Chương 9

Edit: Mộc Tử Đằng
Cô nhắc tới bột ớt khiến Diệp Tri Du cảm thấy mặt và mắt đều đau rát.
Diệp Tri Du nhìn Thẩm Tâm, hỏi cô: “Hôm qua không phải cô cố ý đó chứ?”
Thẩm Tâm bị chọc cười: “Diệp tiên sinh, chẳng lẽ anh còn ảo tưởng cho rằng tôi có thể điều khiển gió nữa à?”


Diệp Tri Du: “…”
Anh mấp máy môi, đang định nói gì bỗng có một nam sinh dáng vẻ như sinh viên đại học đi tới cạnh Thẩm Tâm, muốn xin wechat của cô: “Xin chào chị, có thể thêm wechat nhau không?”


Cậu ta dùng tiếng Trung để nói, chắc biết Thẩm Tâm là người Trung Quốc. Thẩm Tâm hơi ngẩn người, rồi cười nói với cậu ta: “Xin lỗi nha, tôi không dùng wechat.”
Nam sinh đó không tin: “Chị ơi, lý do này của chị quá giả. Chị yên tâm đi, em không phải người xấu gì đâu, chỉ muốn làm quen với chị thôi.”


Thẩm Tâm áy náy nói với cậu ta: “Xin lỗi nhé.”
Chàng trai đó vẫn không chịu buông tha: “Đừng mà, em bảo đảm sau khi thêm chị thì tuyệt đối không làm phiền chị.”


Cậu ta bày ra dáng vẻ nếu không thêm được wechat của Thẩm Tâm thề không chịu bỏ qua, Diệp Tri Du đi đến bên cạnh Thẩm Tâm, nhìn cậu ta rồi nói: “Cậu thích thêm wechat đến vậy, không bằng thêm tôi đi.”
“…” Nam sinh đó nhìn anh, rồi quay sang nhìn Thẩm Tâm, cuối cùng cầm điện thoại bỏ đi.


Sau khi cậu ta đi rồi, Diệp Tri Du nhìn Thẩm Tâm: “Cô còn rất được hoan nghênh đấy.”
Thẩm Tâm cười với anh, thản nhiên nhận lời khen này: “Cảm ơn nha.”
“…” Diệp Tri Du trầm mặc chốc lát, nói tiếp: “Vậy sao vừa rồi cô không thêm người khác?”
“Chuyện này có liên quan gì đến anh không?”


available on google playdownload on app store


Trong lúc hai người đang trò chuyện, Từ Bác cầm hai chai nước ướp lạnh từ bãi biển đi vào: “Hướng dẫn viên Thẩm, cô luôn đứng đây cũng vất vả rồi, mau uống nước đi.”
Anh ta đưa một chai nước cho Thẩm Tâm, Thẩm Tâm do dự một lúc mới nhận lấy: “Cảm ơn anh Từ.”


“Không có gì.” Từ Bác nói xong thì vặn nắp chay ra uống một hớp, tựa như lúc này mới nhìn thấy Diệp Tri Du, bèn áy náy nói với anh: “Xin lỗi anh Diệp, tôi không cầm được nhiều, chỉ mua hai chai.”
Diệp Tri Du mỉm cười: “Không sao, chút nữa tự tôi đi mua.”


Thẩm Tâm đang vặn nắp chai được một nửa, nghe anh nói thế thì đưa chai nước trên tay cho anh: “Diệp tiên sinh, hay là anh uống chai này đi, tôi cũng không khát lắm.”
Diệp Tri Du dứt khoắt nhận lấy chai nước của cô: “Được, cảm ơn cô.”


“Muốn cảm ơn thì cảm ơn anh Từ ý.” Thẩm Tâm cười nói, chợt nghe có đoàn viên muốn nhờ cô chụp hình, nên quay sang nói với Diệp Tri Du và Từ Bác, “Hai anh cứ trò chuyện đi nha, tôi qua bên kia giúp họ chụp hình trước.”
“Được.” Từ Bác và Diệp Tri Du đồng thời gật đầu.


