Chương 8
Editor: Chuối + Khanh Khanh
Beta: Amelie.Vo
Tiệc nướng còn chưa kết thúc, Tần Hiếu Tắc đột nhiên ôm lấy bả vai của Lục Giai Ân:
“Anh đưa em đi dạo một vòng nhé?”
Lục Giai Ân khẽ liếc mắt nhìn xung quanh, thấy mọi người còn đang uống rượu, nói những chuyện trên trời dưới đất. Cô kinh ngạc hỏi:
“Bây giờ sao? Nhưng lát nữa chúng ta còn phải dọn dẹp nữa mà…”
Tần Hiếu Tắc dùng ngón trỏ vuốt ve cằm cô, giọng điệu ngả ngớn:
“Đừng để ý đến chuyện này. Quan trọng là em có muốn đi hay không?”
Ánh mắt Lục Giai Ân nhìn từ đống lộn xộn trên bàn rồi chuyển đến khuôn mặt của Tần Hiếu Tắc. Cô im lặng mấy giây, sau đó gật đầu.
“Muốn ạ.” Cô thành thật trả lời.
“Vậy thì đi thôi.”
Tần Hiếu Tắc vươn tay nắm lấy tay cô, kéo người đang ngồi trên ghế đứng thẳng dậy.
Đột ngột bị kéo nên Lục Giai Ân không kịp chuẩn bị gì. Chiếc ghế đang ngồi bị kéo lê theo cô còn người thì lảo đảo ngã nhoài về trước. Trong nháy mắt cô được Tần Hiếu Tắc ôm trọn vào lòng.
Chiếc ghế bị đẩy ma sát với mặt sàn, tạo ra tiếng động không nhỏ.
Những người khác nhất thời dừng câu chuyện đang nói dở, quay đầu lại nhìn về phía hai người.
Trần Huề là người đầu tiên mở miệng lên tiếng, vẻ mặt trêu chọc:
“Hai người tính đi đâu vậy?”
Vẻ mặt Tần Hiếu Tắc lơ đễnh, anh thản nhiên nói:
“Ra ngoài đi dạo.”
“Này! Hai người đừng có mà trốn tránh trách nhiệm thế chứ. Tiệc gần kết thúc đến nơi rồi mà còn muốn trốn đi dạo ư?” Lúc này, Lý Hạc bất mãn la lên: “Cậu xem xem cậu có giống mấy ‘con nợ’ không cơ chứ?”
Lục Giai Ân ngập ngừng nhìn Tần Hiếu Tắc: “Nếu không thì…”
Tần Hiếu Tắc bật cười: “Được rồi!”
“Tớ thuê cậu một đêm dọn dẹp giúp hai người chúng tớ, đổi lại cho cậu mượn xe chơi mấy ngày.”
Lý Hạc đã thèm nhỏ dãi chiếc Harley giới hạn của anh từ lâu, lập tức văng tục: “Mẹ kiếp.”
Anh liền đứng dậy và làm điệu bộ “Xin mời”, rồi dõng dạc nói:
“Ông chủ, ngài đi thong thả!”
Trần Huề cười mắng: “Mợ nó! Cậu có biết xấu hổ chút nào không vậy?”
Đặng Húc ngồi ngả nghiêng trên ghế, cười ngặt nghẽo:
“Đừng trách cậu ta, được ngủ với ‘nữ thần’ thì chuyện gì cũng không cần màng tới.”
Tần Hiếu Tắc khoác vai Lục Giai Ân rời đi. Trên đường anh có thể nghe thấy giọng nói cao vút của Lý Hạc vọng lại từ phía sau:
“Này! Cậu có giỏi thì trốn thêm vài lần nữa nhé!”
Sau lưng nghe được tiếng cười của mọi người, khóe miệng Lục Giai Ân không nhịn được mà cong lên.
Trở về phòng thay một bộ đồ khác, cô lại đi xuống lầu lần nữa.
Tần Hiếu Tắc mặc một bộ áo trắng quần đen, đang kiểm tr.a chiếc xe mô tô đậu ở trước cửa.
