Chương 158: Bị Bắt Cóc Ở Bangkok

Ái Phương gọi qua cho Trần Thiên Nam, hắn lưu vào danh bạ với cái tên "chị Ái Phương" xong Trần Thiên Nam lại nói.
- Chị cứ suy nghĩ đi, chị chả có gì để em phải lừa đâu.


Trần Thiên Nam nói thật, Ái Phương nghe xong gật đầu, đúng là mình chả có gì ngoài con bé Ái Phương để ngoài ta phải lừa gạt cả, muốn cơ thể mình? Chuyện cười, người yêu của người ta còn xinh xắn hơn cả hoa hậu, lại thêm trẻ tuổi, đẹp trai, tài giỏi cậu ta ngoắc một cái chỉ sợ một một đống con gái vây lấy cậu ta.


- Ba ba, uống.
Con bé Bảo Quyên đòi uống cà phê, Ái Phương lấy ra bình sữa đã pha đưa cho Bảo Quyên.
- Đây con.
Bảo Quyên nhận lấy bình sữa, cười nhe ra mấy con răng trong miệng nhìn Trần Thiên Nam.
- Ba ba.
- Ha ha uống đi con gái.


Kiều Loan phì cười vì bộ dạng cưng chiều con bé Bảo Quyên của hắn, cùng Trần Thiên Nam chọc cười con bé.


Ái Phương thở dài, trong sáu tháng vừa rồi không ngày nào con bé Bảo Quyên không quấy khóc đòi gặp ba ba, hôm nay gặp được Trần Thiên Nam ngoài kêu ba ba còn cười vui vẻ như vậy, Ái Phương trong lòng đã có suy nghĩ của mình.


- Chị đồng ý, sáu tháng qua con bé quấy khóc rất nhiều, gặp được em hôm nay là ở duyên phận, chị cảm ơn em rất nhiều.


Trần Thiên Nam gật đầu, cảm giác tuổi 16 làm bố không tệ lắm, tuy không phải con ruột nhưng hắn yêu thích Bảo Quyên rất nhiều, dẫn chị Ái Phương cùng con bé Bảo Quyên trở về chỗ ở hiện tại, là một căn phòng thuê thuộc khu chung cư mini.
- Hai em vào nhà uống nước.


Kiều Loan lúc này là người bế Bảo Quyên, con bé có vẻ rất thích cứ gục đầu vào ngực Kiều Loan đòi sữa, Trần Thiên Nam không nhịn được trêu.
- Cho con bé đi.
- Muốn ăn đấm hả?


Đánh giá căn phòng chung cư mini một vòng, khẽ gật gù, chỗ này cũng không tính là quá kém, đầy đủ tiện nghi, không gian không quá tăm tối.
- Chị không về nhà với bác bá sao?
- Không có em, chị ở lại thành phố tranh thủ nhận mấy việc trông nhà cho người ta.


- Mai về đi chị, bác bá không có nhiều thời gian ở với chúng ta nữa đâu, mang cả con bé Bảo Quyên về ạ, chuyện tiền bạc em sẽ lo, chị đừng ngại hay từ chối.
Trần Thiên Nam không dài dòng, nói xong chạy xuống nhà tự tay rút tiền mặt ở cây ATM, xong trở lại đưa cho chị Ái Phương.


- Em cho chị vay, sau này con bé Bảo Quyên lớn đi làm có tiền, chị nhớ nói trả cho bố nuôi nó.


Ái Phương khóc, hoàn cảnh khó khăn tạo cho người ta cố gắng phải mạnh mẽ, nhưng hôm nay gặp được Trần Thiên Nam tựa như một câu chuyện cổ tích, thấy được ông bụt tốt bụng, Ái Phương không kiềm chế được lòng mình.
- Mẹ.


Con bé Bảo Quyên thấy mẹ khóc, từ trong ngực Kiều Loan nhào về phía Ái Phương, nhận lấy con bé Bảo Quyên, một tay ôm con một tay gạt đi nước mắt, cố nặn ra một nụ cười trước mặt con gái.
- Mẹ không sao, Bảo Quyên ngoan.
Chiều tối hai người Trần Thiên Nam ra khỏi khu chung cư mini, Kiều Loan cười tươi nhìn hắn nói.


- Đi sinh em bé không?
- Có có.
- Nhưng không phải bây giờ.
Kiều Loan cười khanh khách nhảy lên lưng Trần Thiên Nam, gục đầu vào vai hắn thì thảo nói tiếp.
- Cậu là một người tuyệt vời nhất.
- Dĩ nhiên.


Ái Phương nhìn hai người Trần Thiên Nam cùng Kiều Loan cõng nhau ở bên dưới, miệng lộ ra một nụ cười tươi, xong quay ra nhìn con gái, dơ tay xoa xoa cái má trắng hồng.
- Mẹ con mình về thăm ông bà ngoại nào.


Dừng trước ổng nhà Kiều Loan, hắn không định tiến vào, trong nhà vẫn có khách rất đông, chỉ đưa Loan về tới cổng.
"Chụt."
- Bye bye Nam.


Kiều Loan thơm lên má Trần Thiên Nam một cái rồi chạy nhanh vào trong nhà, hắn cười cười quay đầu rời đi, cũng không tính về nhà kiếm một nhà nghỉ ngủ lại qua đêm, ngày mai đi gặp mấy người quen trong đội đặc chiến Lạc Hồng một thoáng.
Bangkok Thái Lan.


