Chương 11
Beta: Amelie.Vo
Editor: Mèo LườiLục Giai Ân vừa dứt lời, căn phòng trở nên im lặng không một tiếng động.
Tần Hiếu Tắc sững sờ mất vài giây mới có thể tiêu hóa được những gì cô vừa nói.
“Chuyện này là sao?” Anh nhướng mày: “Trước kia, chưa từng nghe em đề cập đến chuyện này.”
Lục Giai Ân gật đầu, bình tĩnh giải thích cho anh: “Cũng chỉ mới quyết định khi nghỉ hè thôi.”
Tần Hiếu Tắc lặng lẽ quan sát và đánh giá cô một hồi lâu nhưng vẫn không nhìn ra được bất kỳ ý tứ đùa giỡn nào từ cô.
“Khoan đã…” Anh miết nhẹ hàng chân mày của mình, có phần khó tin muốn xác nhận lại: “Em nói thật sao?”
Lục Giai Ân gật đầu, nhìn về phía tủ sách sau lưng anh.
Ngăn tủ thứ hai sau lớp cửa kính được đặt một chiếc cúp vô địch CBA mà anh đã giành chiến thắng từ năm năm trước.
Cô chậm rãi dời mắt, một lần nữa đối diện với ánh nhìn của anh.
Anh đại khái vẫn chưa thể chấp nhận được thông báo đột ngột này, sự nóng nảy và rối rắm vẫn còn hiện rõ trên gương mặt.
“Bao lâu?”
Tần Hiếu Tắc kéo ngăn hộc tủ lấy ra một hộp thuốc lá và cái bật lửa.
“Việc học sẽ phải mất hai năm, nếu như ngoại ngữ không tốt có lẽ sẽ mất thêm một năm nữa để học.”
Lục Giai Ân đơn giản thuật lại cho anh những thông tin cô đã tìm hiểu trong thời gian qua một cách điềm đạm và nhẹ nhàng.
Tần Hiếu Tắc rủ mắt, tay phải vẫn luôn loay hoay với bật lửa trong tay.
Bật rồi lại đóng, đóng rồi lại bật.
Không ai trong họ chủ động lên tiếng, khiến căn phòng lần nữa chìm trong im lặng, chỉ còn lại âm thanh đóng mở vang dội khắp phòng của chiếc bật lửa.
Trong khoảng không vắng lặng, âm thanh kim loại ma sát vào nhau như được cường điệu nghe rõ ràng hơn.
Giữa lúc trầm mặc đầy căng thẳng, âm thanh này tựa như từng nhát kiếm xuyên thẳng vào tim của từng người.
Cũng từng chút khiến cho bầu không khí giữa hai người càng trở nên cực kỳ cứng nhắc và gượng gạo.
Hai người âm thầm giằng co nhau được một lúc thì cuối cùng Tần Hiếu Tắc cũng ném chiếc bật lửa lên mặt bàn, vang lên một tiếng “Cạch” phá vỡ không khí căng thẳng giữa bọn họ.
“Em như thế này là muốn bàn bạc cùng tôi hay chỉ là đến báo tin?”
Anh ngoảnh lại nhìn Lục Giai Ân, chau mày khó chịu chất vấn cô.
Lục Giai Ân cân nhắc từ ngữ thích hợp để anh không phải hiểu lầm, cô khẽ nói: “Em đã đưa ra quyết định, bà ngoại cũng ủng hộ điều đó.”
Tần Hiếu Tắc hiểu được ý tứ từ trong lời nói của Lục Giai Ân.
Quả thật cô chỉ đến để thông báo mà thôi.
Ánh mắt của anh dừng trên khuôn mặt trong sáng và sạch sẽ của Lục Giai Ân, anh lạnh lùng hỏi: “Còn anh thì sao?”
Trong sự trầm lặng đến nghẹt thở, Lục Giai Ân lắc đầu, nói rất nhỏ:
“Em không biết.”
Yêu xa vốn dĩ đã là một thử thách cực kỳ khó khăn cho những cặp đôi yêu nhau mặn nồng, càng huống chi là cặp đôi như bọn họ, này là chưa kể đến khoảng cách địa lý nơi đất khách quê người trắc trở xa xôi.