Thấy Lục Giai Ân đi xuống, anh tiện tay đưa chiếc mũ bảo hiểm của nữ sang cho cô.
“Em đội vào.”
“Vâng.”
Lục Giai Ân nhận lấy mũ, đội vào đàng hoàng, rồi cúi đầu cài lại quai đeo.
Lúc cô ngẩng đầu nhìn lên, Tần Hiếu Tắc cũng đã đội xong mũ bảo hiểm, ung dung nhìn cô chằm chằm.
Đôi mắt anh rất sáng, sống mũi cao thẳng soi bóng dưới ánh đèn đường, những đường nét trên khuôn mặt dưới chiếc nón bảo hiểm càng trở nên sắc nét và rõ rệt hơn.
Lục Giai Ân biết rằng anh vẫn luôn thích cảm giác kích thích này, cô bèn nhắc nhở:
“Hiếu Tắc, anh đừng lái xe nhanh quá nhé.”
Tần Hiếu Tắc nhướng mày, thản nhiên nói hỏi lại:
“Không nên lái nhanh cái gì cơ?”
“Em…”
Nói chưa hết câu, Lục Giai Ân đã bị Tần Hiếu Tắc ngắt lời:
“Biết rồi.”
Hai chân đang chống xe của Tần Hiếu Tắc chợt duỗi thẳng ra, nhịp nhịp trên mặt đất.
“Đường này có giới hạn tốc độ, anh có muốn chạy nhanh cũng không được.”
Anh quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt cười như không như có:
“Còn không mau lên xe? Đợi anh bế lên à?”
“Không cần đâu.”
Lục Giai Ân vội vàng bám vào cánh tay anh để ngồi lên xe, rồi điều chỉnh lại tư thế ngồi sao cho thoải mái.
Động cơ mô tô khởi động phát ra tiếng “brừm brừm” ầm ĩ, như muốn át hẳn tiếng sóng vỗ vào bờ.
Lục Giai Ân ngã người về phía trước, ôm lấy eo của Tần Hiếu Tắc.
“Em xong rồi.”
Vừa dứt lời, chiếc mô tô rồ lên “vù” một tiếng rồi lao vút ra ngoài.
Tần Hiếu Tắc lái xe chở Lục Giai Ân đến một con đường đại lộ ven biển gần đó.
Đường cao tốc dưới bầu trời đêm yên tĩnh và vắng lặng, đường bờ biển đen dài uốn lượn quanh co.
Ngoài mùi biển ẩm ướt mà trong lành, Lục Giai Ân còn ngửi thấy được mùi hương trên người Tần Hiếu Tắc. Không ngờ khi chúng quyện lại với nhau lại có thể hài hòa và thanh mát đến bất ngờ.
Với tốc độ như vậy, gió biển dịu nhẹ tới đâu cũng trở nên ngạo nghễ lạ thường, bên tai chỉ còn mỗi tiếng gió thổi “u u ” và tiếng gầm rú cực lớn của động cơ xe máy.
Lục Giai Ân nghiêng đầu nhìn về phía xa xăm: bầu trời vô tận và mặt biển tĩnh lặng nối liền với nhau tạo thành một đường ranh giới mơ hồ.
Có bầu trời đầy sao và biển cả bao la làm bạn đồng hành, lòng người cũng trở nên phá lệ cởi mở.
Cảm giác tự do tự tại đặc biệt rõ ràng.
Lục Giai Ân bất giác siết chặt vòng tay ôm eo Tần Hiếu Tắc, lòng bàn tay mơ hồ có thể chạm vào đường nét cơ bụng rắn chắc của anh.
Ngực cô dán chặt vào lưng Tần Hiếu Tắc, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Một loại cảm giác thích thú và phấn khích không thể giải thích được từ da đầu lan ra khắp toàn thân.
Đi được một nửa, Tần Hiếu Tắc bỗng nhiên dừng xe lại ở ven đường.
Anh cởi mũ bảo hiểm ra:
“Em xuống xe đi.”