Hôm nay Thẩm Tâm mặc quần dài, do phải bước xuống nước chụp hình giúp du khách nên cô kéo ống quần lên một xí. Ánh mắt Diệp Tri Du vội đảo qua bắp chân của cô, lơ đãng cau mày lại.


Anh đang nhìn Thẩm Tâm, còn người khác ở đằng xa đang nhìn anh: “Chu Oánh, cậu nhìn xem Diệp tiên sinh và Từ Bác lại ở cạnh nhau, hai người họ còn cầm cùng một loại nước uống.”
Chu Oánh bị Lương Thiến Thiến lôi kéo nhìn sang ô che nắng: “Vậy thì sao?”


Lương Thiến Thiến nhìn cô ta: “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy Diệp tiên sinh cực kỳ ưu ái việc tìm Từ Bác nói chuyện à? Cậu nói xem anh ấy có nhiệt tình với vị khách nữ nào như vậy không?”
Chu Oánh không nói gì, Lương Thiến Thiến lại nói tiếp: “Cậu này, có phải Diệp tiên sinh…”


“Cái đậu cậu á.” Chu Oánh gõ lên đầu Lương Thiến Thiến, “Cậu nghĩ gì bậy bạ vậy? Chúng ta là đoàn xem mắt nha.”
Lương Thiến Thiến bĩu môi, mở miệng đáp: “Vâng là đoàn xem mắt, nhưng cũng không có quy định xem mắt nam hay xem mắt nữ.”
Chu Oánh: “…”


Chu Oánh lại gõ cô ta thêm cái nữa rồi đuổi đi: “Cậu mau đi tìm Trần Bằng đi.”
Đợi mọi người dạo chơi trên bãi biển chừng một tiếng, Thẩm Tâm sắp xếp cho mọi người quay về xe, chuẩn bị đi ăn trưa. Các du khách cùng nhau quay lại, lúc Diệp Tri Du bước lên xe có ôm một thùng nước uống.


Ở hàng ghế trước có người thấy anh ôm một thùng nước lên thì hô ‘Ồ’ một tiếng: “Diệp tiên sinh, anh đang làm gì thế?”
Diệp Tri Du lấy hai chai nước ra khỏi thùng, đưa cho hai người ở cạnh: “Mời mọi người uống nước, ai cũng có phần.”


Từ khi Diệp Tri Du tham gia đoàn xem mắt đến giờ luôn làm vẻ cao ngạo lạnh lùng, lúc này đột nhiên mời mọi người trên xe uống nước khiến ai cũng bất ngờ. Nhưng bất ngờ thì bất ngờ, nước vẫn phải uống thôi.


Mọi người rối rít nói cảm ơn anh, sau đó chuyền nước cho nhau, Diệp Tri Du lại lấy hai chai nước khác trong thùng, đi ra phía sau xe.
“Cho cô này.” Lúc đi tới trước mặt Thẩm Tâm, anh đưa chai nước trong tay cho cô. Thẩm Tâm cũng khá bất ngờ nhìn anh một cái, cầm lấy chai nước: “Cảm ơn anh.”


“Không có gì.” Diệp Tri Du đưa xong thì ngồi xuống chỗ của mình.


Có câu nói bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm*, Lương Thiến Thiến thấy Diệp Tri Du đưa nước thì đánh giá về anh cũng tăng lên khá cao: “Ồ, trông anh Diệp lạnh lùng nhưng rất hào phóng đó. Vừa rồi khi đi dạo trong siêu thị nhỏ cạnh biển tớ có nhìn qua, anh ấy mua loại nước uống đắt tiền nhất này, hồi nãy tớ còn không dám mua.”


(Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: Ý là được hưởng lợi của người khác thì dù người ta có khuyết điểm gì cũng không dám nói)
Chu Oánh mở chai nước ra uống một ngụm, rồi liếc cô ta: “Bây giờ biết khen người ta rồi à?”


