Chương 157: Muốn Nhận Con Nuôi

Con bé Bảo Quyên ôm chặt lấy Trần Thiên Nam không buông, hắn cười nói.
- Hay chị cứ để em bế bé đi, tí nó ngủ chị bế bé, em muốn chơi với bé Bảo Quyên một lúc được không chị?
- Vậy làm phiền em.


Trần Thiên Nam cười ngoác cả mồm vì bị con bé Bảo Quyên thò tay chọc chọc vào lỗ mũi của hắn, quay sang Kiều Loan nói.
- Sau này sẽ đẻ con gái trước được không vợ?
- Tớ thích cơn trai cơ.
- Không được, phải đẻ con gái trước.


Ái Phương nhìn hai người trêu nhau hơi mỉm cười, ánh mắt thoáng hiện lên nét u buồn, cả bốn người cùng nhau đi một vòng thủy cung chơi, ra bên ngoài bé Bảo Quyên đã ngủ gật Trần Thiên Nam liền đưa cho chị gái.
- Bắt lấy nó.


Hai người vệ sĩ lao tới muốn bế con bé Bảo Quyên trong tay chị gái, Trần Thiên Nam hơi kinh ngạc, chuyện này có cảm giác như phim vậy, tuy nhiên hắn vẫn đứng ra ngăn cản khi thấy bộ dạng sợ hãi của chị gái.
- Các người định làm gì? Bắt người giữa ban ngày có tin tôi báo công an không?


Hai vệ sĩ nhìn Trần Thiên Nam ngăn cản, lộ vẻ xó xử, phía sau đi tới một người phụ nữ độ hơn năm mươi, dáng vẻ quý phái.
- Ái Phương mau trả cháu nội cho tôi.
- Mẹ, con gái là con gái của con, mẹ đã không nhận hai mẹ con con vì sao anh Khải vừa mất mẹ lại muốn chia cắt hai mẹ con con?


- Hừ, thằng Khải nó mất rồi, cô lấy cái gì mà nuôi con, học chưa xong đại học, bố mẹ thì nghèo bệnh tật suốt ngày, tôi cho cô ba trăm triệu, đưa cháu nội cho tôi nuôi.


Trần Thiên Nam gãi gãi mũi, chuyện này đúng là như kịch bản phim truyện, hắn còn không biết xử lý chuyện này kiểu gì, thì người phụ nữ đã chỉ tay vào mặt Trần Thiên Nam.
- Cậu cút ra, chuyện này không liên quan tới cậu, nếu còn xen vào đừng trách tôi đánh gãy chân cậu.
"Ô kìa."


Còn không tính xen vào chuyện riêng nhà người ta, vậy mà người phụ nữ này đã chỉ tay vào mặt Trần Thiên Nam bảo hắn cút, còn muốn đánh gãy chân hắn, người phụ nữ này quyền lực thật, Trần Thiên Nam trở nên ương bướng muốn xem người phụ nữ này đánh gãy chân mình kiểu gì.


- Cháu vẫn phải xen vào, cô làm gì cháu thì làm.
Trần Thiên Nam chặn trước hai mẹ con chị gái, vẻ mặt lạnh nhạt, người phụ nữ chỉ tay vào mặt Trần Thiên Nam quát hai người vệ sĩ.
- Đánh cậu ta cho tôi, tội đâu tôi chịu.


Hắn hơi kinh dị, người phụ nữ này đúng quyền uy, ban ngày ban mặt lại nói vệ sĩ đánh người, không biết là vợ ông bụng bự nào đây, tính tình không hợp với thân phận cho lắm.
- Đánh hộ xem, tôi cho hai anh đi mấy năm.


Trần Thiên Nam rút ví lấy một cái thẻ màu đỏ, mặt ngoài ghi ba chữ "Bộ Công An" dơ qua, hai vệ sĩ muốn xông lên đánh người theo lời người phụ nữ khẽ rụt cổ lại.


Cái này là lần trước hắn cống hiến công nghệ tiên tiến cho quốc gia, được thêm một cái thân phận bảo hộ, thân phận thuộc phòng điều tr.a nội bộ, thuộc Bộ Công An.
( Nhấn mạnh lại một điều, truyện chỉ là chí tưởng tượng, không khiêu khích, nhắm tới bất cứ cơ quan tổ chức nào.)


Người phụ nữ im lặng, Trần Thiên Nam cất thẻ ngành của mình đi, cái này hù họa người khác tuyệt đối hữu hiệu hơn là hắn lấy ra sổ quân tịch, thứ đó không phải là thứ có thể lấy ra bậy bạ được.


Quyền lực là thứ mà bất cứ ai đều e ngại, đụng vào người của chính phủ là đi bán muối ngay, thấy người ngăn cản mình là công an người phụ nữ khẽ rụt cổ lại, không còn dám hống hách như lúc nãy.


Trần Thiên Nam cười cười, đòi đánh gãy chân hắn mới kinh chứ, hắn đá xoáy người phụ nữ.
- Hình như vừa nãy cô nói đánh gãy chân của cháu?
- Chỉ là hù họa một chút mà thôi, là lời nói đùa.
- Có phải không ạ? Hay là mọi người về đồn uống nước nói chuyện một thoáng.