“Ồ, vâng.” Lục Giai Ân ngoan ngoãn xuống xe, cởi mũ bảo hiểm.
Tần Hiếu Tắc ném mũ bảo hiểm của cô lên xe, rồi cúi đầu nhìn cô chăm chú.
Đôi mắt anh sáng ngời, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa.
Lục Giai Ân nhất thời hoang mang:
“Chúng ta dừng xe lại làm gì vậy?”
Tần Hiếu Tắc gật đầu, nhẹ giọng cười:
“Hôn em.”
Vừa dứt lời, anh liền đỡ gáy Lục Giai Ân rồi hôn xuống.
Bóng cây khẽ lay động, gió biển thổi xì xào.
Bọn họ đang hôn nhau trên đại lộ ven biển.
Lưng tựa vào lan can, Lục Giai Ân bị giam trong lồng ngực và cánh tay rắn chắc của người đàn ông.
Phía sau là tiếng sóng vỗ rì rào, xa xa còn vọng lại tiếng còi tàu văng vẳng.
Nhịp thở của hai người đan vào nhau, nụ hôn này như mang theo hơi thở trong lành của biển cả.
Có tiếng bánh ma sát với mặt đường từ một chiếc xe đang lao nhanh tới, khi đi ngang qua bọn họ thì biến thành một tiếng huýt sáo thật dài.
“Người trẻ tuổi bây giờ đúng là chịu chơi thật.”
Lục Giai Ân nắm chặt vạt áo của Tần Hiếu Tắc, hai gò má nóng bừng vì bị chọc ghẹo.
*
Sau khi đi dạo một vòng quanh các con đường dọc bờ biển, đã quá giờ đi ngủ thường ngày của Lục Giai Ân, nhưng cô lại chẳng buồn ngủ chút nào.
Đỗ xe ở sân sau, Tần Hiếu Tắc tháo mũ bảo hiểm xuống, tiện tay đặt trên xe.
Anh hỏi Lục Giai Ân: “Vui không?”
Lục Giai Ân gật đầu, trong mắt hiện lên sự vui vẻ hiếm thấy.
Tần Tiếu Tắc nhướng mày, giọng điệu có chút bất mãn.
“Đây là lần đầu tiên anh lái xe chậm như thế này đấy.”
Lục Giai Ân không khỏi đặt tay lên ngực ngay vị trí trái tim còn đang đập thình thịch của mình.
Cô nhẹ giọng hỏi lại: “Thật sao?”
Loại cảm giác kích thích hưng phấn như thế này, đối với cô mà nói vẫn là lần đầu tiên được trải nghiệm.
Nhìn hành động của cô, vẻ mặt Tần Hiếu Tắc cà lơ phất phơ.
“Để anh xem có nhanh hay không?”
“Ơ, đừng” Giọng Lục Giai Ân run run, cô khẽ nhắc nhở: “Tụi mình đang ở bên ngoài đấy.”
Dù hai người đứng khuất bóng trong sân, nhưng cô vẫn sợ bị người trên lầu nhìn thấy.
Tần Hiếu Tắc không quan tâm:
“Em sợ cái gì? Bọn họ đã ngủ hết cả rồi.””
Lục Giai Ân ngửa đầu nhìn anh, giọng nói có chút mong đợi:
“Ngày mai chúng ta đi dạo thêm lần nữa có được không?”
Tần Hiếu Tắc nhíu mày: “Ngày mai?”
Lục Giai Ân gật đầu, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ chờ mong.
Tần Hiếu Tắc chống một tay lên tường: “Ừm, được.” Khóe miệng nhếch lên, anh nở một nụ cười lưu manh:
“Hôn anh đi đã.”
Lục Giai Ân kiễng chân hôn lên môi anh.
Một nụ hôn ngắn ngủi và nhẹ nhàng.
Tần Hiếu Tắc cau mày, nhìn cô đầy vẻ bất mãn:
“Ai bảo em hôn như thế?”
Lục Giai Ân do dự một giây:
“Vậy thì…”
Còn chưa dứt lời, bàn tay chống lên tường của Tần Hiếu Tắc đã giữ nhẹ cổ cô, anh cúi đầu hôn xuống.