“Ha ha.” Lương Thiến Thiến cười cười, cũng mở chai nước ra uống, “Nước đắt tiền đúng là rất khác, còn ngon hơn loại nước uống tớ mua nhiều lần.”


Từ Bác ngồi sau hai người họ, nghe thấy hai người nói chuyện thì cúi đầu mỉm cười. Anh ta thấy anh Diệp chỉ muốn mời hướng dẫn viên du lịch Thẩm uống nước, e là mọi người được dính chút hào quang của hướng dẫn viên Thẩm mà thôi.


Thẩm Tâm đứng trên bãi cát tới tận trưa, giờ này cũng rất khát nước, lấy được chai nước Diệp Tri Du đưa sang bèn uống một hơi gần nửa chai. Vả lại, Diệp tiên sinh mua chai nước này uống rất ngon.


Sau khi uống xong cô vặn nắp chai lại, cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Diệp Tri Du: Diệp tiên sinh không tệ đó, ngày hôm qua nói chuyện với anh xong giờ anh đã nghĩ rõ rồi à, còn biết mời mọi người uống nước.
Một lát sau, cô nhận được câu trả lời của Diệp Tri Du.
Diệp Tri Du: 🙂
Thẩm Tâm: “…”


Cô khen anh thế mà anh chỉ gửi cho một cái icon mặt cười là có ý gì!
Thẩm Tâm quay đầu bĩu môi với anh một cái. E rằng kiểu người thẳng nam cứng như sắt thép này nghĩ mỉm cười chỉ là mỉm cười thôi.
Vì thế Thẩm Tâm cũng gửi cho anh mấy cái icon cười chảy nước mắt.


Buổi trưa dẫn mọi người đi ăn, kế đó đoàn xem mắt như ngựa không dừng vó đi tới địa điểm tham quan kế tiếp. Buổi chiều sẽ đến vùng biển có thể lặn được, còn rất nhiều trò chơi trên mặt nước, mọi người chơi đùa cả một buổi chiều trên bờ biển, lúc quay lại xe ai cũng kiệt sức.


Thẩm Tâm đi tới đầu xe, vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người: “Hôm nay mọi người chơi cả ngày chắc đã mệt mỏi rồi, tối nay chúng tôi sẽ chuẩn bị cho mọi người một bữa tiệc lớn.”


Nghe được ăn bữa tiệc lớn, mọi người trên xe vang lên tiếng hoan hô. Thẩm Tâm thầm nghĩ sắp được ăn cơm nên khá vui vẻ: “Bây giờ chúng ra sẽ đến một chợ hải sản lớn nhất đảo M, ở đó có thể mua được tất tần tật những loại hải sản ở đảo. Mọi người có thể chọn loại hải sản mà mình muốn ăn, sau đó mang đến quán ăn để chế biến, thức ăn rất tươi mới. Chúng tôi đã đặt chỗ cho mọi người dùng bữa tại quán ăn nổi tiếng nhất trong chợ hải sản này, hy vọng mọi người đều ăn thật ngon miệng.”


Bữa ăn tối đã khiến mọi người tích cực hơn, Thẩm Tâm ngăn lại tiếng thảo luận của họ rồi nói tiếp: “Sau khi dùng bữa xong xe sẽ đưa mọi người quay về khách sạn, nếu có ai muốn ra ngoài chơi tiếp thì báo với tôi một tiếng là được, nhưng tối phải tự quay về khách sạn. Chút nữa tôi sẽ gửi cho mọi người tên và đại chỉ của khách sạn. Mọi người ở bên ngoài chơi nhất định phải chú ý an toàn, không nên quay về trễ quá. Tám giờ sáng ngày mai chúng ta sẽ tập họp ở đại sảnh, còn có vấn đề gì nữa không ạ?”


“Không có—“
“Vậy mọi người có việc gì cứ tìm tôi nhé.” Thẩm Tâm báo xong hành trình kế tiếp thì ngồi xuống chỗ của mình.


