Chương 3
Cảnh quay này là cảnh gặp gỡ đầu tiên giữa Tần Mạn Yên và Phương Minh Tân.
Thiếu niên con nhà giàu bị bạn học xúi dục, cùng nhau đi đến nhà hát Nhạc Môn sôi động phồn hoa nhất Thượng Hải bấy giờ. Phương Minh Tân tình cờ bắt gặp một kẻ có tiền khi dễ Tần Mạn Yên, anh liền ra tay giúp cô giải vây.
“ , 2, 3, bắt đầu!” Trần đạo diễn vừa lên tiếng, mọi người mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc.
Nhà hát Nhạc Môn xa hoa, trụy lạc Tần Mạn Yên từ trên sân khấu bước xuống, cô vừa hoàn thanh xong ca khúc cuối cùng của buổi tối hôm nay. Nhưng đi xuống vài bước, tên phú thương trung niên đã ngăn cô lại.
Đối với ánh mặt đáng khinh của hắn ta trong lòng cô liền cảm thấy buồn nôn. Tuy vậy trên mặt lại không thể hiện ra, chỉ mỉm cười nhỏ nhẹ mở miệng: “Tiên sinh, tôi đã kết thúc công việc, nếu ngài thích, thì ngày mai lại đến Nhạc Môn đi.”
Hắn ta tỉ mẩn đánh giá cô, “Em ở đây hát được trả bao nhiêu tiền tôi sẽ trả gấp bội. Tiểu mỹ nữ đêm nay theo tôi đi.” Nói xong hắn ta đối với cô liền giở trò.
“Tôi chỉ kiếm tiền nhờ giọng hát, tiên sinh muốn tìm tình nhân thì ngài đã tìm nhầm người rồi.” Cô vừa nói vừa muốn trốn thoát.
Hành động này đương nhiên đã chọc giận tên phú thương trước mặt, hắn cầm ly rượu đỏ trong tay hắt vào người cô, ngoài miệng còn không sạch sẽ mắng: “Chỉ là một con hát mà còn làm mình làm mẩy.”
Tần Mạn Yên nhìn hắn giơ tay lên, nhắm mắt chuẩn bị chịu đựng cái tát của hắn ta. Đúng lúc này, Phương Minh Tân đi ngang qua, anh nhanh chóng nắm tay bàn tay tên phú thương, càng nắm chặt càng dùng sức, phú thương cuối cùng nhịn không được, đau đến kêu lên thành tiếng.
“Mày là ai? Dám động thủ với lão tử, có tin là tao cho người đánh ch.ết mày không?”
“Một đại nam nhân, lại đi khi dễ một cô gái yếu đuối.” Phương Minh Tân nhướng mày, cười lạnh một tiếng: “Nếu như ông không phục, ngày mai đến Phương Công Quán tìm tôi.”
“Phương Công Quán? Cậu, cậu là Nhị thiếu gia của Phương gia!” Dường như hắn ta ý thức được chuyện gì đó, gương mặt sợ tới mức trắng bệch, chạy đi .
Rượu đỏ theo gò má cô chậm rãi chảy xuống, làm hỏng gương mặt tinh xảo. Tần Mạn Yên biết bản thân lúc này trông cực kỳ chật vật. Cô cúi đầu, lấy tay lau lên mặt, thốt lên tiếng “Cảm tạ.”
Giọt nước mắt chậm rãi từ hốc mắt rơi xuống, đọng lại trên nền đá cẩm thạch sáng bóng trên sàn. Cô nhắm mắt lại, cô gắng đem nước mắt nuốt lại vào trong.
“Cho cô.” Phương Minh Tân đem khăn tay sạch sẽ đưa tới trước mặt cô, trong giọng nói mang theo chút thương tiếc không đành lòng.
Tần Mạn Yên mở mắt ra, sửng sốt một khắc, tiếp nhận khăn tay. Lau đi sạch sẽ mới ngẩng đầu, ôn nhu nhìn anh nở nụ cười: “Đa tạ Phương tiên sinh .”
Say một ánh nhìn, cả đời trầm luân. Có lẽ vào giờ khắc này Tần Mạn Yên không biết rằng sau này bản thân vạn kiếp mê đắm người đàn ông trước mặt.
“Cắt. Qua cảnh!” Cảnh quay thuận lợi khiến tâm tình ông cảm thấy thoải mái, trên môi đọng lại nụ cười hài lòng.
