- Chương 1: Túc tự lâm
- Chương 2: Anh là ai?
- Chương 3: Kịp thời
- Chương 4: Cuộc gọi trong phòng họp
- Chương 5: Bạn trai đến nhà (1)
- Chương 6: Bạn trai đến nhà (2) - Kí ức xưa
- Chương 7: Ngày nghỉ cuối tuần
- Chương 8: Chạm mặt ở công ty
- Chương 9: Tôi tuyệt đối không để mất em
- Chương 10: Bàn việc làm ăn
- Chương 11: Đối tác hay tình địch?
- Chương 12: Sự chu đáo của hứa quang
- Chương 13
- Chương 14: Tổng giám đốc nằm viện rồi!
- Chương 15: Thăm bệnh
- Chương 16: Thư kí của Túc tổng
- Chương 17: Ngày mai xuất viện
- Chương 18: Phiên ngoại 1: Cô Ấy Quên Tôi Rồi
- Chương 18-2: Hòn đá nhỏ
- Chương 19: Có thể trở thành bạn
- Chương 20: Cám dỗ
- Chương 21: Sóng ngầm
- Chương 22: Người trong mộng
- Chương 23: Đặc quyền riêng
- Chương 24: Đánh cược
- Chương 25: Người thứ ba
- Chương 26: Lừa dối (1)
- Chương 27: Lừa dối (2)
- Chương 28: Ẩn tình
Thời gian chính là thứ có thể khiến con người ta quên được những thứ muốn quên và không còn nhớ những điều không muốn nhớ.
Nhưng nó cũng là thứ có thể dễ dàng xóa đi những kỉ niệm đẹp ở quá khứ mà người ta không muốn quên.
----
" Anh là ai?" -Tôi ngây thơ hỏi, không để ý đến sắc mặt mỗi lúc một sa sầm của người đối diện kia.
Ánh đèn bên đường hắt vào khiến khuôn mặt anh nửa sáng nửa tối, đôi mắt sâu thẳm như cách một lớp băng nhìn tôi:" Âu Thiên Quỳnh... Cô không biết tôi?"
Lúc đó tôi vốn không hiểu anh hỏi lại là có ý gì. Chẳng lẽ tôi đã từng biết anh?
".... " rõ ràng là không có chút ấn tượng.
Không biết là vì khuôn mặt anh đáng sợ hay vì nguyên do nào khác mà tôi không dám trả lời. Chỉ là thoáng thấy vẻ mong chờ trong mắt anh dần vụt tắt, rơi vào khoảng sâu không đáy. Lòng tôi có chút hụt hẫng không hiểu từ đâu bay đến.
" Ha, đúng là cô không nhớ."- Khuôn mặt anh trở nên vô cảm, trong giọng nói mang theo ý tự giễu.
" Sau này không cần tăng ca nữa."
Túc Tự Lâm bỏ lại câu nói đó sau lưng rồi bước lên xe. Tôi đứng ngẩn một lúc, nhìn theo hướng chiếc BMW khuất dần trong đêm.