Chương 41
Edit: Mộc Tử Đằng
Bữa tiệc tư nhân này thật ra do nhà họ Diệp tổ chức, ngoại trừ những cô cậu chủ trẻ tuổi của các công ty ra thì minh tinh trong Nhuệ Ý có được vài người.
Nguyên nhân vì nhà họ Diệp tổ chức nên lúc này trong lòng Lý Mộc Dao rất phẫn nộ—- Diệp Tri Du đặc biệt tổ chức một buổi tiệc vì muốn giới thiệu người khác với Thẩm Tâm.
Thẩm Tâm bên kia hiển nhiên không biết, Diệp Tri Du dẫn cô đi giới thiệu với người khác, cô phải cố gắng nhớ họ. Cô không ngốc, mục đích Diệp Tri Du dẫn cô đến bữa tiệc này là muốn làm quen với những người làm ăn có mặt tại đây, trong việc làm ăn, mạng lưới giao tiếp rất quan trọng.
Ngô Giai Dĩnh đi tới liền thấy bên cạnh Diệp Tri Du có một người phụ nữ, đang trò chuyện với Úc tổng. nhà họ Ngô và nhà họ Diệp là bạn thế giao, cô ta và Diệp Tri Du biết nhau từ bé, cô ta luôn nghĩ sau khi hai người lớn lên, sẽ thuận lý thành chương kết hôn.
Kết quả lớn lên mới biết mấy câu chuyện trong tiểu thuyết đều lừa người khác.
Chuyện đám cưới thương mại đáng lý ra nên xảy ra chứ? Tại sao nhà họ Diệp lại không làm theo kịch bản!
Không chỉ nhà họ Diệp bày tỏ không muốn làm đám cưới thương nghiệp mà ngay cả Diệp Tri Du cũng không muốn thừa kế công ty gia đình, chạy đến nơi khác tự gây dựng sự nghiệp.
Thật sự không theo kịch bản tẹo nào!
Nhưng nhìn người phụ nữ bên cạnh anh lúc này, trông rất quen. Ngô Giai Dĩnh bình tĩnh đi đến, quan sát tỉ mỉ một lượt, chợt nhận ra đây chính là hướng dẫn viên du lịch ở thành phố H có quan hệ mập mờ với Diệp Tri Du, Thẩm Tâm!
Cô còn dám chạy đến thành phố A!
Ngô Giai Dĩnh nhất thời nhớ đến chuyện Diệp Tri Du từ chối mình ở thành phố H, nếu anh tìm một thiên kiêm tiểu thư nào đó xuất sắc hơn cô ta thì còn chấp nhận được, đằng này anh lại tìm một hướng dẫn viên là có ý gì? Bản thân cô ta thua kém một hướng dẫn viên hay sao?
Ngô Giai Dĩnh càng nghĩ càng tức, không nhịn được giận dữ đi lên.
“Thẩm Tâm, cô có biết xấu hổ không hả, còn bám lấy Diệp Tri Du đến thành phố A? Sao, vẫn ôm ảo tưởng bước chân vào hào môn ư?” Ngô Giai Dĩnh không có lời mở đầu nào, đi lên liền mắng mỏ ngay, Úc Ý theo bản năng nhìn cô gái nơi đâu bỗng nhiên đi lên, còn Diệp Tri Du lại nhíu mày.
Ban đầu Thẩm Tâm bị bất ngờ, sau đó đã nhanh lấy lại tinh thần. Sau khi nhận ra cô gái này chính là vị Ngô Giai Dĩnh kia, cô cảm thấy hành động la lối của cô ta vừa rồi không có gì bất ngờ nữa. Cô nhìn Ngô Giai Dĩnh, làm như kinh ngạc vui mừng hô lên: “A, là cô sao, tôi rất nhớ cô, cô là bạn gái của Diệp Tri Du.”
“…” Ngô Giai Dĩnh hoàn toàn không ngờ được cô sẽ có phản ứng như này, nhất thời không biết phải đáp lời thế nào.
Những lời này của Thẩm Tâm thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, Diệp Tri Du nhíu mày còn chặt hơn vừa rồi, lời nói ra khỏi miệng cũng trở nên không tốt: “Ai nói cô ta là bạn gái của tôi?”
Thẩm Tâm vô tội nói: “Là cô Ngô tự nói với tôi nha. Lần trước anh bảo tôi đến nhà anh lấy mặt nạ ý, là cô Ngô đây mở cửa cho tôi, còn nói là bạn gái của anh nữa.”
