Chương 13-20
Nhưng vịt dẫu sắp ch.ết cái mỏ vẫn phải cứng lên. Lương Tử Nhan sắc mặt ngưng trọng, yếu ớt phản bác:
” Xứng hay không, là chuyện riêng của cháu và cô ấy. ”
Thái Hải Đăng ánh mắt sắc bén bắn về phía Lương Tử Nhan, đẩy xe lăn tiến lên trước mặt anh, giọng nói đầy châm chọc vang lên " Cháu nói đúng. Luận về tư cách làm chồng, không ai xứng hơn cháu”
" Kiếp trước cháu đối xử tệ với cô ấy thế nào, cháu không nhớ sao? Cháu đem chân tình của cô ấy giẫm đạp dưới chân. Trước khi gặp cháu, cô ấy cũng giống như bây giờ, hồn nhiên, yêu đời. Là cháu, cháu đã hủy hoại cả cuộc đời cô ấy. "
Những lời trách cứ của anh như cơn gió lạnh âm 18 độ, chọc thẳng vàolòng Lương Tử Nhan khiến tim hoàn toàn đóng thành băng.
Mi tâm Thái Hải Đăng dần giãn ra, khuôn mặt tuấn mĩ như đá cẩm thạch lạnh băng, nghiêm nghị, đôi mắt đen mơ hồ đột nhiên bừng lên lửa giận:
“Nhưng cháu hãy đi hỏi lương tâm chó cắn nát của cháu. Bao năm trời ở bên nhau, cô ấy thích gì, cháu biết không? Hạnh phúc cô ấy cần nhất, cháu đã bao giờ cho cô ấy? Hay cháu chỉ toàn đem đến cho cô ấy toàn đau khổ?”
Lại một tiếng sấm động kinh hoàng, chấn động cả người Lương Tử Nhan đến phát run, trong nháy mắt sức lực toàn thân dường như bị tan biến mất. Anh đã sắp không thể thở được nữa rồi.
“ Cô ấy với cháu không thù không oán, cháu hà cớ gì dày vò cô ấy, chả lẽ chỉ vì cô ấy đã toàn tâm toàn ý yêu cháu sao?
Khi cháu bị Hà Gia Tuệ phản bội, sao lại có thể nhẫn tâm đem cô ấy ra làm công cụ trả thù? Cháu đừng tưởng cậu không biết. Cháu cưới cô ấy chỉ là để dằn mặt Gia Tuệ. Cháu có bao giờ nghĩ cho Bích Như chưa? Cháu lấy cô ấy làm gì, để rồi ngày ngày dằn vặt cô ấy?”
Hải Đăng lạnh giọng nói, trong đôi mắt sâu thẳm, tơ máu càng thêm ngưng trọng làm cho người ta sợ hãi
" Sau đó cháu thân là chồng, lại không bằng cầm thú, leo lên giường cùng người tình cũ, hại cô ấy sảy thai, chính cháu đã tự tay giết ch.ết con hai người, cũng giết luôn tâm Bích Như, bức cô ấy ra đi vĩnh viễn.
Cô ấy đã bước khỏi cuộc đời cháu, đúng ý cháu mong muốn. Cháu lại quyết ý không buông, tự buông thả bản thân, biến mình thành kẻ si tình hạng bét, khiến cha mẹ đau lòng.
Sau đó cháu còn tự tử. Cháu có nghĩ, cháu tự hủy hoại bản thân mình như thế, anh chị sẽ đau lòng? Sẽ sống không bằng ch.ết.”
Mỗi một câu Hải Đăng nói ra, thân thể Lương Tử Nhan cứng thêm một chút. Tự tay giẫm nát hạnh phúc của mình, sau đó chà đạp bản thân, khiến cha mẹ thân già đau lòng vì con cái, những việc này anh đều biết, nhưng bây giờ nghe tới tai lại giống như thanh kiếm thép, xuyên thấu vào da thịt từng phân một. Cảm giác lồng ngực bị đè nén đến đau buốt như thế này có tên gọi là tội lỗi.
