Chương 3: Rời khỏi

"MARGARET!!"Tiếng người đàn ông trung niên trên đầu đội chiếc vương miện vàng đáng giá ngồi trên chiếc ngai vàng đáng giá quát to. Phải thấy hai bàn tay ông đã nắm chặt thành nắm đấm nổi rõ gân xanh, gương mặt trẻ trung lộ vẻ tức giận. Mắt hướng tới một cô gái ở đối diện mình cách khoảng vài mét. Cô gái đó vận một chiếc váy màu xanh biển giống những chiếc váy của các nàng công chúa trong chuyện cổ tích, thoạt nhìn mặt rất xinh xắn làn da trắng nõn cộng thêm đôi môi đỏ tươi như máu khiến không ít người rung động nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp đó lại đọng lại một nét buồn khó ai thấu hiểu. Cô cúi gằm mặt, người đứng thẳng, hai tay đan vào nhau.


"Con có biết năm nay bao nhiêu tuổi rồi không?" Người đàn ông đó kìm nén cơn tức giận hỏi
"Dạ 18!" Cô gái đó lòng nặng trĩu đáp lại nhưng tư thế không thay đổi


"Vậy con biết tuổi này nên làm gì rồi không?" Người đàn ông đó thở dài "Ta đã mang con người đến tận đây. Tại sao con không nghe lời? Con có biết một khi đêm trăng tròn thứ ba của tuổi 18 qua mà trong người con không có lấy một giọt máu nào của loài người thì...hậu quả của việc đó ra sao? Con đều biết rõ!"


"Mình à! Bình tĩnh đi! Bệnh sẽ tái phát!" Người phụ nữ trong bộ đồ hoàng hậu quý phái tay vuốt nhẹ vào lưng người đàn ông đang tức giận, mặt lo lắng. Nhẹ giọng lên tiếng


"Mau! Mau đưa công chúa về phòng nghỉ ngơi!" Bà hướng tới đám người hầu ra lệnh. Đám người hầu "Vâng,dạ!" rồi đưa người con gái vào phòng. Làm xong nhiệm vụ rồi tự lui ra. Ông lại thở dài nhưng nét mặt không còn trang nghiêm nữa thay vào đó là nỗi đau buồn


"Mình thấy đấy! Nó thật bướng bỉnh không biết phân biệt tốt xấu mà!"
Hoàng hậu chỉ im lặng một lúc lâu mới cất tiếng dịu dàng nói


available on google playdownload on app store


"Thôi Đức Vua hãy cùng các vị thần bàn bạc đi ta muốn nói vài điều với con bé." sau đó bà lui về phía phòng vừa nãy người con gái tức là công chúa Magaret bước vào.
Nhìn bóng Hoàng hậu biến xa mất Đức vua mới lên tiếng


"Các ngươi có cách gì để con bé chịu ngoan ngoãn nghe lời không? Nếu được ta sẽ trọng thưởng!"
- - - - - - - - - -
Trong căn phòng của Magaret.


Hoàng hậu bước vào thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi gập người ở một góc giường quay lưng với chiếc cửa ra vào. Phòng của cô rất rộng tất cả đều bao trùm bởi màu xanh biển. Có một cái tủ quần áo cỡ lớn màu xanh. Có một chiếc bàn trang điểm màu xanh. Có một chiếc giường lớn màu xanh đặt ở một góc tường màu xanh... Ngay cả...trên người cô cũng có màu xanh. Loài ma cà rồng vốn thích u ám, thích những vạn vật ghê rợn và màu sắc tối sẫm. Vậy mà riêng cô lại thích màu sắc sáng sủa khi bước vào sẽ có cảm giác không phải căn phòng của Vampire nữa tưởng chừng mọi sợ hãi đều tan biến mất sau khi bước chân vào đây. Cô cảm nhận được có người vào nhưng không buồn quay lại bởi vì mùi hương này rất quen thuộc.


Bà tiến đến ngồi cạnh cô một tay đặt lên đầu nhẹ nhàng vuốt vuốt, ánh mắt trìu mến nhìn sang Magaret im lặng thay cho sự an ủi. Cô nghẹn ngào lên tiếng
"Tại sao? Cha chưa lần nào tôn trọng ý kiến của con? Có phải con là con gái nên mới khinh thường?"


"Không phải! Cha con vì lo lắng cho con nên mới làm thế trước giờ con và anh cha con đều thương yêu như nhau thôi! Con cũng biết tác hại của việc đấy như thế nào mà"


Cô không nói gì mắt bắt đầu tích tụ chất lỏng đọng trên khoé mắt đợi thời cơ chảy ra. Bà không thấy con gái nói gì liền nhẹ nhàng khuyên ngăn


"Con cũng biết rồi! Trước giờ loài Vampire chúng ta và con người có mối thù rất lớn. Lời nguyền của nữ hoàng còn chưa được ai giải ra làm sao có thể..."


