Chương 3
Type: Phương Thùy
Ngày đại hôn của Hoài Vũ vương diễn ra vô cùng náo nhiệt. Khách khứa nườm nượp đến chúc mừng như muốn đạp hỏng cổng lớn vương phủ, tiếng huyên náo, chúc tụng kéo dài từ sáng tới tối. Theo tục lệ, trong ngày đặc biệt này thì màn “quấy quá tân lang”(*) nhất định phải có. Nhiều vương tôn quý tộc hào hứng mang tới rất nhiều chanh vàng để ném. Nhưng nghĩ lại thì Hoài Vũ vương là ai kia chứ? Ai cũng có lòng nhưng không phải ai cũng có gan.
(*) “Quấy quá tân lang” là phong tục truyền thống được diễn ra trong ngày đại hôn ở Vĩnh Yên quốc, trong đó quan khách đến chúc mừng sẽ ném chanh vàng (lễ cưới của vương tôn quý tộc) hoặc chanh thường (lễ cưới của dân chúng) chín vàng về phía tân lang trước khi tân lang bước vào tân phòng.
Khi trái chanh vàng lộng lẫy đầu tiên được phóng ra, Hoài Vũ vương nhanh chóng bắt được rồi chuyển qua phía cận vệ Kim Khánh, lại không quên hướng về đám quan khách đang nín thở quan sát nở nụ cười như ngầm cho phép. Trong khoảnh khắc đó, khi tiếng reo hò vỡ òa, hàng loạt chanh vàng vàng óng vun vút lao tới, người ta chỉ thấy bóng áo xanh nhạt của Kim Khánh bay lên, cả trăm trái chanh bị chém làm đôi rơi lăn lóc dưới đất, còn tân lang thì không mảy may thấy bóng dáng, chỉ còn vọng lại tiếng cười lớn.
Tân phòng cách đại sảnh không xa lắm, nhưng dường như tân lang cũng không quá vội vàng, từng bước chân chậm rãi men theo hành lang uốn khúc. Không phải chàng không nóng lòng muốn gặp tân nương của mình, chỉ là trong lòng Hoài Vũ vương mới hiểu được hóa ra bản thân chàng cũng có lúc hồi hộp đến mức này. Chàng ngước mắt nhìn vầng trăng cuối tháng mỏng manh cong cong như miệng cười, trong lòng vô cùng rung động.
Rốt cuộc ta cũng đợi được ngày rước nàng vào cửa.
Chàng đẩy cửa bước vào. Nến uyên ương cháy đỏ trên bàn tiệc giữa phòng, ánh sáng lay động vì cơn gió đêm vừa ùa vào, từng mạt đỏ cam nhảy nhót trên sàn nhà, trên tường phòng, trên thảm đỏ, trên giường cưới, vương trên người tân nương của chàng. Còn nàng - nữ nhân độc chiếm suy nghĩ của chàng suốt thời gian qua - đang an tĩnh tựa đầu bên vách giường mà ngủ thiếp đi. Chàng nhẹ nhàng và cẩn trọng nhấc khăn hỷ của nàng lên, dịu dàng gọi: “Anh nhi, dậy nào!”
Nàng mở đôi mắt mông lung nhìn chàng. Dưới ánh sáng mờ ảo, chàng có thể thấy rõ làn da trắng mịn, đôi mắt trong bóng nến long lanh như có sóng nước của nữ nhân chàng yêu. Nụ cười hạnh phúc nở rộ trên khuôn mặt tuấn tú của Mạc Quân. Chàng vươn tay vuốt ve gò má tân nương chậm rãi cúi đầu, miệng kề sát sườn mặt của nàng, nhỏ giọng thì thầm: “Anh nhi!”
Rồi chàng nâng mi, nhìn thẳng vào cặp mắt còn đang ngơ ngác kia, hơi thở ấm nóng phả trên mũi nàng, đôi môi sát lại.
Tức khắc, nàng giật mình, theo phản xạ đẩy chàng ra rồi nhảy dựng lên: “Làm gì vậy?”
Mạc Quân bật cười thành tiếng. Thiên Anh của chàng khi vừa ngủ dậy chưa hoàn toàn tỉnh táo thì tinh thần cảnh giác cực kỳ thấp, khiến người ta có cảm giác thật dễ thương, rất muốn bắt nạt.
“Động phòng”. Chàng nháy mắt, dõng dạc trả lời.
“Không được!” Nàng vừa bỏ mũ phượng qua một bên vừa quả quyết. “Chúng ta đã thỏa thuận chỉ cưới giả thôi mà, ngài nhớ chứ?”
“Nếu ta muốn biến giả thành thật thì thế nào?”
Nàng cau mày nhìn chàng “Ý ngài là tôi bị lừa phải không?”
“Không phải lừa …” Chàng sà đến bên nàng, “… chỉ là chưa cho nàng biết hết mà thôi.”
