Chương 64
Thương Ngôn cùng Lương Lam Lam đi xuống phòng khách, trong phòng ngoại trừ Tần Mục và ba anh còn có một người đàn ông lạ mặt.
Người này khoảng hai tám, hai chín tuổi, ngũ quan thâm thúy đeo một chiếc mắt kính. Gương mặt thoạt nhìn ba phần giống Tần Mục, bảy phần còn lại giống Tần Tử Văn.
Thương Ngôn đoán rằng anh ta chính là nhị thiếu gia mà người làm nói ban nãy cũng chính là em trai cùng cha khác mẹ của Tần Mục.
Anh ta thấy cô và Lương Lam Lam đi xuống đứng lên gật đầu với bà rồi chủ động vươn tay, “Xin chào Thương tiểu thư, tôi là Tần Bộ Hiên. Là con trai thứ trong nhà họ Tần.”
Tần Bộ Hiện không hề giới thiệu mình là em trai Tần Mục ngược lại anh ta chỉ giới thiệu địa vị trong nhà của bản thân. Dựa vào câu chuyện ban nãy Lương Lam Lam kể Thương Ngôn không thể không suy đoán mối quan hệ giữa anh ta và Tần Mục không tốt.
Cô mỉm cười nhanh chóng vươn tay nắm lấy tay anh ta một chút, “Xin chào, rất vui được gặp anh.”
Bầu không khí cứ thế ngập tràn sự khách khí, Tần Mục nắm tay Thương Ngôn ý bảo cô mau ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.
Mặc dù mối quan hệ gia đình nhà anh phức tạp nhưng giờ họ ngồi lại với nhau Thương Ngôn không hề cảm nhận được sự bất đồng ganh ghét từ họ.
Trong ấn tượng của cô, giữa mẹ kế và con chồng khó mà có mối quan hệ tốt đẹp nhưng Tần Bộ Hiên không vậy, anh ta cư xử rất lễ phép với Lương Lam Lam.
Lúc nói chuyện với nhau, Thương Ngôn có hỏi anh ta vài câu Tần Bộ Hiên không ngại trả lời chỉ là thái độ luôn giữ một khoảng cách nhất định không có thân thiết. Chỉ riêng Tần Tử Văn từ đầu đến cuối ít nói chuyện, bày ra bộ mặt nghiêm túc đối với cả Tần Mục lẫn Tần Bộ Hiên.
Thương Ngôn vốn tưởng rằng ông và Tần Mục không thân thiết vì anh sinh ra trước lúc ông và Lương Lam Lam kết hôn giờ thì không phải vậy. Chẳng lẽ Tần Tử Văn đối với ai cũng tính tình lãnh đạm?
Ngay lúc Thương Ngôn chìm trong dòng suy nghĩ này thì người làm đã ôm cậu bé nhỏ tuổi trong nhà tới, “Tiên sinh, tiểu thiếu gia vừa tỉnh ngủ ai bế cũng không chịu, nhất quyết tìm ngài và phu nhân.”
Trong lúc cô ấy nói chuyện, bé trai nhỏ đã vùng vẫy muốn lao vào trong lòng Tần Tử Văn. Ông ấy lập tức đứng dậy đi đến ôm cậu bé. Gương mặt ôn nhu mỉm cười không hề giống với vẻ mặt lãnh đạm ban nãy.
Lương Lam Lam cũng đứng lên, hai người bọn họ trêu trọc bé con khiến cậu bé phát ra tiếng cười khanh khách.
Trong lòng Thương Ngôn bỗng sinh ra cảm giác ba người bọn họ mới chính là người một nhà còn Tần Mục hay Tần Bộ Hiên chỉ là người ngoài cuộc. Đáy lòng cô thay anh bất bình, rõ ràng trước giờ anh vẫn thiếu thốn tình cảm gia đình giờ đây dù có một gia đình hoàn chỉnh vẫn bị đối đãi như vậy.
Cô quay sang nhìn anh, đôi mắt to tròn lấp lánh tựa như Tần Mục hiểu ý cô lơ đễnh khẽ cười đưa tay vuốt mái tóc lòa xòa của cô.
Gia đình nhà họ nghỉ ngơi rất sớm, mới qua chín giờ người làm đã đưa Thương Ngôn lên phòng ngủ dành cho khách ở tầng ba. Căn phòng rất lớn bao gồm cả phòng khách, phòng ngủ cùng nhà vệ sinh riêng biệt.
Thương Ngôn nhìn ngó xung quanh toàn bộ gian phòng đều được trang trí tao nhã, giấy dán tường cùng tranh sơn dầu lộ rõ vẻ xa xỉ của giới thượng lưu. Bên ngoài còn có một ban công nhỏ ngắm cảnh đồi núi thanh tịnh.
Người làm giúp cô thay drap giường, mang chăn nệm mới đến, “Thương tiểu thư mời cô nghỉ ngơi nếu có gì phân phó cô có thể dùng điện thoại bàn để gọi.”
“Cảm ơn, làm phiền chị rồi.”
Sau khi tắt đèn đi ngủ, Thương Ngôn nằm lăn lộn hơn một tiếng vẫn chưa buồn ngủ. Cô nhớ tới những lời chia sẻ của Lương Lam Lam cõi lòng như bị kim châm sắc nhọn đâm vào.
Do dự một hồi, cô cầm điện thoại lên nhắn cho anh một tin: Thầy Tần, anh ngủ chưa? Em chưa có ngủ được, muốn nói với anh vài lời.