Cô thật sự không thể nào hình dung được mối quan hệ giữa cô và Tần Hiếu Tắc sẽ có thể ra sao.
Tần Hiếu Tắc thấy cô lắc đầu, một ngọn lửa giận vô danh thoáng chốc tuôn trào.
Thế nên lý do là gì đây, đầu tiên là không gặp nhau hơn một tháng, cho nên khi gặp lại mới cảm thấy không vui như vậy sao.
Tần Hiếu Tắc tiện tay với lấy chiếc bật lửa vừa bị anh ném trên bàn. “Tạch”, anh châm điếu thuốc.
Anh rít vài hơi thuốc lá mới có thể kéo mấy phần lý trí trở về.
“À mà, em có chắc là phía bên trường học đã nhận được giấy báo danh của em chưa?” Tần Hiếu Tắc nhìn Lục Giai Ân: “Em muốn đi đến đâu? Florence?”
Vì mẹ anh cũng là người trong giới nghệ thuật, cho nên đối với những chuyện liên quan đến giới nghệ thuật, dù ít dù nhiều anh cũng biết được đôi chút.
Lục Giai Ân gật đầu: “Em nghĩ sẽ có thể nhận được giấy báo trúng tuyển sớm thôi. Nếu như năm đầu không nhận được thì em sẽ nộp hồ sơ lại vào năm thứ hai, còn trước đó em sẽ dành thời gian để học ngôn ngữ.”
Giọng của cô vẫn luôn khẽ khàng và ôn nhu như bao lần, thế nhưng lần này anh lại có thể cảm nhận được sự tự tin lẫn kỳ vọng ẩn trong lời nói của cô.
Tần Hiếu Tắc có phần kinh ngạc, anh lặng lẽ đánh giá sự khác thường của cô.
Đôi mắt trong suốt và tinh khiết của thiếu nữ trở nên sáng ngời ngợi, lấp lánh tựa ánh sao lung linh khi nói đến dự định sắp tới của cô.
Tần Hiếu Tắc khẽ búng tàn thuốc vào khay, tâm tình bỗng nhiên càng thêm buồn bực.
Cô ấy muốn được học cao học, chẳng lẽ học ở Học viện Mỹ thuật Bình Thành không được ư?
Chẳng phải Thi Tĩnh cũng học cao học ở Bình Mỹ đó sao?
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ thích thú đầy phấn khích của Lục Giai Ân, anh bỗng không biết mở lời như thế nào.
“Nói sau đi.”
Tần Hiếu Tắc cáu kỉnh dụi tắt điếu thuốc, không muốn tiếp tục nói đến chủ đề này.
Lần gặp nhau này của hai người cứ thế phải tan rã trong bầu không khí chẳng mấy vui vẻ gì, cũng chẳng thể kết thúc được chủ đề còn dang dở.
Yêu xa, nói khó thì không khó, mà dễ lại càng không dễ, vì từ trước đến nay, nó vốn dĩ đã là một bài toán khó không có lời giải.
Sau khi quay về trường, Lục Giai Ân nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị đề án luận văn và các tập tranh tác phẩm của mình.
Mấy ngày liên tục, cô vẫn luôn đi đi về về giữa ký túc xá và phòng vẽ.
Năm tư đại học, chương trình học đã không còn nặng nề như những năm đầu mà tương đối nhẹ nhàng, nên một vài sinh viên không phải vướng bận việc học trên trường cũng thường xuyên ghé phòng vẽ hơn trước kia.
Thế nên so với Lục Giai Ân bên này lại tương đối khác biệt.
Trâu Dư quả thật rất hiếu kỳ muốn biết Lục Giai Ân đang làm gì mà lại vội vội vàng vàng bận rộn mỗi ngày như vậy, nên cô quyết định mặt dày bám theo Lục Giai Ân cả ngày.
Trên đường, Lục Giai Ân nói cho cô ấy dự định đăng ký dự thi triển lãm hội họa của Bình Thành Mỹ, cô muốn thử một lần để biết có khả năng trúng tuyển hay không.