“Một nửa sự thật không phải là sự thật đâu, thưa vương gia!”
Chàng nhón một nắm xôi nếp nho nhỏ, cắn một miếng rồi nhanh chóng nhét phần còn lại vào miệng nàng.
“Nhưng một nửa miếng xôi nếp vẫn là xôi nếp mà, ái thê!” Chàng ôm lấy eo nương tử vừa qua cửa, kéo nàng vào lòng, khoái chí nhìn nàng vừa ra sức nhai vừa quắc mắt với mình. “Sự thật là … ta yêu nàng.” Chàng dịu dàng thổ lộ.
Miếng xôi vừa nuốt xuống suýt mắc lại cổ họng. Nàng ho lên, nghiêm giọng cảnh cáo: “Đừng đùa khi ăn uống.”
“Nàng không tin ta sao?” Chàng bày ra vẻ tội nghiệp.
Nàng muốn gỡ ra đôi tay đang quấn quanh eo mình của nam nhân đáng ghét trước mặt nhưng không được. “Chúng ta chỉ mới quen nhau được mười lăm ngày.”
“Thì có sao? Chúng ta vừa gặp đã yêu.” Chàng vùi đầu vào bên cổ nàng, tiếp tục trêu đùa.
“Đừng đùa nữa! Ngài chỉ muốn thành thân với tôi vì muốn làm vừa lòng mẹ và em cùng đám thân bằng cố hữu gì đó của ngài mà thôi. Còn tôi thành thân với ngài vì… vì ngài nói tháng sau sẽ tuyển tú, tất cả nữ nhân thích hợp đều phải tham dự, mà tôi thì không muốn dính vào ba cái trò đó. Đó là lý do chúng ta thành thân, Mạc Quân!” Nàng gấp gáp nói liền một hơi.
Chàng ôm lấy khuôn mặt nàng, hướng ánh mắt nàng về phía mình, kiên định lắc đầu. “Ta yêu nàng. Đó là lý do quan trọng nhất.” Trong lúc nàng còn đang sững sờ, chàng liền cúi đầu hôn nàng, bàn tay đặt trên eo siết chặt lại, ngăn cản mọi vùng vẫy hòng thoát thân của nàng. Nàng bướng bỉnh chống cự, cơn giận bùng lên như hai ngọn lửa trong đôi mắt mở lớn của nàng, miệng nàng mím chặt bất chấp lời mời gọi mê hoặc từ môi chàng. Mạc Quân lùi lại một chút, cười cười nhìn nàng, sau đó lại tiến tới. Lần này, chàng tấn công theo hướng khác, đầu tiên là chậm rãi những nụ hôn nhỏ vụn lên má nàng, mắt, mũi, thái dương với vài lọn tóc vương xuống, sau đó nấn ná ở tai, sau tai, rồi kéo một đoạn đường dài trở lại môi nàng.
Thiên Anh hòa toàn bại trận. Mạc Quân nhanh chóng nhận ra sự quy thuận của nàng, trong chớp mắt liền cuốn lấy môi nàng, kéo nàng vào cơn sóng tình mãnh liệt nhất, quyến luyến nhất và đam mê nhất. Nếu một nụ hôn có thể nói lên được tất cả những cảm xúc của chàng, vậy thì hãy gửi hết vào đó là tình yêu điên cuồng, nỗi nhớ khắc khoải và cả cơn giận âm ỉ trong lòng chàng bấy lâu đi!
Chàng đặt nàng xuống giường, dời môi nàng, chống hai tay bên cạnh nàng. Khuôn mặt hai người gần đến nỗi hơi thở dồn dập của nàng phả lên cằm chàng từng luồng nóng rẫy.
“Anh nhi, ta yêu nàng! Ta thật sự yêu nàng!” Chàng thì thầm như tuyên thệ.
Cặp mắt sáng trong của nàng từ mơ màng chuyển dần sang bối rối. “Mạc Quân, ngài… sao ngài lại yêu tôi?”
Cơ mặt chàng cứng ngắc. Lại là câu hỏi ch.ết tiệt này! Hai lần, cùng một người nói, cùng một ngưới nghe, lại cùng một tình huống. Quá khứ như một vở kịch chầm chậm tái diễn trước mắt chàng. Trong vở kịch ấy, Thiên Anh của chàng - với dung mạo của Dao thiến - tựa lưng vào bức tường gạch đỏ của kỳ đài, ngước cặp mắt vạn phần bối rối nhìn chàng, lắp bắp cũng chính câu hỏi ấy.
Năm ngày sau, trên Huyền Không Sơn Thượng, nàng nói mình chỉ là một linh hồn của thời không khác mượn thân thể Dao thiến lưu trú, khăng khăng rằng người chàng yêu không phải nàng mà là Dao Thiến, rằng nàng sẽ trả lại Dao Thiến cho chàng. Ngay sau đó, nàng chạy đến phiến đá lớn bên vách núi hét vọng trên trời: “Tô Hoàng, tớ muốn về nhà!”