- Xin lỗi cậu, tôi có chuyện bận phải đi trước.
Người phụ nữ nhìn thoáng qua mẹ con chị gái, xong quay người rời đi, Trần Thiên Nam dĩ nhiên chỉ là dọa, hắn cũng không có rảnh để mời người ta đi thật.
- Chị Ái Phương chuyện này là sao á? Nói ra xem em có giúp được gì không?


Trần Thiên Nam quyết định tiễn phật phải tiễn tới Tây Phương, tiêu chí làm người tốt của hắn không có nhạt đi theo thời gian.
Ái Phương nhìn Trần Thiên Nam thoáng thở dài một tiếng, gật đầu cảm ơn hắn.
- Cảm ơn em.


Tìm quán cà phê ngồi xuống, chị Ái Phương bé Bảo Quyên kể lại cho Trần Thiên Nam nghe qua chuyện của chị ý, hắn gật gù nghe chuyện.


Chị Ái Phương cùng người yêu học chung đại học ở Hà Nội, hai người đều sắp ra trường, trong một lần ra ngoài bất cẩn để chị Ái Phương có thai, người yêu chị Ái Phương là một công tử Sài Thành chính hiệu, nhà giàu học giỏi, hai người yêu nhau thật lòng, có thai anh Khải nói với mẹ chuyện cưới chị Ái Phương, nhưng bị mẹ phản đối kịch liệt vì lý do chị Ái Phương con nhà nghèo, tỉnh lẻ, nói chung là chê bai khố rách áo ôm không xứng với gia đình mình.


Chuyện này làm Trần Thiên Nam liên tưởng tới hai vợ chồng cô Linh chú Sơn, đều là gia đình bên nhà trai nghĩ mình cao sang quyền quý, hơn người, ngăn cản con trai lấy con gái tỉnh lẻ, gia cảnh không ra gì.


Anh Khải vì yêu chị Ái Phương nên đã bỏ nhà đi, cùng chị sinh ra con bé Bảo Quyên, Chị Ái Phương tạm bảo lưu kết quả học tập ở nhà sinh con, anh Khải tốt nghiệp xong liền kiếm một công việc nuôi hai mẹ con.


Kết quả cách đây sáu tháng anh Khải bị tai nạn qua đời, chị Ái Phương cố gắng vượt qua nỗi đau đó mà sống, chăm sóc con bé Bảo Quyên, mẹ anh Khải vì cái ch.ết của con trai đã nhiều lần tới chỗ Ái Phương chửi mắng, muốn đem con bé Bảo Quyên về nuôi, chị Ái Phương không muốn rời xa con nhất định không chịu.


- Vậy chị tính nuôi bé Bảo Quyên kiểu gì? Giống như mẹ anh Khải nói, chị không có gì để nuôi bé cả, bố mẹ chị cũng ôm đau bệnh tật, họ chẳng nuôi nổi con bé, chị tính làm sao?


- Tạm thời cứ cố đến khi con bé đủ tuổi đi học, chị sẽ kiếm việc làm thêm, rồi đi học trở lại lấy nốt tấm bằng đại học, sau đó tìm một công ty vào làm việc nuôi con.


Trần Thiên Nam trầm mặc, hôm nay hắn gặp được ông Thụy ông nói có một chữ duyên ở bên trong phủ Tây Hồ, con bé Bảo Quyên lại chạy tới ôm chặt lấy chân hắn kêu một tiếng " ba ba" đây chính là cái duyên đó, vận mệnh đôi khi thật kì diệu.
- Em muốn nhận con bé Bảo Quyên làm con nuôi.


Kiều Loan nhìn Trần Thiên Nam một cái không nói gì, chị Ái Phương nhìn Trần Thiên Nam cười gượng.
- Chuyện này?


- Con bé đã gọi em một tiếng ba ba rồi, em với chị dĩ nhiên sẽ không có gì cả, nhưng em muốn nhận con bé Bảo Quyên trên danh nghĩa là bố nuôi nó, em sẽ lo cho con bé ăn học đầy đủ, ngay cả chị em cũng cho chị một cơ hội, em tên Trần Thiên Nam chủ tịch hội đồng quản trị của công ty công nghệ JN, đợi chị tốt nghiệp xong thì vào công ty làm, dĩ nhiên theo thủ tục bình thường.


Con bé Bảo Quyên đã thức dậy dụi dụi mắt nhìn mẹ mình xong, vùng vẫy đòi Trần Thiên Nam bế.
- Ba ba bế.
Trần Thiên Nam cười híp mặt bế con bé Bảo Quyên, hắn thật sự thích con bé từ ngay khi nó ôm chân mình, đây chính là một chữ duyên.


- Mọi chuyện không cần quá vội vàng, đây là liên lạc của em chị gọi qua đi.


Ái Phương nhận lấy danh thiếp mà Trần Thiên Nam đưa, đây là chủ yếu hắn lấy ở công ty để làm màu một thoáng, hắn không thích làm chủ tịch giả nghèo, vì thế tất nhiên phải có danh thiếp để ra bên ngoài còn làm màu với thiên hạ.






Truyện liên quan