“Khó trách mỗi ngày cậu đều đi đến phòng vẽ tranh, thì ra là bận rộn với việc này.” Trâu Dư bỗng bừng ngộ ra.
Triển lãm hội họa của Bình Thành Mỹ là một trong những hội triển lãm có tầm ảnh hưởng nhất trong nước, ba năm được tổ chức một lần, vì vậy việc giành được giải thưởng của cuộc thi chắc chắn có thể làm cho hồ sơ lý lịch trở nên ấn tượng hơn
Lục Giai Ân gật đầu.
Hôm nay cô khoác trên người một chiếc quần yếm ống rộng màu xanh nhẹ nhàng và thoải mái, mái tóc dài, màu đen dưới ánh mặt trời càng thêm tỏa sáng.
Trâu Dư nhận thấy sự chú ý của mình có chút sai lệch: “Nè, cậu nói xem, làn da và tóc của cậu như vậy có liên quan gì đến thứ thức uống cậu uống mỗi ngày không chứ? ”
Lục Giai Ân thoáng ngây người, cô cười bảo: “Thật ra, khi còn bé tóc tớ có màu rất vàng. Chẳng qua tớ cho rằng cậu nên ngủ sớm dậy sớm thì khả năng sẽ cao hơn là cưỡng chế ăn uống theo chế độ như tớ.”
Cô mỉm cười nhìn về phía Trâu Dư: “Thế nào, có muốn gia nhập vào hàng ngũ tập thể dục dưỡng sinh cùng tớ hay không?”
“Đừng mà!” Trâu Dư lập tức cự tuyệt.
Không thể tận hưởng cuộc sống muôn màu về đêm thì còn ý nghĩa gì nữa chứ?
“Nhưng chẳng phải cuối tháng chín là hết hạn đăng ký tham gia rồi sao? Cậu có thể vẽ kịp sao?” Cô vội vã chuyển đề tài.
“Ừm, gần như đã hoàn thành rồi.” Trong đôi mắt Lục Giai Ân ánh lên một chút phấn khởi lẫn chờ mong: “Vừa hay cậu đến nhận xét giúp tớ một chút xem sao.”
Chính cô cũng rất vừa lòng với tác phẩm của chính mình, vừa vặn có thể lắng nghe thêm ý kiến của Trâu Dư.
Hai người cùng nhau đi đến phòng vẽ, hiện tại còn khá sớm nên vẫn chưa có ai đến phòng vẽ cả.
Lục Giai Ân kéo tấm vải nhựa Polypropylene[1] phủ trên bức tranh xuống, một bức tranh đầy tính nghệ thuật với đủ sắc màu hài hòa dần hiện ra trước mắt Trâu Dư.
Sau cơn mưa đầu mùa, ánh chiều tàn ngả dần về phía tây, mặt trời đỏ như một ngọn lửa thắp sáng rực rỡ cả một vùng trời, và ở sân bóng bên ngoài lác đác những chàng trai đang hào hứng chơi bóng rổ.
Mặc dù bức tranh không có bất kỳ điểm nhấn hay chi tiết nào bắt mắt, nhưng nhìn tổng thể bức tranh người ta lại có thể cảm nhận được cả một bầu nhiệt huyết và sôi động của tuổi trẻ bên trong.
Ánh chiều tà, vầng thái dương, những con chim hoét, những cây cột điện, trụ bóng rổ, những vũng nước trên mặt đất sau cơn mưa, và cả những người thiếu niên đang hăng hái, sốt sắng chạy nhảy.
Môi trường thiên nhiên trong lành tĩnh mịch cùng với những thanh thiếu niên trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết thanh xuân, không bị trói buộc hay ngần ngại trên sân bóng rổ tạo nên một bầu không khí đối lập nhưng lại hòa hợp một cách lạ thường.
Trâu Dư sững sờ ước chừng hơn nửa phút đồng hồ mới có thể hồi thần mà trầm trồ thán phục:
“Trời ạ thế này là quá đẹp luôn rồi đấy chứ!”