Nụ hôn này rất mạnh mẽ.
Lục Giai Ân dựa lưng vào tường, hai chân bị nụ hôn làm cho mềm nhũn, chóp mũi tràn ngập hương hoa và mùi vị của biển, đầu óc cô dần trở nên choáng váng.
“Đi cùng anh đi, đừng về nữa.”
Đang lúc ý loạn tình mê thì cô nghe được giọng nói khàn khàn của Tần Hiếu Tắc.
Các dây thần kinh trong đầu Lục Giai Ân giật nảy, cô lập tức tỉnh táo lại.
Cô lắc đầu, dùng sự im lặng để thể hiện thái độ của mình.
Tần Hiếu Tắc vừa cưỡng ép lại vừa dụ dỗ. Anh cố gắng dỗ dành cô như cách anh đã làm trong bữa tối:
“Muốn đi thì cứ đi thôi, tiền vi phạm hợp đồng và tiền lương chẳng lẽ anh lại không trả nổi cho em à?”
Vẻ mặt Lục Giai Ân hết sức khó xử, cô mím chặt môi:
“Thực sự không được mà…”
Trầm mặc nhìn cô, Tần Hiếu Tắc dần dần buông tay ra, rồi lui về phía sau một bước.
“Em thật sự không đi?”
Lông mày anh chau lại, vẻ mặt cũng nhất thời mất đi dục vọng ban nãy.
Lục Giai Ân bình tĩnh nhìn anh, lắc đầu.
Tần Hiếu Tắc phồng má phải lên, khóe miệng mím lại thành một đường.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, anh bật ra một tiếng cười giận dữ.
“Được thôi.”
Sau đó, anh gật đầu và xoay người rời đi.
Chỉ thấy bóng dáng chàng trai sải bước đầy giận dữ và bất mãn.
Lục Giai Ân cúi đầu chỉnh lại quần áo của mình, đi vào cổng biệt thự theo sau anh.
Tần Hiếu Tắc bước một bước hai ba bậc thềm, sau vài bước đã thấy người mất hút.
Lục Giai Ân từ từ đi lên lầu, vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng nước truyền ra từ phòng tắm.
Cô nhìn về hướng phòng tắm, yên lặng hồi lâu.
Cô hơi bất ngờ khi thấy Tần Hiếu Tắc lại đột nhiên rủ cô đi du lịch một lần nữa.
Dù sao trước đó hai người đã vì chuyện này mà cãi nhau ầm ĩ, khiến cho đôi bên đều khó chịu.
Nếu là cô, chắc chắn cô sẽ không bao giờ nhắc lại chủ đề gây mất hứng như thế này.
Nhưng Tần Hiếu Tắc thì khác. Anh ngang ngược và tùy ý, không nghe theo bất kỳ ý kiến của người nào, muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm. Về chuyện có gây ra hậu quả gì hay không, anh cũng lười nghĩ đến.
“Kéttt”, cửa phòng tắm bỗng mở ra.
Mái tóc của Tần Hiếu Tắc ướt đẫm, nửa người trên cường tráng để trần, vai rộng eo thon, cơ bụng rõ ràng, khăn tắm buộc hờ hững quanh đường nhân ngư, che đi phần nhạy cảm ở thân dưới.
Ánh mắt anh thản nhiên nhìn lướt qua Lục Giai Ân, anh không nói lời nào liền đi ra ban công.
Đèn ban công không bật, bóng lưng anh trong màn đêm trông thật cô đơn.
Lục Giai Ân mím môi, đang định đi tới thì cô nghe thấy một tiếng “cạch”.
Ngọn lửa lóe lên trong bóng tối, soi sáng đường nét trên khuôn mặt người đàn ông.
Tần Hiếu Tắc không biết đã ngậm điếu thuốc từ lúc nào.
Anh chụm tay châm điếu thuốc, ánh lửa lập lòe, làn khói trắng lượn lờ tản ra.