Hơi thở của Hải Đăng y như rồng phun lửa, gương mặt đỏ ngầu, ánh mắt sắc lạnh đến đáng sợ, tay vo lại thành nắm đấm, các khớp xương y như bị vỡ thành từng mảnh, anh khàn giọng nói:
"Tử Nhan, con đã bao giờ nghĩ đến, nếu con chỉ là một người đàn ông xa lạ, hai chúng ta không cùng...- nói tới đây, anh hơi ngập ngừng- không cùng một nhà, cậu đã không chỉ đơn giản đấm cháu một cái. Cậu niệm tình cháu dù sao cũng đã trải qua một kiếp dài đau khổ khi Bích Như bỏ đi, nên đối với cháu cậu luôn nhượng bộ, cũng có chút khách khí. Chuyện cháu trong ngày Bích Như phỏng vấn thuê người đột nhập vào WC nữ, âm mưu diễn vở “ anh hùng cứu mỹ nhân”, cậu biết. Cả chuyện cháu hết lần này đến lần khác, vô tình hay hữu ý, khủng bố tinh thần cô ấy, cậu cũng biết. Chỉ là cậu cho qua. Cậu đã có thể nhún nhường đến như thế, vậy mà cháu vẫn còn chưa thấy đủ hay sao? Khó khăn lắm chúng ta mới được trùng sinh, cô ấy cũng có thể bắt đầu lại một cuộc đời mới, không sầu không khổ. Kết quả là, cháu nhìn xem, cháu đã chăm lo cho cô ấy được cái gì? Chưa từng đem đến cho cô ấy cảm giác an toàn. Khi cô ấy ở bên cháu chỉ toàn sợ hãi”
Trái tim của Lương Tử Nhan giống như bị một con dao đâm vào, rất nhanh sẽ ch.ết đi.
"Cậu... Làm sao anh lại có thể biết được?" Ngay cả nói anh cũng không thể nói thành câu.
Không thể như vậy... Làm sao cậu có thể biết được chứ? !
Cặp mắt lạnh lùng của Hải Đăng đảo qua anh ” Tất cả mọi chuyện cháu làm cậu đều biết. Kể cả người được cháu cài vào thực hiện âm mưu. Cậu cũng đã gặp qua anh ta. Cháu có cần cậu dẫn anh ta tới trước mặt cháu đối chất không?”
Mặt Lương Tử Nhan tối tăm, như bị một tầng mây đen bao phủ, mặt cứng đơ như sắt, các cơ trên mặt đều đình chỉ hoạt động. Cả con người anh hoàn toàn không có một chút sức sống.
Hôm đó quả thật anh có thuê một người đàn ông lực lưỡng, nhìn có vẻ bặm trợn. Kế hoạch là anh ta đột nhập toa lét nữ, sau đó anh sẽ xuất chiêu "anh hùng nghĩa hiệp". Nếu cô gái bị dọa trong WC là Bích Như càng tốt, anh sẽ ghi điểm trực tiếp.
Còn nếu cô gái khác, hình tượng anh hùng của vị hoàng tử phong lưu, chính trực vẫn đủ sức hớp hồn cô.
Kết quả, xui xẻo làm sao, thuê ai không thuê, kiếm ai không kiếm, lại vớ nhằm người quen biết Bích Như.
Anh ta vừa thấy cô trong đoàn người ứng tuyển gần nơi anh " tác nghiệp" thì ba chân bốn cẳng bỏ của chạy lấy người.
Còn đáng ghét ra đi trong yên lặng, làm Lương Tử Nhan anh sốt ruột, không biết trời trăng gì sục vào toa lét nữ, hối anh ta "hành sự" nhanh nhanh.
Hại anh bị bạo hành, thiếu chút mất mạng.
Anh đâu có ngờ, cô bé này, nhìn bề ngoài nhí nhố, hoạt bát như thế, nhưng khi ra tay thì lại mạnh bạo như vậy.
Lao vào hùng hục cứ như anh ăn cắp 100 nén vàng, 1000 thỏi bạc, 1 triệu viên kim cương của cô vậy.
Nghĩ tới cảnh ngày đó, thật hãi hùng....
Hải Đăng để ý tới biến hóa trên gương mặt Lương Tử Nhan. Anh đoán được thằng cháu yêu đang nghĩ gì. Lập tức chân mày nhíu lại.
Đời anh ghét nhất người nào đã sai mà còn một hai cãi cố. Lúc nào cũng chỉ biết đổ lỗi cho người khác.
Tự bản thân làm sai cho đã rồi trách người khác bạo lực.
Sao nó không tự trách mình. Nếu không phải tại nó vào toa lét nữ sinh sự, cô bé con trong sáng thuần khiết ấy có phải giương nanh múa vuốt thế không?
Cái này không phải là bạo lực mà là tự vệ.
Thử hỏi có người con gái nào trong trường hợp đó mà không phản ứng mạnh?
Những người ngồi bó gối chịu ch.ết là những người vô dụng. Như, cô ấy không phải là " bình hoa chưng kiểng", mặc ai muốn quăng sao thì quăng, đạp sao thì đạp.