Trâu Dư biết rằng những kỹ năng và kiến thức chuyên môn của Lục Giai Ân vẫn luôn rất vững chắc, đồng thời cô cũng cực kỳ am hiểu trong việc vận dụng và kết hợp màu sắc. Những cách điều phối màu sắc trong bức tranh này vẫn là nằm ngoài dự liệu của Trâu Dư.
Nét hài hòa, sinh lực tràn trề, sức sống mãnh liệt ẩn trong sự tĩnh mịch, những yếu tố hoàn hảo trên hòa quyện và kết hợp lại làm bật lên sắc thái lộng lẫy trong tranh.
“Cậu quả thật là một tài năng xuất chúng mà!” Trâu Dư nhích lại gần rồi khẽ lùi về sau, sau đó cô lại nhìn ngang nhìn dọc mà đánh giá, thưởng thức bức tranh.
“Tớ bỗng nhiên cảm nhận cuộc sống trở nên thật tươi đẹp.” Cô lẩm bẩm nói.
Bức tranh này không hề có ý nghĩa gì sâu xa hay muốn nhấn mạnh điều gì đó to lớn cả, nhưng nó lại khiến cho người xem dễ dàng cảm nhận được.
Thời tiết thật tuyệt, cuộc sống tự do, không bị trói buộc và ung dung tự tại.
Lục Giai Ân nghe cô ấy nói như vậy, khóe môi bất giác cong cong:
“Ừ, đúng vậy. Lúc đó tớ cũng có suy nghĩ như vậy.”
Cho đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng khi cô đứng cạnh sân bóng xem Tần Hiếu Tắc bọn họ chơi bóng.
Tia ráng hồng của buổi chiều tà xinh đẹp lộng lẫy, không khí tươi mát sau cơn mưa, cả những tràng bóng rổ vang dội trên các vũng nước đọng càng đặc biệt đáng yêu.
Có lẽ những gì mà bản thân cô không thể làm được luôn là những điều mà cô khao khát nhất. Cho nên từ trước đến nay, cô vẫn luôn rất thích những việc náo nhiệt hay những người tràn đầy năng lượng và sức sống.
Trong lúc hồi tưởng, cô bất chợt nghe thấy tiếng Trâu Dư khoa trương xuýt xoa cảm thán.
“Người này là bạn trai của cậu đúng không.” Trâu Dư ngạc nhiên không thôi chỉ vào chàng trai trong bộ đồ thể thao màu trắng ở giữa bức tranh.
Lục Giai Ân gật đầu, thản nhiên thừa nhận.
Trước kia cô đã đồng ý với Tần Hiếu Tắc sẽ vẽ cho anh một bức. Lục lọi lại trí nhớ của mình, cô thích nhất là khoảnh khắc anh chơi bóng rổ nên quyết định chọn nó để vẽ.
Nếu như có thể suông sẻ vào được vòng trong, sau khi tham gia buổi triển lãm cô có thể quay về kịp lúc vừa vặn sinh nhật của anh.
“Xem ra người bạn trai soái ca này của cậu vẫn còn có đất dụng võ, mà trước hết là nguồn linh cảm cho cậu rồi.”
Trâu Dư nhích lại gần bức họa để xem xét kỹ hơn.
“Cậu vẽ chi tiết này thật là tuyệt vời nha.” Cô “chậc, chậc” hai tiếng: “Nhìn mái tóc này, đường cong cơ bắp trên cánh tay này.”
Trâu Dư quay người nhìn Lục Giai Ân, khẩu khí thập phần quả quyết: “Tớ có một linh cảm mãnh liệt rằng bức tranh này có thể giúp cậu tham gia triển lãm hội họa, không những thế, sẽ có người tìm đến cậu để mua bức tranh.”
Lục Giai Ân lắc đầu: “Bức tranh này là tớ tặng cho anh ấy.”
“Hơ?” Trâu Dư sửng sốt: “Vậy thì chắc chắn anh ấy sẽ bị cậu làm cho cảm động đến ch.ết mất thôi.”
Lục Giai Ân không nói gì nữa.
Thực ra, cô cũng không chắc chắn cho lắm.
