Chương 2: Lịch sử về loài Ma Cà Rồng
Ba ngày sau cùng lúc vào ngày rằm trăng thật tròn, thật sáng. Ba chữ khắc bằng máu kia dần dần phai đi nói đúng hơn dần dần in vào trong thân cây, cây già vốn ít lá bây giờ lại mọc um tùm điều làm cho người ta sợ hãi không phải lá cây cứ thế sinh sôi mà là màu đỏ tươi như máu của chiếc lá nhuộm đỏ cả một chỗ. Thật là kinh hãi! Thật là đáng sợ! Chỗ đất được chôn cô đang chuyển động cảm giác như ai đó ở dưới cố đào đất lên vậy... Một ngón tay dài, thô gầy gò từ dưới đất nhô lên... Rồi lại một ngón tay nữa... Và cả bàn tay... Cứ thế cánh tay...đầu...thân...chân và cả người đều từ dưới đất chui lên. Chiếc váy cưới bị ủ trong đất lâu bây giờ đã vấy bẩn, vệt máu dài nhỏ cũng chuyển sang nâu nâu. Mái tóc đen tuyền dính đất, rối loà xoà che mất một phần của khuôn mặt cô nhưng không thể nào che đi vẻ đẹp thuần khiết. Chiếc cổ bị một vết con dơi cắn khi chôn cô chưa thành sẹo giờ đây biến mất như chưa có vết thương nào. Màu da cô lại trắng một cách dị thường. Cả người toát ra một khí lạnh thật rùng rợn. Cô bắt đầu vuốt vuốt tóc cho đỡ rối, đôi môi đỏ màu máu khẽ cong tạo thành nụ cười tà mị, đôi mắt đỏ ánh lên một nỗi hận không thể nào hết. Chợt biến mất.
----------------
Trong phòng ngủ của ngôi nhà giàu. Có bóng hai người một chồng, một vợ quấn quýt lấy nhau cười cười nói nói. Bỗng một làn gió nhẹ thổi chiếc rèm trắng ở cửa ban công bay bay trên không rồi lại lặng. Người thanh niên không biết có phải vì cái chết của cô không mà cảm giác run run sợ sợ hai tay ôm vợ càng chặt hơn khiến cô la lên. Khi làn gió thứ hai nhẹ nhàng luồn vào hai người, chỉ là cơn gió thoảng qua mà hai người lại lạnh hết sống lưng. Làn gió thứ ba lại thoảng qua, chiếc rèm cứ thế bay bay theo, lộ ra đôi chân trần trắng muốt nhưng lại dính bẩn, người thanh niên nhìn thấy có bóng người đứng ngoài ban công thì hoảng hốt nhưng nhanh lấy lại tinh thần nhắm mắt quay sang chỗ khác tự nhủ chỉ là tưởng tượng. Được một lúc thì quay lại chỗ vừa nãy nhưng không có ai, nhẹ thở phào. Lần này gió có lớn hơn, chiếc rèm liền phất mạnh lên trên thấy một cô gái mặc váy cô dâu đã bị dính đất bẩn đầu tóc rối loạn, đôi mắt trợn tròn nhìn chàng thanh niên đầy thù hận. Cô vợ nhìn thấy giật mình hét toáng lên thì ra là người yêu cũ của chồng mình. Đến ám sao? Sợ quá cô ôm tim vì đau, bất tỉnh. Nghe tiếng hét thất thanh của vợ, anh hoảng sợ mắt nhìn theo mắt vợ. Không thấy gì, lo lắng gọi vợ, đang bước ra khỏi phòng để gọi người nhưng lại cảm giác đằng sau có gì đó lạnh lẽo, người anh khẽ run và sợ sệt, cảm giác như ai đó đang ở sau mình, quay đầu ra sau, tiếng hét chưa thốt khỏi miệng đã bị ai đó bóp cổ, móng tay dài nhọn cắm vào da cổ rỉ một chút máu. Cô gái đó nhấc người chàng trai lên trên không trung "Vụt" cả hai biến mất.
Tốc độ của cô gái đó thật nhanh, thoáng cái đã đến chỗ cái cây cổ thụ lá đỏ màu máu. Cứ thế tay bóp cổ, nhấc người anh lên. Anh giãy giụa hai tay nắm vào bàn tay đang ở cổ mình ra sức kéo ra miệng luôn lắp bắp "Hãy...hãy...th..tha cho t...tôi"
"Ngươi! Không đủ tư cách để được tha thứ!" Hai mắt cô đỏ ngầu chứa nhiều tia giận dữ lẫn thù hận hướng đến khuôn mặt sợ hãi kia. Càng giận dữ sức tay cô càng mạnh, càng siết chặt vào cổ. Loại người như anh ta không đáng sống, cô phải giết cái tên này. Cô hét lên trong đau đớn
"TA SẼ GIẾT NGƯƠI! SẼ GIẾT NGƯƠI VÌ NGƯƠI ĐÃ LÀM TA ĐAU! NGƯƠI ĐI CHẾT ĐIIIIIIII!!" nói rồi tay cô siết thật chặt cổ cùng lúc đó sấm sét bắt đầu nổi lên, từng hạt mưa rơi xuống hàng vạn hạt, tạo thành cơn giông to, chớp không ngừng làm sáng cả bầu trời đêm. Anh đuối sức không chống cự nổi hại tay duỗi xuống, mắt cũng dần khép chặt lại.
"Hahaha...!!" Cô cười, cười vì đã giết chết anh, cười vì nhớ lại kí ức đau thương, cười...vì cô vui nhưng không hẳn là vui. Cứ thế tiếng cười của cô vang cả bầu trời, "Đùng đùng!" tiếng sấm sét không ngừng đánh, cơn mưa vẫn xối xả rơi.
Cô đặt anh xuống gốc cây, vuốt mái tóc trên trán của anh, sờ khuôn mặt của anh, sờ làn môi...cô dừng lại. Đôi môi này đã áp lên môi cô rất nhiều lần. Cô vẫn còn nhớ bao nhiêu lần chỉ vì đôi môi này đã khiến cô không khỏi rung động trước nó. Mắt cô bỗng nóng nóng, tạo ra thứ chất lỏng cứ theo gò má mà chảy xuống không ngừng. Cô cúi đầu, đôi môi đỏ máu của cô đặt xuống đôi môi của anh. Rồi rời khỏi trượt xuống cổ vùng bị cô cấu rỉ máu. Nhẹ nhàng hai chiếc nanh dài ra cắm sâu vào hút hết máu. Mùi máu tanh nồng nặc khiến cô thêm kích thích cắm sâu nữa vào.
Thân hình chàng trai bấy giờ teo lại, da trắng muốt không có sự sống như đang dần biến mất khỏi thế gian này. Còn người con gái đó chỉ để lại một lời nguyền thật ma quái khắc sâu vào cây cổ thụ, lời nguyền được giải chỉ khi nào lá cây chuyển dần về màu cũ.
-------------
Nghìn năm sau xuất hiện thêm nhiều ma cà rồng, nó ngày càng phát triển, vì ma cà rồng cũng là con người nên tuổi thọ của nó càng về sau càng giảm. Còn cây cổ thụ có lá đỏ vẫn như cũ không phát triển cũng không héo tàn chỉ chung thuỷ một màu đỏ máu và lời nguyền vẫn chưa ai có thể giải được. Những con ma cà rồng được cô gái đó tạo ra đã đặt tên cây là "Cây thù hận" còn phong cô là Nữ Hoàng Rosy khi cô mất vào mấy trăm năm sau.
- - - - - - - - - -
Mấy chương đầu đọc có vẻ kinh dị nhỉ:)