Hải Đăng thong thả móc điện thoại trong túi, lưu loát bấm một dãy số,
“ Alô, Dục, tôi hẹn cho anh trong vòng 5 phút, huy động 100 vệ sĩ đến bệnh viện XYZ, mấy anh làm gì tôi không cần biết, chỉ cần hộ tống giám đốc tập đoàn Lương thị cách xa phòng hồi sức 100m cho tôi” Anh lạnh lùng ra lệnh.
Cách xa 100m. Đây là nhân nhượng lớn nhất của anh rồi.
Thân mình Lương Tử Nhan chấn động mạnh một cái, lập tức, một ngọn lửa giận dữ bốc lên trong ngực: "Cậu muốn làm gì ?"
Giọng nói run run mang theo hơi thở lạnh lẽo, nguy hiểm.
" Cậu họ. Cậu không nể tình chị cậu, thì cũng phải tự suy xét lại bản thân, xem chủ nhân đích thực của công ty này là ai? Cậu nên nhớ kỹ thân phận mình: tuy trên danh nghĩa cậu là tổng giám đốc, nhưng chỉ là kẻ-làm-công-cao-cấp-do-gia-đình-tôi-thuê. Cậu có tư cách gỉ ở đây vênh vênh váo váo. Huống chi, gia đình tôi và cậu, vốn như-không"
Cậu ta có tư cách gì? Bất quá chỉ là đứa con mồ côi do ông chú nhặt về.
Cho cậu ta mang họ Thái, thì cậu ta vọng tưởng mình là mặt trời thật sao?
Một tia đau đớn thoáng hiện trong đáy mắt, nhưng bị Hải Đăng che dấu. Sắc mặt anh trầm tĩnh, thờ ơ xem những lời nhục mạ mình như gió thoảng qua tai.
Trùng hợp sao, lúc này, các bác sĩ đẩy Bích Như qua phòng hồi sức đi ngang. Trông thấy anh, họ gật đầu chào.
Hải Đăng mỉm cười, gật đầu đáp lại, ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái nằm trên băng ca.
Khi tim anh đang bị bóp nghẹt bởi sự thật tàn khốc, thì cô lập tức xuất hiện, như dòng nước ấm chảy qua, cuốn sạch mọi cảm giác khó chịu trong anh.
Nhìn nụ cười và ánh mắt dịu dàng của Hải Đăng, Lương Tử Nhan cảm thấy thật chướng mắt.
Cậu ta tưởng mình là ai? Bích Như là vợ anh. Cậu ta muốn làm gì?
Muốn tăm tia cháu dâu sao?
Đừng có mơ.
Đáy mắt sắc bén như tên bắn đâm thẳng về phía mục tiêu…
" Cậu. Xin hãy tự trọng. Người cậu đang liếc mắt đưa tình, không bao lâu nữa sẽ là cháu dâu cậu"
Người đàn ông khi yêu, 100 người, hết 99 người bá đạo. Họ không chấp nhận bất kỳ người đàn ông nào khác đến gần người phụ nữ của họ.
Lương Tử Nhan là 1 trong số 99 người đó. Thậm chí còn độc tài hơn. Ngoài anh ra, anh không cho phép người đàn ông nào nhìn Bích Như của anh.
Hải Đăng lộ ra chút phản ứng, anh chậm rãi ngước mắt, ánh mắt rét lạnh như băng, môi mỏng nhẹ nhàng mở ra, giọng nói vẫn bình tĩnh, đầy từ tính: "Thì sao?"
Chuyện kiếp trước đã thành dĩ vãng, bây giờ mọi thứ bắt đầu lại từ đầu, không biết nó dựa vào điều gì lại phán chắc chắn rằng Bích Như sẽ là vợ nó.
Chưa đến phút cuối thì còn chưa biết ai thắng ai thua.
Hai chữ ngắn gọn, trong nháy mắt đưa Lương Tử Nhan vào đường cùng!
Anh nhất thời cứng họng, khuôn mặt đỏ bừng, không biết nên nói điều gì, sợ hãi liên tục xông lên đầu: ý tứ trong lời nói của Thái Hải Đăng là gì?
Là khiêu khích? Thể hiện quyết tâm tranh giành?
Hay đơn giản chỉ là lời tranh cãi lúc nóng giận của 2 người đàn ông?
Nhưng dù thế nào, thì cậu ấy cũng đã thành công trong việc đốt lên ngọn lửa giận ngập trời trong anh.
Có câu: Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Kiếp trước Lương Tử Nhan vì đau khổ đợi chờ Hoàng Bích Như quay đầu tha thứ. Đợi mãi... đợi mãi...