Mạc Quân dù khinh công trác tuyệt nhưng lúc chàng bay vút tới đó cũng không thể nào chen được vào giữa trận sấm sét đang giội xuống phía nàng. Sau đó, nàng biến mất, chính xác là linh hồn nàng biến mất. Khi chàng đỡ người con gái ngồi gục bên phiến đá dậy, nàng mở mắt nhìn chàng, ánh nhìn sững sốt pha lẫn thẹn thùng. Ngay lúc ấy, chàng biết đó không phải là nàng. Ngay lúc ấy, mọi hồ nghi nếu còn giăng mắc trong lòng chàng thì cũng đều tan biến không còn dấu vết. Nữ nhân trong vòng tay chàng lúc này đây mới chính là Dao Thiến thực sự. Còn người chàng yêu - người con gái tên Thiên Anh, người con gái đã đánh cắp linh hồn và trái tim chàng, người con gái chàng còn chưa kịp biết hình dáng và dung nhan thực sự - đã biến mất.
Một bằng hữu của chàng từng nói: “Nếu muốn hủy hoại một ai đó, hãy khiến họ yêu ngươi rồi sau đó rời bỏ họ.” Có lẽ là thế đi. Chàng quả thực đã bị hủy hoại ngay từ giây phút ấy và cả bây giờ, khi nàng trở lại với ký ức trống không về chàng. Nàng là người đầu tiên khiến chàng nếm trải cảm giác vừa yêu vừa giận, thật muốn trừng phạt nàng nhưng lại không nỡ xuống tay.
Chàng nghiến răng, quai hàm bạnh ra, rất lâu sau mới lên tiếng: “Tại sao lại không, Anh nhi?” Cất giọng khàn khàn, chàng cũng hỏi ngược lại một câu y hệt như ngày hôm ấy, có điều, thay vì “Thiến nhi”, chàng gọi “Anh nhi”.
“Chúng ta…” Nàng lắp bắp.
Chàng có cảm giác như toàn thân mình căng cứng như phải gắng gượng gồng lên để chịu đựng những lời nói tiếp theo của nàng: “Chúng ta không thể…”, nhưng không, nàng chỉ bối rối phân bua: “Chúng ta chỉ mới gặp nhau thôi mà…”
“Với nàng, thời gian quen biết quan trọng đến thế sao?”
Nàng luống cuống. “Không hẳn thế… chỉ là… chỉ là…”
“Ta hiểu rồi!” Chàng ngồi dậy rồi kéo nàng dậy theo. Chàng và nàng còn nhiều thời gian, chàng không muốn ép buộc nàng, khiến nàng chuyển sang căm ghét và xa lánh mình. Ngoại trừ điều đó ra, điều gì chàng cũng có thể chịu đựng được. Đến gần một năm trời tìm kiếm nàng, trong vô vọng chàng còn có thể vượt qua được, huống chi là những ngày chờ đợi nàng cam tâm tình nguyện yêu chàng. Tạm thời hãy cứ để chàng yêu nàng trước đã.
Hai tay chàng ôm lấy vai nàng, mắt chàng nhìn sâu vào mắt nàng, giọng chàng dịu dàng nhưng kiên quyết: “Chúng ta sẽ bồi đắp tình cảm dần dần. Ta hứa sẽ không ép buộc nàng cho đến khi nàng thực sự yêu ta. Anh nhi, ta không phải chính nhân quân tử, ta cũng không cho rằng nàng ngây thơ đến mức tin rằng một người mưu lược quyền biến như ta lại là chính nhân quân tử. Nhưng nàng có lời hứa của ta, hiểu không?”
Nàng gật đầu.
“Ta còn có một điều kiện.” Giọng chàng bỗng trở nên giảo hoạt.
“Điều kiện gì?”
“Ngoài chuyện đó ra, chuyện gì nàng cũng không được cản ta. Nói xong, chàng cười lớn, còn nàng thì tức giận phản bác.
“Đừng mơ!”
“Chuyện khác thì cũng chỉ có ôm, hôn và thổ lộ tâm tình nhung nhớ thôi. Nếu nàng không để ta bồi đắp tình cảm thì làm thế nào biến giả thành thật được?”
“Ai cần biến giả thành thật với ngày chứ!”
“Ta cần.” Chàng bỗng chốc chuyển sang dáng vẻ nghiêm túc rồi thong thả đứng dậy. Dáng người cao lớn của chàng hoàn toàn che khuất nàng, khiến nàng chìm sâu vào trong bóng tối. Ánh nến chiếu sáng một bên sườn mặt chàng tạo nên những mảng sáng tối đẹp đẽ đến ngây người.