Chương 17

Căn phòng KTV nội thất sang trọng, đèn led đủ màu không ngừng nhấp nháy. Mọi người cùng nhau uống rượu trò chuyện khiến cho bầu không khí luôn được hài hòa.


Khương Uyển cùng Triệu Càn trên tay cầm microphone hát từ tiếng Quảng Đông đến tiếng Anh, từ những ca khúc thịnh hành đến những ca khúc thời xưa, không thể loại nhạc mà họ không hát được.
Nhóm người còn lại mặc kệ họ hát, túm tụm ngồi quanh chiếc bàn dài chơi trò chơi 《 Ai là người nằm vùng 》.


Trong vòng đầu tiên, Tần Mục là người nằm vùng.
Biểu hiện và cử chỉ của anh rất bình tĩnh, mỗi lần miêu tả đều khiến mọi người không phát hiện được sơ hở. Kết thúc vòng chơi ngoại trừ anh tất cả đều phải nhận hình phạt, uống hết một ly rượu vang đỏ.


Thương Ngôn ngồi bên cạnh Tần Mục, cô uống xong xuôi ly rượu vang mới mỉm cười hỏi: “Thầy Tần, khi nãy anh chơi tôi cảm giác được anh có rất nhiều kinh nghiệm. Có phải anh thường xuyên chơi trò này hay không?”


KTV ồn ào náo nhiệt, khi nói chuyện cô phải dựa sát lại gần anh để giọng nói phát ra được rõ hơn.


Tần Mục cảm thấy vành tai mình truyền đến giọng nói ngọt ngào phảng phất mùi hương của rượu vang thơm mát. Anh quay mặt sang, vừa lúc có thể thấy rõ mặt cô trong gang tấc. Đầu quả tim như bị móng vuốt mèo con cào nhẹ một cái khiến tâm trạng cuộn lên thứ cảm xúc khó nói.


available on google playdownload on app store


Qua một lát, anh mới lắc đầu: “Không có, khi nãy tôi dùng điện thoại để tìm kiếm quy tắc chơi.”
Thương Ngôn cảm thấy chỉ số IQ của mình bị anh dẫm nát. Nam thần của cô quá trâu bò rồi.
Tới vòng chơi thứ hai. Trương Hàm nhìn thẻ bài trong tay, chậm rãi mở miệng nói hai chữ, “Động vật.”


Những người còn lại lần lượt miêu tả:
“Là động vật nhỏ.”
“Đó là con vật rất đáng yêu.”
“Nó biết bay.”


Mọi người đều nói na ná nhau, rất nhanh đã đến phiên Thương Ngôn phải trả lời, cô ngập ngừng rơi vào trầm tư. Cái đầu nhỏ cố gắng liên kết các câu trả lời của mọi người để miêu tả tiếp con vật này.
Cô ngập ngừng có chút không chắc chắn nói: “Con vật này … có màu đen.”


Giang Thừa là người cuối cùng, anh ta nhướn mày nhìn cô rồi bật cười: “Theo tôi thì con vật này có màu nâu.”


Câu trả lời của anh ta giúp cho mọi người hiểu rõ ràng ai là kẻ nằm vùng, vào thời điểm bầu chọn ai cũng chĩa mũi súng về phía Thương Ngôn. Trò chơi kết thúc, quả nhiên người nằm vùng lần này là cô.


Nhìn kết quả, vẻ mặt Thương Ngôn không khỏi kinh ngạc, hỏi mọi người: “Đáp án không phải con quạ đen sao?”
Mọi người đồng thanh bật cười, Tần Mục đưa chiếc thẻ bài đang cầm trong tay cho cô xem: “Em bị lừa rồi, nó là con chim sẻ.”


Thảo nào khi cô vừa nói xong ánh mắt của mọi người đều sáng lên. Thương Ngôn bất đắc dĩ, đành phải chấp nhận hình phạt.


Đồ vật ở KTV này khá đầy đủ, thậm chí cả vòng quay trừng phạt dành cho mỗi trò chơi đều có. Thương Ngôn liếc mắt nhìn các tiêu đề hình phạt, quá là đa dạng. Trong đó còn có một ô viết rằng phải hôn người khác phái trong vòng ba phút.


Nhìn dòng chữ này, Thương Ngôn không tự chủ được mà nhớ tới cảnh quay nóng bỏng với anh khi đó. Mặt cô bỗng dưng đỏ lên, thật may là ánh sáng ở đây mờ ảo bằng không mọi người chắn chắc sẽ thấy rõ biểu cảm của cô.


Thương Ngôn dùng ngón trỏ xoay chiếc kim đồng hồ, âm thầm cầu nguyện đừng dừng ở hình phạt quá tàn khốc. Chỉ vài giây sau, chiếc kim đồng hồ dần dần chậm lại, cuối cùng dừng ở ô: Hát một bài hát do mọi người chỉ định.


Đối với người khác hình phạt này tương đối đơn giản nhưng đối với Thương Ngôn nó vô cùng tàn nhẫn.


Ngày trước khi cô quay bộ phim 《 Cạm Bẫy Tình Yêu 》nhận được nhiều sự chú ý. Chu Sổ liền muốn rèn sắt khi còn nóng, nhân cơ hội đó sản xuất một Album đầu tay cho cô, thu thêm nhiều fan hâm mộ.


Tuy nhiên khi nghe cô hát một câu, anh ta trực tiếp vứt bỏ ý định này sang một bên, nghiêm túc nói: “Thương Ngôn, tốt nhất vẫn là em nên tập chung vào mảng diễn xuất.”
Giang Thừa nhìn hình phạt kia thở dài, vỗ vỗ vai cô, “Cố gắng chịu đựng ba phút.”