Đợi vài phút mà anh không trả lời cô nghĩ rằng anh đã ngủ. Xem ra không có cơ hội nói với anh tối nay, Thương Ngôn đặt điện thoại xuống dưới gối nhắm mắt. Khoảng một lúc sau, tiếng vặn cửa vang lên kèm theo tiếng bước chân rất nhỏ.
Cô không nghĩ đến người xấu mở cửa đi vào chỉ có chút tò mò không biết giờ này cò có ai tìm mình.
Thương Ngôn bật công tắc đèn lên, xốc chăn xuống giường vừa đi dép lê vào còn chưa kịp ra khỏi phòng ngủ cửa đã được mở ra. Cô mở to đôi mắt, sau đó chạy đến ôm lấy anh.
Đầu nhỏ chôn trong ngực anh một hồi lâu mới ngửa lên nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Tần Mục ôn nhu nhìn cô, “Chẳng phải em muốn tìm anh nói chuyện sao? Anh qua đây nói chuyện với em.”
“Ra vậy …” Thương Ngôn thở dài một tiếng oán trách, “Thế mà anh không nhắn lại cho em làm em tưởng rằng anh đã ngủ.”
“Với lại nếu ngày mai dì và chú thấy hai chúng ta ở chung phòng sẽ sinh ra ấn tượng không tốt. Thầy Tần, hay anh về phòng đi chúng ta nói chuyện qua Wechat.”
Ở Đại Lục vẫn còn có phong tục kết hôn rồi mới có thể ngủ cùng nhau cô nghĩ ở Hương Cảng cũng vậy. Bằng không, sao họ lại chuẩn bị cho cô một gian phòng riêng.
“Nhưng anh muốn nói chuyện trực tiếp với em.” Rất ít khi Tần Mục cố chấp thế này, anh nắm tay cô đến bên giường, trong ánh mắt có chút gì đó đơn độc, “Em yên tâm, ngày mai trước khi trời sáng anh sẽ trở về phòng không để ai biết.”
“Vậy … vậy thì được.” Thương Ngôn nghĩ tới quá khứ của anh, mềm lòng gật đầu, “Chỗ này có mỗi một chăn, một gối anh nằm được không?”
“Không sao, anh muốn dùng chung đồ với em.” Tần Mục nằm lên giường, xốc chăn lên ý bảo cô mau lên nằm.
Thương Ngôn ngoan ngoãn chui vào chăn, ôm lấy anh. Gối đầu mặc dù nhỏ nhưng vừa khéo đi cho hai người dùng.
“Em …” Thương Ngôn dè dặt lên tiếng, “Tối nay dì có kể cho em nghe về chuyện quá khứ của anh.”
Vẻ mặt Tần Mục không thay đổi, ngữ khí vẫn vậy chỉ có bàn tay ôm cô dùng sức nhiều hơn, “Anh đoán được nhưng dù mẹ có không nói thì anh cũng sẽ nói cho em biết.”
Thương Ngôn có chút bất ngờ, tiếp tục yên lặng nghe anh nói: “Ngày trước anh rất để ý chuyện này, cũng oán trách bọn họ. Tuy nhiên nhiều năm trôi qua, một số chuyện dần chìm vào quên lãng. Anh không liên hệ với họ nhiều năm rồi, quan hệ chắc chắn sẽ không thân thiết. Có đôi khi tình thân cũng giống như tình cảm không thể cưỡng cầu.”
“Hơn nữa năm ngón tay con người không có đốt nào bằng nhau, tình yêu cha mẹ dành cho con cái cũng như vậy. Không có cách san sẻ tình cảm bằng nhau.”
Anh nhẹ nhàng chia sẻ, giống như không quan tâm tới chuyện này nhiều nhưng Thương Ngôn nghe xong vẫn cảm thấy đau lòng. Tần Mục tốt như vậy vì sao lại dùng cách lạnh nhạt đối xử với anh.
Thương Ngôn hôn nhẹ lên môi anh, mỉm cười: “Về sau em sẽ chỉ đối xử tốt với một mình anh, trái tim này chỉ có riêng anh, được không?”
“Được.” Tần Mục không hề chớp mắt nhìn cô, đôi mắt đen thâm thúy dường như tràn đầy nhu tình, “Anh sẽ nhớ kỹ những lời này.”
Anh ôm chặt lấy cô, đặt lên đôi môi đỏ ửng một nụ hôn sâu dây dưa lưu luyến. Hôn môi kết thúc, Tần Mục tự giác cách xa cô một chút anh sợ mình không khống chế nổi bản thân.
Hai người nói chuyện một lúc lâu, thời gian dần trôi mí mắt Thương Ngôn cũng bắt đầu biểu tình. Cô ngáp ngáp vài lần.
Tần Mục đem chăn đắp kín người cô gái nhỏ, “Mau ngủ đi, muộn rồi.”
“Vậy anh ngủ ngon.” Thương Ngôn nhắm mắt lát trước khi chìm sâu vào giấc ngủ không quên nhắc anh, “Thầy Tần, nhớ sang sớm nhất định vào về phòng.”
“Em yên tâm.” Tần Mục bật cười xoa xoa má cô.
Thương Ngôn rất nhanh đã ngủ say, hô hấp dần đều đặn khóe môi hơi cong lên dường như mơ thấy mộng đẹp.
Trong đêm khuya, Tần Mục không có ngủ anh nhìn cô chuyên chú. Ban đầu Tống Tư Hạo biết họ hẹn hò còn nói, “Ngôn Ngôn may mắn thật đây tìm được một người tốt như cậu. Trong vòng giải trí này không nhiều người ưu tú có nhân cách đẹp như cậu đâu. Tôi thật hâm mộ em ấy.”
Thật ra lời của Tống Tư Hạo chỉ nói đúng một nửa, người thật sự may mắn phải là anh.