"Vậy tại sao chúng ta phải uống máu của loài chúng ta căm ghét" Magaret cắt ngang lời bà, làm bà im bặt. Lí do đó cũng làm bà một thời thắc mắc


"Thôi ngoan! Đó là điều Nữ hoàng đã ra lệnh phải tuân theo..." Hoàng hậu thở dài bà nói tiếp:"... Hồi trước ta cũng giống con vậy. Nhưng rồi con cũng sẽ nhận ra"
Bà mỉm cười trìu mến sau đó bà rời khỏi căn phòng trước khi đi còn dặn dò cô ngủ sớm.
* * * * * *


Cùng lúc đó, một vị đại thần lên tiếng
"Đức Vua có nghĩ hay đưa công chúa đến thế giới của loài người không?


"Ý kiến đó cũng hay! Đến đấy công chúa sẽ có phản ứng mạnh mẽ với máu hơn. Xin Đức vua hãy xem xét!" một vị đại thần khác trịnh trọng đồng tình
Vị Vua Eric Felix trầm tư một lúc rồi lên tiếng pha chút lo lắng:


"Liệu đưa con bé rời khỏi Vương Quốc sang một thế giới mới có được coi là sáng suốt không? Mà đó lại là thế giới của loài người?"
"Sao vậy?" Vua Eric Felix vừa dứt, Hoàng hậu Martha Titus từ trên bậc thang bước xuống mày nhíu lại khi nghe đến loài người


"Thưa Hoàng hậu! Chúng thần muốn đưa công chúa đến thế giới loài người để dễ bị kích thích bởi mùi máu hơn. Đức Vua và Hoàng Hậu có đồng ý không ạ?"


Đức Vua quay sang nhìn vào mắt Hoàng Hậu như muốn dò hỏi ý kiến. Hoàng Hậu hiểu ý nên nhẹ nhàng phản đối:
"Không còn cách khác sao?"
"Dạ bẩm! Ngoài cách đó không còn cách nào khác nhanh hơn cách này."
"Không nguy hiểm đến nó chứ?" Đức Vua thở dài


"Nếu Đức Vua không an tâm, thì hãy cử Vivian đi cùng công chúa, cô ấy hay gần gũi với công chúa với cả năng lực của Vivian Đức Vua và Hoàng Hậu đều biết rõ"
"Hoàng Hậu! Ta nghĩ nên nghe theo họ"


Hoàng Hậu trầm mặc hồi lâu, khuôn mặt đẹp không nếp nhăn chứa nỗi lo lắng pha chút buồn:
"Lời của Đức Vua cũng như lời của ta"
Đức Vua gật gù, kéo Hoàng Hậu vào lòng vỗ nhẹ lưng coi như thay lời an ủi con sẽ không sao, rồi cao giọng


"Đưa Công Chúa và người hầu Vivian xuống đây ta muốn nói chuyện"
Magaret đang úp mặt trên đầu gối ngồi một góc ở trên giường thì bị một người hầu nữ đưa xuống nơi Đức Vua
Magaret và người hầu Vivian đứng trước mặt Đức Vua và Hoàng Hậu


"Vừa rồi ta và các vị đại thần ở đây bàn bạc chuyện của con... Sẽ không mang loài người về đây cho con nữa mà ngược lại chúng ta sẽ đưa con sang thế giới loài người, Vivian sẽ là người đi cùng và bảo vệ con"


Mới đầu Magaret nghe thì vui lắm nhưng chưa cong miệng cười thì đã biến thành tức giận, cô cãi lại
"KHÔNG! Con sẽ không ra khỏi đây! Không bao giờ!!"


"IM MIỆNG!" Nghe con mình cãi lại ông nhất thời quát to khiến các vị thần trong đây không khỏi run run lo sợ, Hoàng Hậu giữ chặt tay Đức Vua không cho ông lớn tiếng nữa
"Cha con cũng chỉ là tốt cho con thôi"
"Nhưng cha không thèm hỏi ý kiến của con mà đã tự quyết định"


"Dù thế nào con cũng phải nghe lời ta. Đó là mệnh lệnh!" Đức Vua tuy đã nhẹ nhàng nhưng lời nói rất kiên định


"Con cũng không phải là thuộc hạ của cha mà nghe theo mệnh lệnh.... Ít ra cha cũng phải tôn trọng ý kiến của con một lần chứ" Mắt cô đỏ ngầu hai tay cuộn chặt thành nắm đấm kìm nén cảm xúc "Không uống máu thì sao Chết đi rồi cha cũng có bao giờ quan tâm đứa con gái này đâu"


Cô hét lên trong sự thất vọng quay người chạy ra ngoài, nước mắt đầm đìa
"CON BÉ NÀY...." Đức Vua ôm ngực vì quá tức giận, thở hổn hển rồi ngất lịm
"Đức Vua!!" Tất cả đều lo lắng hốt hoảng kêu lên


"Mau đi tìm công chúa! Gọi bác sĩ nhanh đến đây " Hoàng Hậu cũng không khỏi sốt ruột ra lệnh
Đám thuộc hạ vâng dạ vội vàng chạy đi.






Truyện liên quan