Chương 25

Edit: Mộc Tử Đằng
Từ nhỏ Diệp Tri Du là người không thích kết bạn, cho đến giờ, người anh chủ động kết giao cũng chỉ liên quan đến công việc.
Thẩm Tâm thật sự là ngoại lệ.


Tuy nhiên bây giờ anh không có thời gian rãnh thảo luận chủ đề này với cha mình: “Hai người đừng quan tâm lung tung đến chuyện của con, lần sau nếu Ngô Giai Dĩnh còn đến tìm mẹ con nữa, hai người cứ tìm đại một lý do nào đó để từ chối là được. Vậy nhé, con cúp máy trước đây.”


Diệp Tri Du nói xong bèn cúp máy, tiếp tục công việc dở dang. Mẹ Diệp nhìn cha Diệp nói điện thoại xong, ân cần hỏi: “Sao rồi? Con trai nói gì?”
Cha Diệp nói: “Miệng rất kín, không chịu nói gì cả.”


Mẹ Diệp nghĩ ngợi hồi lâu, rồi nói với ông: “Chúng ta quá hiểu rõ nó, còn ân cần tặng quà cho con gái nhà người ta, nhất định là nó rất thích. Nó không chịu nói vậy tự em đi thăm dò.”


Cha Diệp ngăn bà lại: “Em không hiểu tính tình của con trai mình à? Nếu em bất chấp đi thăm dò, nhỡ nó biết được không phải sẽ trách chúng ta sao?”
Mẹ Diệp nói: “Em chỉ đi nhìn dáng vẻ cô bé kia ra sao thôi, không làm gì con bé đâu mà. Anh yên tâm đi, em biết chừng mực.”


Bên này mẹ Diệp rất lưu tâm đến Thẩm Tâm, còn bên kia thì hai ngày nay Tạ Khai Hoài luôn hết sức ân cần với Thẩm Tâm. Cụ thể là mỗi sáng trước khi đi học, cậu sẽ chuẩn bị sẵn bữa sáng cho cô.


available on google playdownload on app store


Trong nhà Lý Thù Đường có dì nấu ăn, vì để Thẩm Tâm biết bữa sáng do mình chuẩn bị, Tạ Khai Hoài đã cố tình để lại một thờ giấy nhỏ. 🙂


Song Thẩm Tâm không hề nhận thịnh tình này của cậu ta, bởi vì cái gọi là bữa sáng đều được Tạ Khai Hoài dùng bánh mì và sữa có sẵn, nơi nào ngon như bữa sáng dì giúp việc làm chứ.


Tuy không biết Tạ Khai Hoài đột nhiên bị trúng gió gì, nhưng đồ ăn có sẵn rất tiện lợi để mang đi, mỗi ngày Thẩm Tâm đều mang đến công ty, chừa đến trà chiều sẽ lấy ra ăn. Hôm nay quả nhiên trên bàn lại xuất hiện ‘bữa sáng tình yêu’ của Tạ Khai Hoài, trong đầu Thẩm Tâm đang nghĩ đến việc leo núi, cất nó vào túi làm lương thực dự trữ.


Cô và Diệp Tri Du hẹn gặp nhau lúc 7h30 sáng trước cửa nhà số 29, lúc cô đeo cái túi nhỏ đi ra, Diệp Tri Du đã đậu xe chờ cô ở ngoài.
Thẩm Tâm cố ý liếc nhìn thời gian, bây giờ là 7h25 phút, cô không đi trễ, thế là an tâm thoải mái ngồi lên xe.


“Chào buổi sáng.” Thẩm Tâm mở cửa xe, chào hỏi với Diệp Tri Du.
“Chào buổi sáng.” Diệp Tri Du gác tay lên vô lăng, nghiêng đầu nhìn cô bước lên xe.


“Anh ăn sáng chưa? Trong túi của tôi có bánh mì và sữa bò nè.” Thẩm Tâm đặt túi lên đùi, cài dây an toàn cho mình. Diệp Tri Du hỏi cô: “Cô chưa săn sáng sao?”
Thẩm Tâm nói: “Ăn rồi, sữa và bánh do Tạ Khai Hoài chuẩn bị.”


“Tạ Khai Hoài?” Ánh mắt Diệp Tri Du trở nên sắc bén, “Tại sao cậu ta lại chuẩn bị bữa sáng cho cô.”