Bữa tối theo như lời cô nói được chuẩn bị rất phong phú, tất cả thực phẩm đều dựa theo tiêu chuẩn cao nhất. Nào là tôm hùm siêu to, cua biển to mập, sò biển và hào đựng đầy mâm lớn…
Thẩm Tâm không biết mấy người khác ăn sẽ cảm thấy thế nào, riêng cô rất hài lòng.


Dùng xong bữa tối, Thẩm Tâm lập tức lên xe để về khách sạn. Lúc cô lên xe thì trừ tài xế ra còn một người khác là Diệp Tri Du. Cô ho khan một tiếng, ngồi xuống chỗ hàng ghế bên cạnh anh: “Diệp tiên sinh, anh thật sự không đi chơi sao? Bây giờ vẫn còn sớm, mọi người đều không định về khách sạn.”


Diệp Tri Du nói: “Không cần, lát nữa tôi có một cuộc họp cần phải tham gia.”
“…” Tối lắm. Thẩm Tâm đành ngậm miệng, tài xế xác nhận chỉ có hai người về mới lái xe đi.


Chợ hải sản cách khách sạn họ ở không xa, chỉ ngồi chút xíu đã tới nơi. Diệp Tri Du xuống xe trước, Thẩm Tâm bàn bạc hành trình ngày mai với tài xế mới quay về phòng.


Về đến phòng, Thẩm Tâm ngồi phịch xuống ghế nằm không muốn động đậy nữa, không thể không nói, du khách trong đoàn quả thật rất có tinh thần, bây giờ cô chỉ muốn đi ngăm bồn cho thoải mái, sau đó lên giường chơi điện thoại.
Cô đang nằm trên ghế chợt nghe thấy ai đó gõ cửa phòng mình.


“Xin hỏi ai vậy?” Thẩm Tâm hô về phía cửa.
Giọng nói của Diệp Tri Du truyền vào từ ngoài cửa: “Là tôi.”
Chân mày Thẩm Tâm giật giật, không biết Diệp tiên sinh lại muốn làm gì đây. Cô đứng dậy mở cửa cho anh, rồi cười hỏi: “Diệp tiên sinh, tôi có thể giúp gì được cho anh?”


Diệp Tri Du tự ý đi vào phòng, quay đầu liếc nhìn Thẩm Tâm còn đang đứng ở cửa: “Mau vào đây ngồi.”
“…” Thẩm Tâm không hiểu gì, nhưng vẫn ngồi xuống salon: “Anh muốn làm gì?”


Diệp Tri Du không đáp lời, chỉ ngồi xuống. Vén ống quần của cô lên. Thẩm Tâm theo bản năng muốn né đi: “Anh đang làm gì đó?”
“Đừng nhúc nhích.” Diệp Tri Du thản nhiên cuộn ống quần của Thẩm Tâm lên tận đầu gối, rồi nhìn phần bầm đen trên bắp chân của cô, “Cô bị từ khi nào vậy?”


Chân mày anh hơi nhíu lại, giọng nói hiếm thấy rất đứng đắn.
Thẩm Tâm ‘ồ’ một tiếng, nói với anh: “Ngày bị bắt đến đồn cảnh sát đó, đụng bị thương trong cửa hàng châu báu.”
Diệp Tri Du hỏi: “Đã đi bệnh viện khám chưa?”


“Chưa, tôi bôi ít thuốc là được, không nghiêm trọng vậy đâu, chỉ nhìn hơi đáng sợ tẹo thôi.”
Diệp Tri Du trầm mặc một chút, sau đó mở nắp chai thuốc ra: “Tôi mới đến quầy thuốc gần đây mua, người trong đó nói nó có tác dụng tốt lắm.”


“À, cảm ơn anh.” Thẩm Tâm đang định cầm lấy nhưng không ngờ Diệp Tri Du đã đổ thẳng rượu thuốc vào trong tay mình, sau đó xoa lên vết bầm trên chân Thẩm Tâm.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này Diệp tiên sinh rất có năng lực của một người bạn trai tốt. [Mặt chó]






Truyện liên quan