Tần Hiếu Tắc tựa như cũng không mấy hứng thú gì với bức tranh cả, có lẽ lần trước cũng chỉ là thuận miệng yêu cầu mà thôi
Hơn nữa, cũng bởi vì chuyện xuất ngoại mà cả hai đều đang trong thời gian chiến tranh lạnh, cũng đã vài ngày không gặp nhau rồi.
Dạo gần đây cô cũng chỉ đi cùng Quý Đường Ninh được một lần, và mua ít đặc sản của thành phố C tặng cho cô ấy.
“Có lẽ vậy.” Lục Giai Ân thì thào.
Vào lúc bức họa gần như được hoàn thành, Lục Giai Ân nhận được cuộc gọi của Tần Hiếu Tắc hẹn cô cùng nhau đi đến buổi tiệc sinh nhật của Trần Huề vào ngày chủ nhật.
Dọc đường đi, thái độ của Tần Hiếu Tắc đối với cô vẫn như trước không mặn cũng không nhạt.
Đối với chuyện cô sẽ đi du học, hai người bọn họ đều ăn ý mà không đề cập đến nó thêm lần nào nữa.
Bữa tiệc lần này được tổ chức ở căn biệt thự nằm ở ngoại ô lưng chừng núi, phong cảnh nơi đây rất đẹp.
Căn biệt thự có ba tầng, và một hồ bơi bên trong sân vườn rộng lớn.
Lục Giai Ân đi vào trong mới phát hiện có không ít người cô quen biết, họ là những người bạn thời đại học của Tần Hiếu Tắc và cô cũng đã từng cùng họ đi du lịch lần trước.
Ngoại trừ những người cô quen biết ra, còn có một nhóm người nữa mà cô chưa gặp qua bọn họ bao giờ.
Những người Trần Huề mời đến hôm nay đa số đều là những người thích sự ồn ào và náo nhiệt, vì thế mà phòng khách cũng bị họ bày trí gần như thành một hộp đêm
Bữa tiệc vừa kết thúc, rất nhiều người vì uống quá nhiều mà đã gục ngã, nằm luôn trên sàn từ lâu.
Chủ tiệc Trần Huề của chúng ta tựa hồ như không cam lòng vì vẫn còn có người không bị say, liền nghĩ ra một ý tưởng điên rồ rủ rê mọi người uống rượu.
“Này, này, mấy người chúng ta cùng nhau chơi một trò chơi, thế nào?”
Anh vỗ vỗ tay, không cho mọi người có cơ hội từ chối: “Hôm nay là ngày đặc biệt, tớ chính là lớn nhất, ai cũng phải nghe theo tớ đây.
Những người khác thấy cậu ta cũng không cần mặt mũi đến vậy, đành miễn cưỡng đồng ý.
Trò chơi này có tên gọi là “Cậu có nhưng tôi không”, quy tắc trò chơi cũng rất đơn giản.
Mỗi một người có mặt ở đây phải nói ra một việc mà bản thân chưa từng làm, những người khác nếu như đã từng làm rồi thì phải đặt một ngón tay xuống. Ai là người đặt hết cả năm ngón tay xuống đầu tiên sẽ bị phạt rượu hoặc phải làm một việc người khác yêu cầu.
“Mọi người đã hiểu quy tắc trò chơi rồi chứ?” Trần Huề nhìn quét qua một vòng: “Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi nào.”
“Tôi chưa từng uống say bao giờ.”
Vừa dứt lời, đã có hai nam, hai nữ gập ngón tay xuống.
“Ôi đệt, Thi Tĩnh cậu uống say bao giờ thế hả.” Trần Huề sửng sốt.
Thi Tĩnh chỉ cười cười mà không trả lời.
Người kế tiếp là Lý Hạc.
Cậu ta nghĩ nghĩ chốc lát, ánh mắt không có ý tốt liếc nhìn Tần Hiếu Tắc: “Từ trước đến nay tôi vẫn chưa tậu được một con hàng *Harley.”
Harley: Là xe moto phân khối đó quý vị
Tần Hiếu Tắc khẽ cười nhếch mép, đặt một ngón tay xuống, ném cho cậu ta một mẫu giấy bị vo tròn.
“Có bản lãnh thì đi mà nói cậu chưa từng cưỡi lên nó thử xem.”