Nghe Giang Thừa nói vậy, mọi người tò mò nhìn vào bảng hình phạt vừa nhìn đến chữ hát thôi bọn họ đã phá lên cười rồi. Đều là bạn học với nhau, bọn họ đương nhiên biết giọng hát của Thương Ngôn có bao nhiêu khủng khiếp.


Nếu giọng hát của một số người được ví như phương thuốc chữa bách bệnh thì giọng hát của Thương Ngôn chính là thuốc độc đòi mạng người.
Không chỉ có khó nghe, mà cô còn hát lệch nhịp chậm tiết tấu cơ.


Thương Ngôn bày ra bộ mặt đáng thương, khẩn cầu mọi người: “Có thể chuyển sang hình phạt khác được không?”


Cô có thể mất mặt trước các bạn học thân thiết của mình nhưng cô không muốn mất mặt trước Tần Mục thêm nữa. Cô sợ khi nghe cô hát được một câu, anh trực tiếp bị dọa sợ chạy ra khỏi đây.


“Không được, bắt buộc phải tuân thủ quy tắc trò chơi.” Giang Thừa buông ra lời lẽ chính đáng, nhưng trên mặt anh ta không nhịn được mà lộ ra nụ cười trêu trọc.


“Đã lâu không nghe Thương Ngôn hát rồi. Tôi rất hoài niệm đấy!” Trương Hàm cố tình nhấn mạnh mấy chữ cuối, trong toàn bộ giới giải trí cậu ta khó mà tìm thấy một người hát tệ hơn Thương Ngôn.


Khương Uyển vừa rồi vẫn mải mê ngồi hát, hiện tại đã bị khô họng nên đành dừng lại ngồi xuống uống miếng nước. Cô ấy nghe được Thương Ngôn bị phạt hát, vẻ mặt không giống nổi tia hưng phấn tốt bụng giao microphone cho cô. Nhiệt tình chọn bài hát, “Tiểu Ngôn, cậu muốn hát bài gì để mình tìm giúp.”


Thật ra chọn bài gì đối với cô vẫn vậy, tóm lại đều sẽ tạo ra thảm họa âm nhạc. Nhìn Tần Mục ngồi bên cạnh mình, cô suy nghĩ một hồi rồi nói: “Mình muốn hát một bài đơn giản thôi, cậu tìm bài ‘Ngọt Ngào’ của Đặng Lệ Quân giúp mình.”
Nhạc dạo dần dần vang lên.


Thương Ngôn đứng giữa hàng ghế, bàn tay nắm microphone run run, còn hồi hộp hơn khi lên sân khấu nhận giải thưởng.
“Cái kia …” Thương Ngôn nhìn anh đỏ mặt, đặc biệt xấu hổ mà nói: “Thầy Tần, giọng hát của tôi rất khó nghe, anh nên chuẩn bị tâm lí vững vàng.”


Tần Mục mỉm cười nhìn cô, không hề nói gì.
“Ngọt ngào …” Ngay từ khi cô cất giọng hát lên, lời và beat đã cách nhau vạn dặm.


Thảm hại hơn chính là, cô phát hiện ra giọng gốc của bài hát đã bị Triệu Càn tắt đi. Hiện tại toàn bộ phòng hát đều vang lên giọng hát khủng khiếp của cô, Thương Ngôn quay đầu trừng mắt với Triệu Càn một cái.
Cậu ta không hề chột dạ mà mỉm cười, làm mặt quỷ với cô.


Không có giải pháp nào giảm bớt giọng hát tệ hại này của cô, Thương Ngôn đành cắn răng hát tiếp. Cô càng hát càng khó nghe, nhìn màn hình hiển thị mới qua nửa bài hát. Thương Ngôn tuyệt vọng gần ch.ết, ngay khi cô cảm thấy mình không thể hát thêm được nữa thì giọng hát nam trầm thấp từ phía sau truyền tới.


Thương Ngôn quay đầu lại, nhìn thấy Tần Mục ung dung cầm một chiếc microphone khác, hòa thanh cùng cô.


Ca khúc này do Đặng Lệ Quân dùng giọng hát ấm áp của mình chinh phục khán giả. Lời bài hát như lời tự sự của thiếu nữ tuổi đôi mươi với như hờn dỗi đáng yêu. Mà khi được Tần Mục hát lên thì giống như bản tình ca dịu dàng êm ả tràn đầy nhu tình.


Thương Ngôn sửng sốt vài giây, rất nhanh chóng nhận ra anh đang giúp mình, vội cầm chặt microphone hát tiếp. Nhờ có giọng hát của Tần Mục mà cô cảm thấy mình không còn khẩn trương như trước nữa, có thể cảm nhận một chút nhịp điệu.


Đến đoạn điệp khúc cao trào, Thương Ngôn quay sang nhìn anh, cô thấy ánh mắt của Tần Mục ngập tràn vẻ thâm tình. Thương Ngôn cảm nhận được đang có hàng ngàn bông hoa nở trong tim mình.


Loại cảm giác này, hoàn toàn khác với cảm giác mỗi ngày cô lên Weibo gọi anh một tiếng ông xã hai tiếng ông xã đến chà đạp em đi.
Nếu giữa cô và anh có một giới hạn nhất định thì Thương Ngôn nghĩ rằng mình đã lỡ vượt qua giới hạn này mà tiến lên phía trước mất rồi.






Truyện liên quan