Diệp Tri Du cười lạnh, quay sang nhìn Ngô Giai Dĩnh: “Bình thường cô giới thiệu bản thân với người khác như vậy sao, hả?”
“…” Trên đầu Ngô Giai Dĩnh toát một lớp mồ hôi hột, Diệp Tri Du đã biết mánh khóe này của cô ta, chọc giận anh tuyệt đối sẽ không có gì tốt lành. Bây giờ cô ta còn chưa nghĩ ra vì sao mọi chuyện biến thành thế này, cô ta rõ ràng đang mắng Thẩm Tâm, kết quả mới mở miệng thì tình huống nhanh chóng thay đổi, giờ cô ta đang bị tr.a hỏi: “Không phải đâu, em không nói vậy, em nghĩ cô ấy hiểu lầm ý em rồi.”
Thẩm Tâm ngây thơ hỏi: “Bạn gái còn có ý nào khác sao?”
“…Ý tôi là bạn phái nữ.”
“Ồ, là vậy thật sao?” Thẩm Tâm cười cười, “Vậy chắc tôi nghe nhầm rồi.”
Diệp Tri Du không dễ bị lừa, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, trong lòng anh tỏ như gương. Anh nhìn Thẩm Tâm, nói với cô: “Lúc trước tôi mời Ngô Giai Dĩnh đến thiết kế nhà cho tôi nên cô ta mới biết được mật khẩu, sau này do cô ta thiết kế quá xấu nên tôi đã đổi người khác, cũng đổi luôn mật khẩu.”
Thẩm Tâm gật đầu, bày tỏ mình đã hiểu: “Ừ ừ tôi biết rồi, chính là người thiết kế giả vờ đập phá rồi xây lại đó mà!”
Ngô Giai Dĩnh bị hai người một xướng một họa làm giận đến mức muốn hộc máu, dù cô ta và Diệp Tri Du không thành vợ chồng cũng còn nhiều năm tình nghĩa chứ? Hóa ra trong mắt anh cô ta chỉ là một nhà thiết kế thôi ư? Chính là kiểu thất bại đó?
“Diệp Tri Du, anh tỉnh ra đi, không nên thấy phụ nữ đẹp liền bị lừa!” Ngô Giai Dĩnh nhẫn nhịn hồi lầu rốt cuộc vẫn nói hết lời trong lòng: “Anh nghĩ xem vì sao cô ta ở bên cạnh anh? Không phải vì tiền của anh sao, anh còn cho cô ta biết bao nhiêu tài nguyên! Hạng người như vậy anh chưa thấy nhiều sao, cô ta dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ tham tiền tài ham hư vinh thôi!”
Lý Mộc Dao đứng một bên xem trò vui cong khóe miệng, quả nhiên Ngô Giai Dĩnh không khiến cô ta thất vọng. Hôm nay ầm ĩ như vậy, toàn bộ gia đình quyền quý ở thành phố A đều biết Thẩm Tâm là hạng người gì, để xem sau này cô ta lăn lộn kiểu gì.
Cô ta lắc ly rượu vang trong tay, tâm tình vui vẻ cầm ly lên uống.
Bên kia, Diệp Tri Du mím môi, đang muốn bùng nổ chợt có người cười lạnh trước anh một bước: “À, cô Ngô cảm thấy người nhà họ Thẩm chúng tôi chưa từng nhìn thấy tiền sao?”
Thẩm Vọng mặc âu phục ngay ngắn xuất hiện trong phòng, đi tới trước mặt họ. Ngô Giai Dĩnh biết Thẩm Vọng, anh ấy chính là con lớn nhà họ Thẩm, nhưng cùng với Thẩm Tâm…khoan khoan, không thể nào?
Cô ta không nói được lời nào, trái lại Thẩm Tâm ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Anh, sao anh lại ở đây?”
Thẩm Vọng nhìn cô, lại nhìn Diệp Tri Du, sau đó nói với Thẩm Tâm: “Em ấy, tại sao lại ở đây? Còn mặc quần áo như này, là ai đưa cho em?”
“À…” Thẩm Tâm không ngờ việc bận mà Thẩm Vọng nói đến là đi tham gia bữa tiệc này, hơn nữa còn bị anh bắt gặp trong tình cảnh lúng lúng như bây giờ.
Đúng lúc này, Úc Ý vẫn không lên tiếng chợt nói: “Thẩm tổng, Thẩm Tâm là em gái của cậu sao?”