Người này rõ là *“Đông Quách Tiên Sinh” điển hình đây mà
Câu chuyện “Đông Quách tiên sinh và sói” trích trong “Trung Sơn lang truyện” của Mã Trung Tích thời nhà Minh, ngụ ý muốn nói là giúp người hại ta, giúp nhầm kẻ ác (điển hình của tuýp người hay khoan dung, nhân từ đối với kẻ xấu).
Lý Hạc cười khan “ha ha” một tiếng: “Không dám, không dám.”
Người tiếp theo là Lục Giai Ân.
Cô ngồi ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, giọng điệu nhỏ nhẹ: “Tôi chưa từng uống rượu.”
Lời này của cô thành công khiến cho tất cả mọi người có mặt đều phải hạ một ngón tay xuống.
“Bạn gái của cậu thế nhưng lại có thể lợi hại như vậy, ra tay thật hung ác mà.” Người ngồi bên cạnh Tần Hiếu Tắc khẽ thì thầm bên tai anh cảm thán.
Tần Hiếu Tắc khẽ cười một tiếng, cánh tay tùy ý khoát lên thành ghế sau lưng Lục Giai Ân.
Cứ như thế tiếp tục, Lý Hạc trở thành người đầu tiên bị phạt rượu, một vài người khác cũng gần như không trụ được nữa, ngón tay đã lung lay sắp đổ.
Lần này đến lượt Thi Tĩnh, cô nói: “Tôi chưa từng chủ động tỏ tình.”
“Cậu lợi hại!” Lý Hạc kêu to, lại một lần nữa đặt ngón tay xuống.
Lục Giai Ân cũng lẳng lặng bỏ ngón tay của mình xuống, cô ngay lập tức cảm nhận được một ánh mắt sắc bén nháy mắt bắn qua mình.
Da đầu cô tê rần, khẽ liếc qua người đàn ông bên cạnh.
Tần Hiếu Tắc đã sớm thu hồi tầm mắt, miễn cưỡng dựa lưng vào ghế, bộ dạng tựa như không mấy để ý.
Thi Tĩnh cũng sững sốt không thôi, nhìn Lục Giai Ân rồi chậm rãi lặp lại lần nữa: “Tôi nói là tôi chưa từng chủ động tỏ tình.”
Những lời này của Thi Tĩnh đủ sức khiến cho mọi người dời sự chú ý lên trên người Lục Giai Ân và Tần Hiếu Tắc.
Những người quen biết bọn họ đều rõ, Lục Giai Ân và Tần Hiếu Tắc hẹn hò, Tần Hiếu Tắc chính là người tỏ tình.
Lục Giai Ân nhìn Thi Tĩnh gật đầu, tỏ ý cô không hiểu sai ý của cô ấy.
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên thật gượng gạo và đầy căng thẳng.
“Ây da, có ai mà chưa từng thích một người đâu, bình thường, bình thường thôi.” Trần Huề kiên trì hóa giải bầu không khí ngượng ngùng này.
Anh lảng tránh ánh mắt của Tần Hiếu Tắc, không ngừng nhắc nhở mọi người: “Tiếp tục, tiếp tục chơi thôi nào.”
Lại một người nữa đi qua, lần này đến phiên Tần Hiếu Tắc.
Anh rút cánh tay khoát sau lưng ghế Lục Giai Ân về, cánh tay rắn chắc, khớp xương rõ ràng, anh lắc lắc lon bia.
Trên mặt anh là biểu cảm hờ hững, ngữ điệu bình thản nói: “Tôi tỏ tình chưa bao giờ bị từ chối.”
Cơ hồ như trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại trên người Lục Giai Ân.
Mọi người trở nên thật yên tĩnh, tập trung lắng nghe câu trả lời, trong không khí phảng phất đâu đó một tia khẩn trương.
Dưới cái nhìn chòng chọc của tất cả mọi người ở đây, Lục Giai Ân bình tĩnh, thong dong hạ ngón tay của mình xuống.
Thời gian tựa hồ đông cứng lại trong nháy mắt.
Tiếng hít thở không thông tự nhiên phát ra.