Tần Mục từng nhận rất nhiều giải thưởng lớn, kỹ thuật diễn xuất đương nhiên rất tốt. Làm cho ông bất ngờ chính là, Thương Ngôn vừa rồi biểu hiện rất tốt. Nụ cười ban nãy của cô, thể hiện rất rõ ràng khắc họa qua hành động chứ không cần lời nói.
Ban đầu ông chấp nhận để Thương Ngôn đóng vai diễn này vì coi trọng giá trị nổi tiếng cũng như thái độ làm việc chuyên cần của cô. Không ngờ diễn xuất của cô lại tốt hơn dự kiến của ông rất nhiều.
Tiểu Nhã đi đến cạnh Thương Ngôn, tay cầm khăn giấy dè dặt cẩn trọng lau mặt giúp cô.
“Chị Ngôn, ban nãy chị đã phá kỉ lục của bản thân, không bị NG [ ] lần nào.” Tiểu Nhã giọng nói tràn ngập sự tán thưởng, cô bé nhớ cảnh quay thuận lợi nhất của Thương Ngôn ở các bộ phim khác cũng phải NG đến hai lần nhưng hôm nay một lần đã xong.
[ ] NG: Thuật ngữ chuyên ngành, dùng để chỉ những cảnh quay hỏng phải quay lại. Viết tắt của từ No Good.
“Vậy là em không biết đấy thôi, hôm qua chị đã phải tập luyện cảnh này không biết bao nhiêu lần ở phòng đâu.”
Nói xong, cô liếc mắt nhìn về phía Tần Mục đang ngồi nghỉ ngơi trên tay có cầm theo chai nước khoáng. Anh vặn lấy nắp trai mở ra, ngẩng đầu lên uống, yết hầu vì thế mà dao động lên xuống.
Thương Ngôn nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, cô cảm thấy nam thần của cô thật khiêu gợi. Uống nước thôi cũng khiến cô muốn phạm tội. Ban nãy anh đóng vai thiếu niên con nhà giàu mười bảy, mười tám tuổi thật sự khiến cô quên mất thực ra anh đã ba mươi tuổi rồi. Ba mươi tuổi mà vẫn trẻ đẹp.
“Chị Ngôn! Chị đang nhìn cái gì vậy?” Tiểu Nhã ở trước mặt cô vẫy vẫy, thu hút lực chú ý từ cô.
Thương Ngôn lấy lại tinh thần nhìn cô bé, “Tiểu Nhã, em có cầm theo điện thoại của chị không?”
Tiểu Nhã đột ngột bị cô hỏi phản ứng lại có hơi chậm, “Em vẫn luôn mang theo điện thoại của chị bên người.” Nói xong cô bé liền lấy điện thoại từ trong túi áo ra.
Thương Ngôn vội vàng cầm lấy, nhắc nhở cô bé “Ở đây chờ chị, chị sẽ trở lại ngay thôi.” Dứt lời Thương Ngôn nhanh chóng chạy tới chỗ Tần Mục.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, “Có chuyện gì sao?”
“Tôi nghĩ rằng …” Thương Ngôn cúi đầu nhìn anh, vừa mới mở miệng đột nhiên ý thức được tư thế nhìn anh từ trên cao xuống không phù hợp lắm. Cô liền điều chỉnh ngồi xổm xuống ngước lên nhìn anh cũng không ổn. Nó có hơi kỳ quái.
“Thầy Tần, thầy đợi tôi chút.” Nói xong, cô nhìn xung quanh, đưa tay lấy một chiếc ghế di chuyển tới chỗ này.
Tần Mục nhìn cô vội vã làm xong chuỗi này động tác, bên môi nhiễm lên ý cười, ngữ khí cũng trở nên thân cận hơn: “Có việc?”
Bởi vì khẩn trương cùng kích động, Thương Ngôn nắm chặt di động trên tay, cô có chút hơi run. So sánh cô cùng với mấy em gái lần đầu tiên xin chữ ký thần tượng không có khác lắm, khẩn trương, hưng phấn, đặc biệt vui vẻ.
“Tôi muốn nói là chúng ta cùng nhau đóng phim. Sắp tới còn cùng với nhau hẳn một đoạn đường dài. Cho nên tôi muốn kết bạn wechat với thầy để dễ dàng trao đổi kịch bản. Thầy thấy thế nào?”
Thật ra diễn viên và đạo diễn, biên kịch cũng có một nhóm chung. Cô có thể từ nhóm này mà tìm ra tài khoản kết bạn với anh. Nhưng cô lại cảm thấy tự bản thân mình mở miệng xin kết bạn với anh khác với bản thân mình đơn phương độc mã gửi lời kết bạn.