Nhắc tới chuyện này, Thẩm Tâm nghĩ trăm đường cũng không tìm được lời giải: “Tôi không biết nữa, gần đây sáng nào cậu ta cũng chuẩn bị đồ ăn cho tôi, tuy hầu như đều là sữa và bánh mì nhưng mỗi ngày cũng có khác biệt.”


Diệp Tri Du trầm mặc một lúc, chạy xe đi, bình tĩnh hỏi Thẩm Tâm: “Sao cô biết do cậu ta chuẩn bị?”
Thẩm Tâm nói: “Bởi vì cậu ta có để lại tờ giấy nhỏ, bên trên viết tên của cậu ta.”
Chân mày Diệp Tri Du khẽ giật: “Cậu ta đã viết gì?”


Thẩm Tâm: “Chỉ mấy câu súp gà* thôi, không biết là lấy ở đâu trên mạng.” Nói đến đây, cô lại càng thấy không đúng: “Anh nói xem rốt cuộc Tạ Khai Hoài muốn làm gì? Tôi luôn cảm thấy tên nhóc này đang tính toán âm mưu gì đó.”
(Câu súp gà: Mấy cấu sáo rỗng)


Diệp Tri Du đồng tình gật đầu một cái: “Rất có thể lắm chứ, lần trước không phải cô nói cho Lý Thù Đường biết việc cậu ta trốn học sao? Cô nên để tâm hơn, đừng ăn đồ cậu ta chuẩn bị.”


Diệp Tri Du vừa nói thế, Thẩm Tâm mới thấy lúc trước mình quá sơ suất: “Anh nói có lý lắm, cậu ta hẳn không bỏ thuốc tiêu chảy vào đâu nhỉ?”
“….Không chừng có đó.”
“Vậy không nên ăn!” Thẩm Tâm dẹp phần ăn đã được lấy ra.


Do không phải cuối tuần, người lên núi không nhiều, cả đường Diệp Tri Du và Thẩm Tâm đi rất thuận lợi. Ngọn núi này không cao, nhưng có chùa nên thường có người đến. Thẩm Tâm đã từng hướng dẫn khách du lịch đến đây nhiều lần, vô cùng quen thuộc với nơi này.


Diệp Tri Du thấy Thẩm Tâm đi cả đường trông rất ung dung, so với những khách du lịch lâu lâu lại dừng chân nghỉ ngơi ở xung quanh thì rất khác biệt: “Cô rất thích leo núi hả?”
Thẩm Tâm không nghĩ gì nói ngay: “Không hề thích.”


“Nhưng thể lực của cô khá tốt đó, nhìn giống người thường xuyên leo núi.”
Thẩm Tâm nhìn anh: “Diệp tiên sinh, có phải anh đã quên tôi làm hướng dẫn viên rồi không? Tôi leo ngọn núi này ít nhất cũng gần một trăm lần rồi ý.”
Diệp Tri Du: “…”


Diệp Tri Du: “Nếu đã vậy, không bằng cô sẵn tiện giới thiệu cho tôi biết về cảnh quan dọc đường đi.”
Thẩm Tâm nói: “Vậy phải tính giá làm ngoài giờ.”
Diệp Tri Du: “…”
Lúc hai người đi ngang qua cầu treo, Diệp Tri Du bỗng dừng lại. Thẩm Tâm đi theo cũng dừng bước, hỏi anh: “Anh sao vậy?”


Diệp Tri Du: “Chúng ta đi qua đây đi.”
Thẩm Tâm khá bất ngờ: “Anh thật sự thích đi cầu treo sao?”


Cây cầu treo này không dài, cũng không phải đường duy nhất để lên núi, bình thường những người bạn nhỏ sẽ thích thú vói nó hơn là người lớn. Ví dụ như vào lúc này, có mấy gia đình dẫn con cái đi qua, xung quanh là tiếng kêu đầy hưng phấn của lũ trẻ.


Diệp Tri Du nói với cô: “Cũng đã tới đây rồi.”
…Được rồi. Anh vứt ra một câu chí lý như vậy, Thẩm Tâm không thể phản bác: “Vậy chúng ta đi qua thôi, dù sao đều tới được đích cả.”