Lục Giai Ân lẳng lặng nhìn anh hít mấy hơi thuốc rồi nhả khói, sau đó cô xoay người, đi vào phòng tắm.
Lúc cô tắm xong đi ra, Tần Hiếu Tắc vẫn còn ở ngoài ban công.
Anh ngồi trên ghế mây, trên người mặc chiếc áo thun đen, ngón tay kẹp điếu thuốc. Anh cứ thế ngồi im không nhúc nhích. Làn khói trắng kia thấp thoáng bay lên.
Mặt anh hơi nghiêng, còn thân hình cao lớn ẩn hiện trong bóng tối.
Dáng vẻ này trông giống như một đứa trẻ hờn dỗi đang chờ được vỗ về.
Lục Giai Ân bước tới, nhẹ nhàng cầm lấy điếu thuốc trên tay anh rồi dụi vào gạt tàn trên chiếc bàn nhỏ.
Tần Hiếu Tắc im lặng, nheo mắt lại nhìn hành động của cô.
Lục Giai Ân nhìn thẳng vào mắt anh. Cô nắm lấy tay anh, rồi nhẹ giọng nói:
“Anh lại tắm nước lạnh rồi.”
Là câu khẳng định.
Khi bước vào phòng tắm, cô phát hiện cần gạt nước của vòi hoa sen đang quay về phía nước lạnh.
Tần Hiếu Tắc khẽ nâng đuôi mắt, mí mắt hằn một nếp mí sâu, anh nhìn cô với ánh mắt mờ mịt.
Lục Giai Ân vừa bất đắc dĩ vừa khó hiểu.
Cô hơi cúi người tới gần Tần Hiếu Tắc, thanh âm mềm mại:
“Sao đột nhiên lại muốn em đi? Không phải chúng ta đã thống nhất rồi…”
Chữ “sao” cuối cùng đã bị hành động bất ngờ của Tần Hiếu Tắc nuốt chửng.
Anh bế bổng Lục Giai Ân lên đi vào trong phòng, dùng hành động để chứng minh anh không muốn nhắc lại chuyện này lần nào nữa.
Lúc Tần Hiếu Tắc đè người lên giường hôn, trong lòng anh rất bực bội.
Không chỉ vì Lục Giai Ân, mà càng nhiều hơn là vì chính mình.
Có lẽ anh chưa bao giờ nghĩ Lục Giai Ân sẽ từ chối lời đề nghị của anh, có lẽ do anh bực bội cô làm gián đoạn kế hoạch của anh, hoặc cũng có lẽ còn vì một điều rối ren gì không rõ.
Tần Hiếu Tắc đưa tay lên che mắt Lục Giai Ân, sau đó cả người đổ xuống.
Môi anh kề bên tai cô, giọng nói trầm thấp xen lẫn tiếng thở dốc:
“Nếu em muốn đi thì anh sẽ không tiễn.”
Mấy ngày sau, Tần Hiếu Tắc không hề nhắc đến chuyện này nữa.
Anh giữ đúng lời hứa chở Lục Giai Ân đi dạo lần hai. Thế nên, mối quan hệ giữa hai người lại sóng yên biển lặng.
Sau năm ngày chơi ở thành phố H, thành phố D là điểm dừng chân tiếp theo của bọn họ.
Vì thời gian hạn hẹp, Lục Giai Ân chỉ có hai ngày ở lại trước khi lên máy bay.
Đêm trước khi bay, cô đã có trải nghiệm khó quên nhất trong vòng hai năm qua.
Đêm hè dài ẩm ướt, ánh trăng trong như nước.
Lục Giai Ân chưa ngủ được mấy tiếng đã bị đánh thức bởi tiếng đồng hồ báo thức.
Trước khi cô đi, Tần đại thiếu gia vẫn còn say giấc nồng.
Lục Giai Ân nhấn vào đèn “Xin đừng làm phiền” rồi nhẹ nhàng mở cửa rời đi.
Không ngờ khi ra đến cửa thì gặp Thu Tĩnh đang xuống lầu ăn cơm.