còn có chổi cọ quét lá khô ngoài sân đền.
"Thuật sĩ?"
Trong lòng Trần Thiên Nam nghi hoặc không thôi, kéo theo Kiều Loan ra bên ngoài chào ông cụ.
- Chào cậu trai trẻ, ông tên Thụy người giữ phủ Tây Hồ.
- Dạ cháu chào ông.
- Đi vào sau ngồi nói chuyện một lúc cùng ông.
- Dạ vâng.
Kiều Loan nghi hoặc nhìn Trần Thiên Nam, hắn lắc đầu một cái cả hai đi theo vào phía sau, nơi này hẳn là chỗ để nghỉ ngơi của ông Thụy, có bàn uống nước Trần Thiên Nam cùng Kiều Loan hai người ngồi xuống.
- Phong thủy nghịch chuyển, khí sắc ngập trời, cậu trai nhân chung trong loài người, sau này chắc chắn thành người mệnh lớn làm chuyện đại sự.
- Ông nói quá rồi, cháu nghe như lọt vào trong sương mù, ông là thuật sĩ phải không ông?
- Ha ha không tính là thuật sĩ gì, chỉ là một người giữ phủ, ăn lộc thánh mẫu Liễu Hạnh có chút ánh mắt mà thôi.
Tin được không? Trần Thiên Nam cũng không biết là tin hay không tin nữa, vì chuyện này nó vượt ra khỏi tầm hiểu biết của hắn, ma quỷ tồn tại, vậy nói thần thánh tồn tại có hay không? Đều là một câu khó ai chả lời được.
- Lê Khải có khỏe hay không?
- Dạ cụ ngoại vẫn khỏe.
Ông Thụy lại biết cụ ngoại mình, hẳn là người quen, hắn không có dấu nói thật, khẽ vuốt râu của mình ông Thụy cười cười.
- Lão ta lần này thập tử nhất sinh ha ha, hưởng phúc phận của con cháu có ba thành cơ hội.
Trần Thiên Nam khiếp sợ không thôi, ông Thụy này thật sự có thể nhìn ra vận mệnh của con người, cái này không phải không tồn tại, hư hư thực thực nói tồn tại cũng đúng, nói không tồn tại chưa hẳn đã sai.
- Chàng trai vận nước đang lên, cháu chính là người có vận mệnh lớn, hôm nay tới đây là duyên, ta cho cháu một câu.
Trần Thiên Nam như lọt vào trong sương mù, Kiều Loan ở bên cạnh tương tự, cả hai đều không hiểu ý nghĩa.
- Mệnh chi mệnh, khí chi khí, nhân chi long, nghịch cảnh hùng cường, vạn dặm sơn hà mệnh chi vương...
Càng nghe Trần Thiên Nam càng cảm giác giống như mình đang bị một thầy bói rởm lừa bịp, chẳng hiểu cái mô tê gì cả, cứ nghệt mặt ra mà nghe, âm thầm lưu lại hoàn chỉnh câu nói của ông Thụy vào trong hệ thống, sợ quên để sau này nghiên cứu ẩn tình ở bên trong, thuật tiên tri này không phải không có, đã được minh chứng rõ ràng nhất trong câu sấm.
"Đụn Sơn phân giải
Bò Đái thất thanh
Thủy Đáo lam thành
Nam Đàn sinh thánh."
Trong thời kỳ đất nước lâm nguy hiểm cảnh, nhân dân bị áp bức bóc lột, dân tộc bị thực dân đô hộ, Nam Đàn sinh ra một vị thánh nhân, chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại, người soi sáng dân tộc, chiếu sáng khắp năm châu bốn bể, là biểu tượng của sự hòa bình tự do.
Tương lai nước Việt sinh ra thêm những vị hiền nhân không phải là chuyện gì mới lạ, đời nào cũng có những anh hùng dân tộc, kiên cường, bất khuất, một tinh thần dân tộc mạnh mẽ truyền lửa đời đời không bao giờ tắt.
Hai người đi ra khỏi phủ Tây Hồ, Trần Thiên Nam dắt tay Kiều Loan cười hì hì nói.
- Biết tớ mang mệnh lớn chưa, lấy hai ba vợ mới đủ khí phách.
- Mơ đi ông tướng ạ.
Kiều Loan đưa tay lên chán Trần Thiên Nam dí một cái bĩu môi, ăn trưa Kiều Loan kéo Trần Thiên Nam đi ăn mì tôm, lần này hắn mua thêm ít xúc xích, hai người ngồi ở vỉa hè bên ngoài thổi phù phù ăn mì tôm, người đi qua đi lại nhìn hai người như quái vật.
- Dẫn cậu đi thủy cung Vinpearl Aquarium Times City.
Kiều Loan kéo Trần Thiên Nam dậy bắt taxi đi chơi, mua mé xong hai người nắm tay nhau đi ngắm cá, ngày tết ở đây vẫn khá đông người đi chơi, Kiều Loan chỉ chỉ một con cá nhỏ nói.
- Nhìn mặt nó dê y như cậu.
- Tầm bậy, làm gì có, mặt nó làm sao giống tớ được.
- Giống.
- Không giống.
Trần Thiên Nam đột nhiên nhìn xuống chân, một bé gái ôm lấy chân hắn, độ hai ba tuổi kêu.
- Ba ba.
- Ây.
Bế lấy bé gái mặc bộ bố váy công chúa màu hồng, dễ xinh xắn đáng yêu, con bé nhìn Trần Thiên Nam cười khanh khách kêu.
- Ba ba, cá cá.
Kiều Loan cười khanh khách trêu chọc.
- Thì ra cậu lừa tớ, có con bao giờ vậy?
- Không nhớ nữa ha ha.
Không biết con ai cứ bế đã, lát kiểu gì cũng có người đi tìm, bế con bé lên chỉ chỉ mấy con cá bơi tung tăng, một lúc sau quả nhiên có người đi tới, dáng vẻ thở phào nhìn con gái trong tay Trần Thiên Nam.
- May quá, chị đang lấy sữa pha cho nó, quay đi quay lại nó chạy mất làm chị sợ hết hồn.
Chị gái độ hơn hai mươi chạy lại, nhìn con gái trong tay Trần Thiên Nam cười toe toét.
- Mẹ, ba ba.
Con bé thấy mẹ nó cười toe toét gọi, nghe thấy con gái gọi Trần Thiên Nam là ba ba chị gái thoáng có chút buồn.
- Xin lỗi em nhé, con bé nó nhớ ba nó nên mới nhầm thành em.
- Dạ không có gì đâu chị, vậy bố bé đâu chị? Cả nhà không đi cùng ạ.
Hắn yêu thích bế con bé không buông, tò mò hỏi chị gái mẹ bé.
- Haiz, ba nó vừa mất vì tai nạn.
- Em xin lỗi, em không nên hỏi.
Trần Thiên Nam hơi trầm mặc lại, không ngờ bé gái trong tay mình lại mất bố nó khi còn bé như vậy, hoàn cảnh này làm hắn thương cảm nhiều hơn, hắn cũng giống như vậy, mất bố mẹ khi lên 5 tuổi.
- Không sao đâu em, Bảo Quyên sang đây với mẹ nào.
Con bé ôm chặt lấy Trần Thiên Nam không theo mẹ nó, miệng bô bô nói.
- Ba ba, ở với ba ba cơ.