Thẩm Tâm và Diệp Tri Du là người trưởng thành, hiển nhiên đi qua cầu treo sẽ không nô đùa la hét như những người bạn nhỏ. Nhưng có người qua lại trên cầu nên nó hơi lung lay, Thẩm Tâm phải nắm chặt dây thừng, tập trung đi về phía trước.


“Cẩn thận chút, đừng đi quá nhanh.” Diệp Tri Du ở bân cạnh Thẩm Tâm, hai người cùng nhau lảo đảo lắc qua lắc lại giữa cầu. Dưới chân là dòng sông chảy xiết, thân thể không tự chủ được lung lay theo cầu treo, Axit Phenylacetic và Dopamine đang tiết ra điên cuồng.


“Tôi biết rồi, anh cũng cẩn thận nha.” Thẩm Tâm duy trì nhịp điệu, từ từ đi qua bờ bên kia. Mặc dù cô thấy đi qua cầu treo là hạng mục thích hợp cho trẻ em hơn, nhưng đối với người lớn hình như cũng có một kiểu kích thích khác.


Ngay lúc cô chuẩn bị bước xuống cầu, sau lưng có một người bạn nhỏ không đứng vững nên đẩy cô một cái. Diệp Tri Du nhanh tay lẹ mắt kéo Thẩm Tâm vào gần trong ngực mình: “Cẩn thận!”


Thẩm Tâm thật sự bị dọa sợ, tuy nhiên cô nhanh chóng được Diệp Tri Du vây vào ngực thật chặt. Cánh tay của anh đặt trên eo cô, cho cô một cảm giác an toàn rất lớn, song trái tim đập điên cuồng vẫn không chịu an phận lại.


Tay cô khoác lên vai Diệp Tri Du, anh nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của cô, đồng thời nghe được tiếng tim đập của mình.


Tần số nhịp đập này hiển nhiên đã vượt qua mức bình thường, thậm chí còn chứa những thứ khác không thể nói rõ được. Vốn dĩ biết rõ đây là do Axit Phenylacetic và Dopamine đang làm càn, nhưng bạn cũng không có cách nào thoát ra khỏi kiểu động tâm này.


“Chị, em xin lỗi ạ, chị không sao chứ.” Người bạn nhỏ vừa rồi đụng Thẩm Tâm được cha mẹ dắt đến đối diện cô, đứng trên mặt đất bằng phẳng xin lỗi cô. Thẩm Tâm và Diệp Tri Du đồng thời lấy lại tinh thần, cả hai thu tay về.


“Không sao đâu, lần sau em nên cẩn thận hơn nhé.” Thẩm Tâm cười rồi xoa đầu cậu nhóc.
“Vâng ạ, tạm biệt hai anh chị.” Người bạn nhỏ vẫy tay với họ rồi đi với cha mẹ mình. Diệp Tri Du cũng bước xuống khỏi cầu treo, anh ho khan một tiếng, nói với Thẩm Tâm: “Chúng ta tiếp tục đi thôi.”


“Ừm.” Thẩm Tâm gật đầu, cúi đầu nhìn đường.
Vừa rồi cô động tâm mãnh liệt trước mặt Diệp Tri Du là như nào?! Mặc dù dáng dấp của Diệp Tri Du rất đẹp trai nhưng sao biểu hiện của cô lại giống như một sắc nữ vậy!


Nhất định tại cầu treo, đúng, vì hiệu ứng cầu treo mới khiến cô rơi vào tình huống vừa rồi!
Tìm được câu giải thích khoa học cho mình, Thẩm Tâm an lòng hơn nhiều.


Ngôi chùa được xây ở đỉnh núi, lúc Thẩm Tâm và Diệp Tri Du đến nơi, vẫn chưa đến mười giờ. Ngày thường người đến đây dâng hương rất sớm, nên lúc này trong lư hương đã cắm không ít ném hương.


Diệp Tri Du đi theo Thẩm Tâm vào chùa, anh rất ít đến những nơi như vậy, cũng không biết qui trình cụ thể là làm gì, bèn y dạng họa hồ lô*, thấy Thẩm Tâm làm gì là anh làm giống vậy. Thẩm Tâm chấp hai tay cầu nguyện, anh cũng cầu nguyện theo, Thẩm Tâm lạy Phật, anh cũng lạy như cô.