Rồi... cho dù anh ch.ết, cô cũng không tha thứ cho anh.
Nên giờ anh sợ. Sợ đôi tay này sẽ không nắm giữ được cô...
Lo sợ càng nhiều, ghen tuông càng lớn, nỗi hận trong lòng cũng theo đó dâng cao nghi ngút.
Nhắm mắt, đè nén tất cả lạnh nhạt cùng lạnh lùng, Lương Tử Nhan xoay người, ánh mắt trầm tĩnh như nước, trầm giọng nói: "Cậu tự nhìn lại bản thân mình đi. Ngoài cái chức danh tổng giám đốc tập đoàn Lương thị do gia đình tôi ban cho, cậu có gì? Cậu muốn tranh đoạt cô ấy với tôi sao? Cậu đừng có không biết tự lượng sức mình"
Thái Hải Đăng nhíu chặt chân mày. Tay anh nắm chặt thành xe, gằn từng chữ: "Cháu muốn tự mình rời khỏi nơi này hay là đợi những người vệ sĩ kia đến đưa cháu đi?"
Hải Đăng rùng mình, tựa như có cơn gió độc len lỏi vào thân! Anh thật không ngờ, vì tình yêu, đứa cháu mà anh luôn yêu quý có thể thay đổi như thế.
Ngày trước nó tuy lạnh lùng nhưng chưa bao giờ tàn nhẫn tổn thương người khác.
Trước đây hai người đối xử thân tình, coi nhau như bạn bè tri kỷ, vậy mà... bây giờ... anh có thể nhìn thấy sự căm ghét cực độ tỏa khắp người nó.
Nhưng... Tử Nhan, đứa cháu này của anh cũng thật đáng thương. Cảm giác tuyệt vọng khi mất đi thứ mình yêu quý, khó khăn mới có lại, nên nó luôn sợ hãi bị người khác cướp đi.
Đó cũng là thường tình.
Hơi thở của người đàn ông nhu hòa lại, Hải Đăng nhìn chăm chú vào gương mặt lạnh lùng đầy khí giận của Lương Tử Nhan, thì thầm:
"Tử Nhan, con suy nghĩ nhiều rồi." Đôi môi phát ra âm thanh lạnh lùng kiên định, tựa như một lời cam kết...
Tranh giành ư? Quan trọng không phải là ai nắm giữ cô ấy mà quan trọng là cô ấy yêu ai.
Chỉ cần điều Bích Như muốn, cho dù đau lòng bao nhiêu thì anh cũng sẽ giúp cô đạt được.
Đột nhiên tiếng di động vang lên, Hải Đăng cầm lên nghe. "Này, Dục, thế nào?" Âm thanh trầm thấp dần dần tăng lên cao khiến người khác phải sợ hãi.
"Thưa tổng giám đốc, " hàng" ngài muốn, đã được đưa tới cửa!" Giọng không cảm xúc của người vệ sĩ tên Dục vang lên trong điện thoại, âm thanh Người Về Từ Lòng Đất khác xa với nội dung tếu táo trong lời nói anh ta.
"Cảm ơn!" Anh vừa nói vừa cười khẽ, đầu lắc nhẹ, rồi cúp điện thoại.
Mấy tuổi rồi mà còn sting dâu thế?
Lúc này ánh mắt mới lướt qua nhìn thẳng vào ánh mắt ưng sắc bén. Môi mỏng mấp máy, lạnh lùng nói: "Mặc kệ cháu tin hay không, cậu chưa bao giờ có ý định tranh giành với cháu. Nếu cháu thật sự muốn đền bù cho Bích Như, hãy cố mà đối tốt với cô ấy. Nếu không...... Cuối cùng cháu chỉ đẩy cô ấy càng ngày càng xa cháu mà thôi!"
Đau đớn, lan tràn đến tất cả xương cốt tứ chi, nhưng trong giọng nói vẫn cố kiềm nén.
Sau đó anh xoay người rời đi.
Sau lưng anh, một đội quân vệ sĩ hùng hậu đang vây lấy Lương Tử Nhan.
Hải Đăng biết, nhưng anh không quan tâm. Hoặc có thể nói, anh không còn sức quan tâm nữa. Sự thật phũ phàng, dẫu đã biết từ lâu, nhưng nay bị chính người mình thân thuộc đem ra làm vũ khí, đâm thẳng vào tim, khiến anh rỉ máu.
Nội tâm Hải Đăng kêu gào: Không cần quan tâm đến những người đó. Anh chỉ cần quan tâm đến cô gái nhỏ trong kia.
Vì, cô ấy sẽ không bao giờ tổn thương anh.