Cả nhà Hoàng Sơn bốn người buổi sáng đi gặp lại bạn học cũ trước kia cùng du học bên Singapore, thấy không có gì chơi hai chị em Thương Thảo nói với bố mẹ đi ra ngoài chơi, chỗ này gần với khu phố chinatown Bangkok.


Hai chị em vui vẻ đi ngắm nhìn đường phố chụp ảnh, ăn những đồ ăn nổi bật, chơi được một lúc trở về đi vào trong một nhà vệ sinh công cộng rửa tay chân, vệ sinh cá nhân.
"Cạch."


Thảo đi ra trước đứng ở bên ngoài đợi chị gái, đang đứng đợi thấy có ba người đàn ông to cao đi vào bên trong, tưởng họ đi vệ sinh cũng không để tâm bấm bấm điện thoại chờ đợi.
- Xác nhận cô ta chính là Chacara, rút.


Một cô gái xinh đẹp vừa từ trong nhà vệ sinh đi ra, bị một người đàn ông dùng khăn tẩm thuốc mê bịt lấy miệng.
"Cạch."


Thương đi ra vô tình chạm mặt với ba người, lập tức có một người lao lên muốn khống chế Thương, với khả năng của một võ giả Thương tránh né đòn khóa của đối phương tung chân đá thẳng ngực đối phương, đánh bay người về phía sau đập vào nhà vệ sinh.
"Ầm."


Một họng súng đen ngòm chỉ vào đầu Thương, một tên khác nói bằng tiếng Anh.
- Câm mồm, nếu không tao bắn vỡ sọ.
Bị họng súng chĩa vào đầu Thương không dám làm loạn, tên vừa bị đánh đứng dậy đánh một quyền vào gáy Thương.
- Mẹ con đĩ ngon đấy, giải quyết sao bây giờ?


- Bắt cóc một người là bóc cóc, bắt hai người cũng là bắt, mang đi, bán qua Myanmar cho nó làm gái, mẹ kiếp dám đánh tao.
Ba người mang theo hai cô gái đã ngất xỉu ra bên ngoài, nhanh chóng có một chiếc xe trắng dài mở cửa, cả ba mang người lao lên.
- Chị.


Thảo mãi không thấy chị đi ra vừa vặn đi vào thấy cảnh Thương bị người ta đem lên xe liền sợ hãi, chiếc xe đã chạy mất dạng, Thảo cuống cuồng chạy theo sợ hãi nhìn chiếc xe đã biến mất trên đường, sợ hãi đầu tiên là gọi điện thoại cho Trần Thiên Nam.
- Alo anh Nam, chị Thương bị bắt cóc rồi.


- Cái gì?
Trần Thiên Nam đang trên taxi nghe điện thoại của Thảo gọi giật cả mình, không sợ vạn nhất, chỉ sợ vạn nhất, vậy mà thật sự gặp phải, hắn vội nói.
- Đầu tiên là báo cảnh sát, thứ hai là nói cho chú Sơn, ổn định trước cứ bình tĩnh đã.


Dặn một vài câu cho con bé Thảo xong Trần Thiên Nam nói với tài xế xe taxi.
- Cho cháu ra sân bay Nội Bài, nhanh nhất có thể cho cháu.
- Ok cháu.


Trần Thiên Nam mở điện thoại ra gọi cho thằng Tú cận, dặn dò nó mở lên hệ thống định vị của Thương, dặn dò cẩn thận quan sát không được lơ là một phút nào, sau đó lại gọi điện thoại cho chú Việt, đây là đệ tử của ông Long, trước khi ông Long đi nói có chuyện gì cứ gọi.


- Alo chú Việt, cháu là Trần Thiên Nam ông Long cho cháu số chú.
- Ừm chú biết, cần chú giúp chuyện gì?
- Em gái cháu bị bắt cóc ở Bangkok, cháu cần giấy tờ cùng một vé máy bay đi Bangkok ngay lập tức, chuyến sớm nhất có thể.




- Hả? 30 phút nữa là có chuyến bay tới Bangkok sớm nhất, cháu cung cấp thông tin cho chú để chú xem có giúp gì được không.
Trần Thiên Nam nói những gì con bé Thảo nói cho mình, chỉ biết duy nhất một chiếc xe màu trắng cùng địa điểm bị bắt cóc, nghe xong chú Việt nói.


- Được để chú xem, tới sân bay có người đưa vé máy bay ngay.
Nhìn giờ Trần Thiên Nam hỏi tài xế taxi.
- Bao nhiêu phút nữa tới Nội Bài thế chú?
- Có việc gấp đúng không? Chỉ sợ 45 phút mới tới, nếu quá tốc độ thì tới sớm hơn 20 phút.
- Vậy chú giúp cháu.


Trần Thiên Nam lấy thêm tiền đưa cho tài xế, người ta không nhận lắc đầu cười khổ.
- Chạy quá tốc độ đoạn đó bị vẫy là cái chắc, không chạy nổi.
- Cháu đang có việc, chú cứ chạy đi nếu có chuyện cháu lo.


Trần Thiên Nam không thể làm gì khác là lấy thẻ ngành của mình ra đưa cho tài xế xem, trước mắt chỉ có thể làm như vậy.
- Vậy được.
Quả nhiên bị vẫy lại, cửa kính mở ra Trần Thiên Nam đưa thẻ.
- Xin lỗi, tôi đang có chuyện gấp.


Người xem giật mình một cái gật đầu trả thẻ vẫy xe cho đi, tới sân bay Trần Thiên Nam nhận được vé máy bay từ một người, sau đó nhanh chóng lên máy bay tới Bangkok.






Truyện liên quan