Tần Mục nhìn ánh mắt to tròn sáng lấp lánh của cô, đột nhiên nghĩ tới khi còn nhỏ anh có một con mèo con bên cạnh nhà anh. Nó thường xuyên nhảy lên nhảy xuống tạo nên tiếng ồn ào khó chịu. Chỉ khi anh lấy cá cho nó ăn, nó mới có thể nhu thuận một lát. Sau đó nhìn vào mắt anh, giống như cô ở hiện tại vậy.
Môi anh khẽ mím lại, nhất thời chưa lên tiếng.
Thương Ngôn nhìn anh một hồi, thấy anh không có phản ứng. Có lẽ anh không lên tiếng có nghĩa là anh không muốn rồi.
Lòng cô nhất thời tan nát. Là cô vội vã quá rồi, cô muốn thể hiện sự chân thành của mình bằng cách bản thân tự mình ngỏ ý muốn kết bạn với anh. Nhưng giờ bị anh từ chối thì đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
“Nếu thầy không muốn thì thôi vậy.” Cô chuẩn bị đem cõi lòng buồn bã đứng lên thì anh lại cất lời.
“Em muốn tôi gửi lời kết bạn cho em? Hay là em gửi cho tôi?”
“Để tôi, để tôi gửi lời kết bạn cho thầy đi.” Cô khắc chế tinh thần kích động của mình, nhanh chóng mở điện thoại ra hấp tấp nhận ID của anh vào rồi gửi lên kết bạn. Sau đó lẳng lặng chờ đợi.
Qua tầm mười giây, Tần Mục vẫn không thấy có thông báo điện thoại.
“Có phải sóng ở nơi này không được tốt phải không thầy Tần?”
“Có lẽ vậy.” Tần Mục dáng vẻ nghiêm trang nhìn cô rồi nói tiếp: “Bất quá hình như ban nãy em hấp tấp quá nên nhấn sang nút khác thì phải.”
Thương Ngôn: “…”
Có cần mất mặt thế không?
Hai người tiếp tục cùng nhau thử kết bạn lại, mãi mới thành công. Tần Mục nhìn vào biệt danh của cô trên wechat rồi mỉm cười ‘Thương Ngôn cô gái siêu cấp vô địch xinh đẹp’. Sau đó ý cười của anh càng sâu nhìn phần giới thiệu của cô: Nhân danh ánh trăng, tôi sẽ tiêu diệt mấy người.
Quan sát nét mặt của anh rồi nhìn vào thứ hiện lên trên màn hình điện thoại kia. Cô tiếp tục mất mặt, nửa đêm hôm qua cô tự nhiên lên cơn đổi phần giới thiệu. Giờ lại bị nam thần nhìn thấy, cô rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
“Dòng giới thiệu đó của tôi là muốn cho mọi người đọc xong sẽ cảm thấy vui vẻ thôi. Thầy đừng nghĩ rằng …” Tôi bị dở hơi, nửa câu còn lại cô nuốt trở về, mặt đỏ bừng lên.
Sau đó cô lén lút nhấn vào xem tài khoản Wechat của anh, thật may là anh không có đăng hình ảnh thân thiết, ân ái với cô gái nào.
“Mọi người chuẩn bị vào vị trí để quay cảnh hai nào!” Nhân viên phụ trách âm thanh cầm loa nói lớn, rồi lại chạy tới nhỏ giọng với Thương Ngôn, lịch sự nhắc nhở: “Chị Thương, sắp bắt đầu cảnh quay của chị rồi.”
“Vâng, tôi tới ngay.” Thương Ngôn đứng lên đi vào vị trí chỉ định quay cảnh riêng của mình.
Tần Mục tạm thời không có cảnh quay, anh ngồi nghỉ trên ghế thì Lâm Tín cầm một đĩa hoa quả đi tới. Cậu ta nhìn thấy Tần Mục vừa xem di động vừa cười khiến cậu ta không khỏi tò mò. Đem hoa quả đặt bên cạnh anh xong, Lâm Tín hiếu kỳ ngó đầu lại hỏi: “Anh Mục, anh xem cái gì mà vui vẻ vậy? Cho em xem với!”
“Không có gì.” Tần Mục từ chối cậu ta một cách tàn nhẫn, tắt điện thoại đi rồi đặt nó ở trên bàn.
Lâm Tín: “…” Tôi thật ủy khuất mà.