“Đúng vậy.” Thẩm Vọng gật đầu, đi đến cạnh Thẩm Tâm, “Sau khi em ấy tốt nghiệp liền đến thành phố H, tận bây giờ mới quay về. Trước đây em ấy không thường tham gia những bữa tiệc giống như này nên mọi nugời không biết em ấy cũng là chuyện thường tình.”
Thẩm Vọng nói xong câu này, bèn nhìn Ngô Giai Dĩnh: “Cô Ngô, có thể trong mắt cô nhà họ Thẩm chúng tôi còn thua kém nhà họ Ngô của cô, nhưng lời cô vừa nói gì mà tiền rồi còn tài nguyên, nhà họ Thẩm của tôi đều có, không cần phiền đến người khác.”
Ngô Giai Dĩnh siết chặt nắm tay, đôi môi sắp bị mình cắn nát. Cô ta có mơ cũng không ngờ một hướng dẫn viên nhỏ nhoi như Thẩm Tâm lại là em gái của Thẩm Vọng Nếu không phải nhà cô ta có làm ăn qua lại với nhà họ Thẩm thì cô ta chỉ hận bây giờ phải rời đi ngay lập tức: “Thẩm tổng, anh đã hiểu lầm, vừa rồi do tôi không biết cô ấy làm em gái của anh.”
Thẩm Vọng vẫn lạnh lùng nhìn cô ta: “Không phải em gái của tôi thì cô có thể nói như vậy sao? Diệp tổng người ta còn chưa lên tiếng thì cô lấy thân phận gì để nói?”
Sắc mặt Ngô Giai Dĩnh lập tức thay đổi, cô ta biết mọi người ở đây đang cười nhạo mình, chuyện hôm nay bị tuyền đi thì cô ta sẽ thành trò cười trong giới con nhà giàu ở thành phố A này. Mất mặt quá, Ngô Giai Dĩnh vừa giận vừa ức, lập tức quay người chạy ra ngoài.
Lý Mộc Dao đứng một bên nhìn cô ta chạy đi, chân mày nhíu chặt lại. Cô ta đã nghĩ chỉ cần dùng ngón tay út phủi một cái là có thể xử lý được nhân vật nhỏ nhoi này, không ngờ cô ta còn là em gái của Thẩm Vọng. Nhà họ Thẩm tuy không phải là một gia đình danh gia vọng tộc có truyền thống gì, nhưng trong xã hội thời nay, có tiền chính là cha. Tiền của nhà họ Thẩm đủ để làm cha nhiều người.
Lúc này Diệp Tri Du cũng hơi mờ mịt, họ Thẩm không phải là một họ hiếm gặp, nên khi anh mời Thẩm Vọng thì hoàn toàn không nghĩ…trong tình huống không kịp trở tay liền gặp được người nhà của Thẩm Tâm, Diệp Tri Du còn chưa biết mở lời thế nào, Thẩm Vọng đã hỏi trước: “Tâm Tâm, không phải Diệp tổng là người bạn em nói đến đó chứ?”
“À..là anh ấy.” Thẩm Tâm thẳng thắn thừa nhận, chuyện cô và Diệp Tri Du cùng mở công ty sớm muộn gì thì cha và anh sẽ biết, “Ở thành phố H anh ấy ở cùng khu nhà với Lý Thù Đường, hơn nữa cách nhau khá gần, Diệp Tri Du còn tham gia vào đoàn du lịch của em.”
“Ồ? Phải không thế?” Thẩm Vọng dường như rất tò mò với chuyện Diệp Tri Du tham gia đoàn du lịch, “Đoàn du lịch gì?”
“Đoàn…”
“Thẩm tổng, không ngờ Thẩm Tâm lại là em gái của anh.” Diệp Tri Du nhanh chóng cắt đứt lời Thẩm Tâm trước khi cô nới ra ba chữ “Đoàn xem mặt”, “Nếu biết sớm em đã tới nhà thăm hỏi.”
Thẩm Vọng liếc nhìn anh: “Không cần đâu.”
Diệp Tri Du: “…”
Úc Ý khẽ ho, nói với Diệp Tri Du: “Chuyện của chúng ta ngày khác bàn tiếp, cậu trò chuyện với Thẩm tổng trước đi.” Anh ấy nói xong bèn gật đầu chào Thẩm Tâm một cái rồi rời khỏi nơi thị phi này.
Trước đây Thẩm Vọng đã đoán được người bạn qua lời kể của Thẩm Tâm là nam, nhưng không ngờ đó là Diệp Tri Du: “Hôm nạy em tổ chức bữa tiệc này vì mục đích gì hả?”
Thẩm Tâm sửng sốt, nhìn về phía Diệp Tri Du: “Bữa tiệc hôm nay do anh tổ chức sao?”