(Y dạng họa hồ lô: Bắt chước làm giống)
Sau khi đứng lên,Thẩm Tâm đến thùng tiền bỏ ít tiền vào, rồi qua chỗ bên cạnh lấy hương. Diệp Tri Du bỏ tiền xong, nhìn ba nén hương trên tay Thẩm Tâm, anh khẽ nhíu mày: “Sao cô lấy hương nhỏ thế?”
“Hở?”


Diệp Tri Du chỉ mấy cây hương to đùng ngoài lư hương: “Nhìn cây hương người khác lớn chừng nào kìa, của cô nhỏ vậy liệu Bồ Tát có nhìn thấy không?”
Thẩm Tâm: “…”


Cô cầm hương đi ra, châm lửa từ trong lư hương, rồi tìm một chỗ trống cắm vào: “Họ bỏ tiền ra mua hương, cái đó rất đắt, của tôi là hương miễn phí.”
Diệp Tri Du nói: “Vậy Bồ Tát càng không nhìn thấy cô.”


“…” Thẩm Tâm nhìn anh chằm chằm, nghiêm túc uốn nắn lại tư tưởng cho anh, “Vị thí chủ này, anh cho rằng Bồ Tát thế lực như anh à? Tôi có nghèo thì cũng được Phật độ!”
“À? Vậy tại sao trong chùa còn bán loại hương lớn này?”


“…” Không phải dành cho mấy kẻ lắm tiền và ngu ngốc như anh à?
“Cô chờ chút.” Diệp Tri Du đi vào trong chùa. Thẩm Tâm thấy anh muốn đi thật bèn gọi anh lại: “Anh định làm gì?”
Diệp Tri Du nói: “Tôi mua cho cô một cây hương dài nhất to nhất, để Bồ Tát có thể nhìn thấy cô đầu tiên.”


Thẩm Tâm: “….”
Cô xông lên kéo Diệp Tri Du đi.
Diệp Tri Du vẫn không tình nguyện lắm: “Cô kéo tôi làm gì? Không cần tiết kiệm tiền giúp tôi đâu.”
“..Cảm ơn anh.” Thẩm Tâm vì không muốn anh đi mua hương nên dời đề tài, “À, vừa rồi anh cầu nguyện gì vậy?”


Diệp Tri Du nói: “Cầu cho cô có thể thực hiện được nguyện vọng của mình.”
Thẩm Tâm hơi sững sờ, quay đầu nhìn Diệp Tri Du. Anh nói tiếp: “Dù sao tôi không có nguyện vọng gì muốn cầu khẩn Bồ Tát lắm, tôi càng tin tưởng bản thân mình hơn.”
Thẩm Tâm: “…”


À, may mà cô chỉ mới cảm động một xíu xiu thôi!
Sau khi xuống núi, Diệp Tri Du đến bãi đỗ xe ở chân núi lấy xe, chở Thẩm Tâm vào thành phố.
“Bình thường cô có hay đến Tri Vị Lâu ăn không?” Diệp Tri Du lái xe, vờ như vô tình hỏi một câu.


Thẩm Tâm nói: “Không đi thường, bình thường tôi và Lý Thù Đường ra ngoài ăn thì thích ăn lẩu và thịt nướng hơn, món Trung quá mức trang trọng.”


Diệp Tri Du gật đầu một cái, nói: “Hương vị ở Tri Vị Lâu cũng không tệ lắm, tuy nhiên giờ có rất nhiều chỗ cố bắt chước theo Thiên Hạ Cư, đồng thời làm mất đi cái vẻ riêng của mình.”
Thẩm Tâm cũng đồng ý với quan điểm này: “Tôi cũng thích Thiên Hạ Cư hơn.”


Diệp Tri Du nghiêng đầu nhìn cô: “Cô đã từng đến thành phố A rồi sao?”
“Tôi là người thành phố A mà.” Thẩm Tâm nói xong, dường như sợ Diệp Tri Du tiếp tục truy hỏi mình nên quay đầu đi không nói nữa.


Diệp Tri Du cũng không hỏi thêm, chỉ nói: “Vậy lần sau đến thành phố A, tôi sẽ mời cô đến Thiên Hạ Cư ăn.”
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Cậu nói muốn lấy cái gì dài nhất to nhất cho Thẩm Tâm ý nhỉ?
Diệp Tri Du:….Bà quá đen tối, báo cáo.






Truyện liên quan