Chương 5: Bạn trai đến nhà (1)
Tôi cùng Hứa Quang ngồi trên chiếc ô tô màu đen mới tinh. Xe thì tôi không sành nhưng Hứa Quang luôn dùng đồ tốt nên không nghi ngờ gì về phẩm chất lẫn giá trị của chiếc xe này, chỉ là cảm thấy anh hơi phô trương, vừa xuống sân bay đã có người đưa xe đến cho chạy rồi.
Anh cứ cong miệng cười kể từ lúc gặp tôi ở sân bay đến giờ, tâm tình có thể nói là khá tốt. Tôi hơi nghiêng đầu nhìn anh đoạn nghĩ thầm, cũng không hiểu mình có gì mà làm người ta vui đến vậy.
" Cảm thấy anh đẹp trai hơn trước đúng không?"- Hứa Quang xoay vô lăng, liếc nhìn tôi.
" Anh đừng mơ tưởng!" Nói rồi phát vào vai anh một cái, tôi cong miệng tiếp tục: " Chỉ là thắc mắc tại sao anh vẫn trẻ con như vậy."
Hứa Quang bị câu nói của tôi làm cho sặc sụa, ho mấy cái liền.
" Em muốn anh chứng minh không?"
" Chứng minh cái gì?"- Tôi ngây thơ hỏi.
Anh nở nụ cười gian tà: " Chứng minh anh đã là người lớn."
Tôi nghe xong ngay và luôn nảy ra ý định đánh người, anh trêu chọc tôi kiểu này không phải chỉ mới một lần, tôi lập tức giơ nắm đấm cảnh cáo.
Hứa Quang chậc chậc vài tiếng rồi lắc đầu: " Em không dễ thương chút nào, vẫn bạo lực như vậy."
Tôi mỉm cười, gật đầu tán thành.
Trong lúc đó không hề hay biết một cuộc biến loạn đang diễn ra trong công ty, đến khi bước vào văn phòng quản lí mới đơ người toàn tập, nghe mọi người gọi: " Trợ lí Âu!"
Tôi sững sờ nhìn mọi người trong phòng, họ vừa gọi tôi là... Chắc không phải! Nhưng trong công ty đặc biệt họ Âu cũng chỉ có mình tôi. Không kìm được liếc nhìn Tô Dung và Ân Kỳ, chỉ thấy hai nàng đang tủm tỉm cười.
Có ai cho tôi biết chuyện gì đang diễn ra không a.
Tôi thầm than trong lòng.
Trong lúc đang cật lực suy nghĩ với cái mớ hỗn loạn trong đầu, cảm giác sau lưng có người chợt đánh thức tôi. Vừa xoay lại đã bắt gặp phải khuôn mặt đó.
Chậc chậc... Túc tổng, cả ngày hôm nay tôi chạm mặt anh hơi bị nhiều rồi đấy. Hiển nhiên câu đầu tiên của anh chính là chỉ trích tôi:
" Tự động rời khỏi vị trí làm việc, cô thấy tự mình nên giải quyết thế nào đây, Âu tiểu thư?"- Túc Tự Lâm trầm giọng.
" Xin lỗi, tổng giám đốc cứ trừ vào lương của tôi." - Thiết nghĩ cứ thẳng thắn nhận sai là được, tôi không hề do dự đáp.
Túc Tự Lâm: " Rất nhanh gọn, cô không hề đưa lí do."
Tôi không hiểu là Túc tổng tán thưởng hay còn có ý gì khác, nhưng chắc chắc không thể là tán thưởng rồi, có cảm giác không giống...
Tôi mỉm cười: " Tôi biết tổng giám đốc không thích nghe lí do dong dài nên chỉ trực tiếp đưa ra hướng giải quyết."
Anh gật đầu: " Được rồi, một tuần lương."
Một...tuần
Tôi trợn ngược mắt, không phải là ngày mà là tuần hả? Ra tay cũng quá tàn độc rồi đó Túc tổng!!
" Thưa sếp, tôi thấy một tuần có phải là..." - Tôi uỷ khuất phun ra mấy chữ. Tiền của tôi đừng vô cớ bay đi nhiều vậy chứ...
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt "miễn bàn". Túc Tự Lâm này rõ là có thành kiến với tôi, không biết tôi còn có thể trước mặt anh ta mà khách sáo được bao lâu nữa, thật tình!!!
6 giờ 35 phút...
Tôi về đến căn hộ của mình, lục lọi trong túi xách một hồi cũng không thấy thẻ phòng đâu, chợt nhớ ra là mình đã đưa cho tên đó lúc trưa, tôi đưa tay nhấn chuông.
" Tiểu Quỳnh! Em về rồi."- Hứa Quang từ trong nhà mở cửa ra, vui vẻ chào tôi.
" Anh có phá gì nhà em không thế?"- Tôi lướt qua anh, bước vào trong xem xét.
Hứa Quang nhăn mặt đẩy cửa vào, vừa theo sau tôi vừa cất giọng: " Anh là dọn dẹp thay em, đừng suốt ngày nghĩ xấu bạn trai mình chứ."
Tôi bĩu môi: " Hứa thiếu gia, em đúng là có phúc mà."
Anh mỉm cười, cốc vào trán tôi một cái.
Lần này tha cho anh!
Tôi xoa trán tự nhủ, Hứa Quang kéo tôi vào phòng ăn, ấn xuống ghế. Ngơ ngác nhìn đống thức ăn trên bàn, bày trí rất đẹp mắt, mùi thơm cứ thế xộc vào mũi làm tôi cảm thấy bụng đánh trống liên hồi.
Tất cả đều là do anh làm?
Sườn chua ngọt, cá sốt cà, cánh gà chiên, có cả canh chua nữa. Toàn những món tôi thích!
" Lau nước miếng đi, có thể ăn được rồi."- Hứa Quang ngồi ở ghế đối diện từ lúc nào, tủm tỉm cười.
Tôi vô thức lấy tay quệt miệng. Nước miếng? Có sao?
Thời gian lãng phí chấp nhất anh tôi thà dành để cứu đói còn hơn.
" Anh mà khách sáo, hết thức ăn ráng chịu."
Hứa Quang đưa tay xoa mi tâm, bất lực nói: " Em quả là khác người."
Anh nói sao cũng được.
Tôi tay phải gắp cá, tay trái cầm cánh gà gặm, sườn chua ngọt không lâu sau cũng bay vào bát hết. Không ăn nhiều trong thời gian này quả thực có lỗi với bản thân, nhà tôi không đâu lại có đầu bếp nấu ăn ngon thế này cơ mà, làm không công nữa chứ.
Đến khi cảm thấy bụng không còn chứa nổi, tôi buông đũa xuống bàn.
Hứa Quang cầm bát múc canh rồi đưa đến trước mặt tôi: " Uống canh đi."
Tôi cầm lấy cái bát uống sạch hết canh, vừa đặt bát xuống đã nghe giọng anh thăm dò:" Thấy sao nào?"
" No!" - Tôi tuỳ tiện phun ra hai chữ.
Hứa Quang sắc mặt khá buồn cười nhìn tôi.
" Em mà không no chính là ức ch.ết anh!"
Tôi giả điên, nhép nhép miệng: " Anh có thể mở nhà hàng được rồi đấy."
Anh cong miệng cười, lập tức tỏ vẻ tự mãn: " Anh biết."