“Ừ.” Diệp Tri Du đơn giản đáp một tiếng, nói với Thẩm Vọng, “Em và Thẩm Tâm chuẩn bị mở một công ty du lịch ở thành phố A, nên hôm nay dẫn cô ấy đến gặp mặt vài người.”
Thẩm Vọng nghe anh nói xong, bèn nhìn Thẩm Tâm: “Em muốn mở công ty? Sao không kể với nhà?”
Thẩm Tâm ấp a ấp úng: “Chuyện này khá phức tạp nên chưa kịp nói ạ.”
Thẩm Vọng không biết chuyện này có gì phức tạp, nhưng nếu Thẩm Tâm đã muốn mở công ty du lịch, vậy anh ấy và cha sẽ giúp cô: “Chuyện công ty sau này không cần phiền Diệp tổng nữa, Thẩm gia sẽ nhận.”
“Ôi…” Thẩm Tâm thương lượng với anh ấy: “Nhưng Diệp tổng đã chi tiền rồi.”
“Trả lại cho cậu ấy là được.”
“Bọn em còn ký cả hợp đồng.”
“Tiền vi phạm cũng trả luôn.”
“Thế này thật chẳng có uy tín gì?”
“…” Thẩm Vọng nhìn cô, “Anh thấy em muốn làm cùng cậu ta thì có đúng chứ?”
Thẩm Tâm không hiểu sao chột dạ: “Dù sao trong lúc em gặp khó khăn là Diệp tổng đã giúp đỡ, chúng ta không thể qua cầu rút ván.”
Thẩm Vọng mím môi, nhìn Diệp Tri Du ở đối diện: “Cậu ra đây, tôi có chuyện muốn nói.”
Thẩm Tâm theo bản năng kéo tay Diệp Tri Du: “Anh, anh muốn làm gì?” Cô nhớ thời còn đi học, anh cô đánh cho lũ con trai theo đuổi cô chảy cả máu mũi, cô khá lo cho mũi của Diệp Tri Du: “Anh, anh là người lớn rồi, không được động tay động chân đánh nhau.”
Thẩm Vọng: “…”
Thẩm Tâm tiếp tục nói: “Nói gì thì đánh nhau kẻ thua vào viện còn kẻ thắng vào nhà giam, ai cũng không có lợi.”
Thẩm Vọng: “…”
Em gái anh không hỗ làm hướng dẫn viên được vài năm, đã biết ăn nói thế này rồi.
Anh ấy nhìn Diệp Tri Du không nói gì, Diệp Tri Du thức thời nói với Thẩm Tâm: “Cô nghĩ nhiều rồi, chúng tôi chỉ ra kia nói về chuyện công ty thôi.”
Anh theo Thẩm Vọng ra ngoài, dẫn đến sự hiếu kỳ của nhiều người. Hạ Tu đứng cạnh Úc Ý, ánh mắt nghiền ngẫm: “Tớ nghe nói hai người đàn ông ở nhà họ Thẩm, một người siêu cuồng em gái, một người siêu cuồng con gái, lần này e là Diệp Tri Du lành ít dữ nhiều.”
Úc Ý có biết đôi chút chuyện ở nhà họ Thẩm: “Dì Thẩm mất sớm, chú Thẩm vẫn không tiến thêm bước nữa, sau khi Thẩm Ngưng gặp sự cố ngoài ý muốn, cả nhà họ chỉ còn lại Thẩm Tâm là con gái, dĩ nhiên phải xem như bảo bối rồi.”
Hạ Tu gật đầu: “Dù Diệp Tri Du tử trận, kế hoạch ăn uống một mình của cậu vẫn không bị ảnh hưởng, còn có nhà họ Thẩm tham dự vào.”
Úc Ý nói: “Ừ, chúng ta tiếp tục uống rượu thôi.”
Thẩm Tâm không cẩn thận nghe được cuộc trò chuyện của họ: “…”
Diệp Tri Du thật sự xác định bọn họ là bạn bè tốt sao
Bên ngoài bữa tiệc, Thẩm Vọng đứng đối diện với Diệp Tri Du, giống như hai kiếm khách đường hẹp gặp nhau không buông tha cho đối phương.
Thẩm Vọng nhìn Diệp Tri Du, nghiêm túc hỏi anh: “Cậu và Tâm Tâm có chuyện gì?”
Diệp Tri Du nhìn anh ấy không né tránh: “Đương nhiên em muốn kết hôn với cô ấy, cưới cô ấy về làm bà Diệp.”